Đọc truyện Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu – Chương 57: Bậc thầy giám định
Convert: Bến
Editor: Manh
Tô Linh Nhiên vẫn ngồi trên ghế thủy tinh, mỉm cười xem một màn này, cho tới khi Tranh Tử nói Kiều Hân Hân là họa sĩ của Alice, cô ta mới đưa mắt nhìn Kiều Hân Hân.
Trên mặt Tô Linh Nhiên vẫn mang theo nụ cười đúng mực, chỉ sâu trong đôi mắt của cô ta hiện lên một chút chán ghét.
Bạn thử nói xem, vì sao lễ ký kết lại đột nhiên bị cắt đứt, vì sao bọn họ lại đụng vỡ bình hoa đúng lúc như vậy? Hóa ra là đã sớm có tính toán từ trước.
A, chỉ vì muốn được nổi tiếng, ngay cả trò này họa sĩ vẽ truyện tranh hạng ba thời nay cũng làm được.
*
“Truyện tranh Alice?” Tổng giám đốc của Văn Hóa Lục Lam đã từng nghe qua cái tên này. Trong ấn tượng của ông, đây là một phòng làm việc cực kỳ nhỏ bé.
Hình như bọn họ đang định mở một trang web truyện tranh thì phải? Cũng đúng thôi, so với truyện tranh bằng giấy, trang web vừa đơn giản lại vừa cần ít vốn hơn.
Chỉ cần có vốn cùng một nhân viên kỹ thuật để duy trì trang web thì dù công ty bé nhỏ ít người tới mấy cũng có thể làm được.
“Đúng vậy, trang web của chúng tôi sẽ chính thức hoạt động vào tháng sau, đến lúc đó, rất hoan nghênh mọi người tới thăm!”
Tranh Tử quảng cáo cho trang web nhà mình chẳng chút khách khí — Là tám trăm ngàn tệ, cô phải bồi thường tận tám trăm ngàn tệ cho bọn họ đó, quảng cáo một cái cũng được chứ nhỉ? Coi như là chi trả cho phí quảng cáo đi.
Tổng giám đốc của Văn Hóa Lục Lam tức tới xanh mặt. Ông ta hao tổn nhiều tiền để tổ chức một buổi lễ ký kết long trọng như thế là để tuyên truyền cho tạp chí truyện tranh nhà mình. Kết quả, nhóc con nhảy ra từ giữa đường này lại tận dụng tình huống để tuyên truyền cho trang web của bên Alice.
Không thể không nói, Tranh Tử rất có đầu óc buôn bán…
Mà Kiều Hân Hân lại đang nghi ngờ, Tranh Tử muốn bồi thường số tiền này ra sao? Dường như cô ấy chẳng hề sốt ruột chút nào.
Không được, cô nhất định không thể để một mình Tranh Tử trả số tiền này.
Ít nhất cô cũng phải ra một nửa mới đúng.
Một tiếng hô của Tranh Tử đã khiến các phóng viên biết phải đưa tin về việc xen giữa buổi lễ như thế nào — Biên tập viên của truyện tranh Alice đi nhầm vào khu vực cấm, làm vỡ món đồ cổ trị giá tám trăm ngàn tệ là hành động ngoài ý muốn hay khiêu khích?
Họ có nên điều tra thêm về trang web của văn phòng này không nhỉ? Biên tập viên bọn họ thuê được cũng không tệ lắm, gặp nguy mà không loạn.
Ngược lại, vị họa sĩ dưới trướng của Alice lại có chút mất tự nhiên, dường như cô không thích ứng với những dịp trọng đại như thế này. Tuy nhiên, dầu gì các họa sĩ truyện tranh đều rất trạch, đa số đều sẽ không quen đứng trước ánh đèn.
Chỉ có Tô Linh Nhiên là ngoại lệ.
Dường như cô trời sinh đã thích hợp với sân khấu, cho dù đi tới đâu cũng là sao quanh trăng sáng. Cô đã tham gia rất nhiều cuộc phỏng vấn cùng tiết mục giải trí khác nhau, danh tiếng gần như sánh ngang với ngôi sao hạng nhất trong nước.
Không biết cô có ý định tiến vào giới giải trí hay không, nếu cô đổi nghề thì nhất định sẽ cực kỳ thuận lợi.
“Kỳ quái nha…”
“Cái gì kỳ quái?”
Trong số các phóng viên, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đặt câu hỏi: “Tổng giám đốc Vu, tôi muốn mời ngài giải thích một việc: Toàn thế giới chỉ có ba chiếc bình mai Thanh Hoa thời nhà Nguyên, vậy vì sao nó lại chỉ có giá tám trăm ngàn tệ? Tổng giám đốc của công ty Thành Văn đã mua chiếc bình này từ đâu vậy?”
“Có điều này mọi người không biết, em họ của Trần tổng chính là ông chủ của tiệm đồ cổ, thế nên người nhà sẽ có nhiều ưu đãi khi giao dịch. Dù sao, chiếc bình này cũng là tâm ý của Trần tổng, dù giá cao hay thấp thì tôi vẫn sẽ đặt tại bộ phận truyện tranh, xem nó như bảo vật trấn trạch[1]… Chỉ là hiện tại món đồ gốm trân quý như vậy lại bị vỡ… Tám trăm ngàn quả thực chẳng là gì, tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi…”
[1] 镇宅 (Trấn trạch): Trong phong thủy, việc trấn trạch nhà là rất quan trọng bởi đây là cách để đảm bảo cho căn nhà được bảo hộ, giữ ổn định vững vàng, đồng thời giúp những thành viên sống trong căn nhà đó được mạnh khỏe, an lành, gặp thuận lợi trong công việc, học tập và đời sống hàng ngày.
Thì ra là thế.
Rất nhiều phóng viên liên tục gật đầu, nếu mua hàng nhờ quan hệ thì dù có mua miễn phí cũng vẫn có khả năng.
Lúc đầu, bình mai Thanh Hoa phải được bê lên sân khấu, đặt tại vị trí trưng bày ở chính giữa, làm rạng rỡ lễ ký kết của Tô Linh Nhiên.
Trong công việc mới của Tô Linh Nhiên, chiếc bình này được xem như một món đồ rất quan trọng, có thể được sử dụng để khiến độc giả ấn tượng sâu sắc với mình, khiến họ càng thêm mong đợi tác phẩm mới của cô.
Tổng giám đốc Vu ra hiệu cho tổng biên tập, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi kia lập tức bước qua nói: “Được rồi, hai người vào hậu trường cùng tôi đã, chúng ta sẽ trao đổi cụ thể hơn về thủ tục bồi thường.”
Họ không thể cứ mãi trì hoãn trường hợp trọng đại như vậy. Kiều Hân Hân cùng Tranh Tử vừa định đi theo tổng biên tập, chợt nghe có người hô ở sau lưng: “Chờ một chút đã.”
Kiều Hân Hân quay đầu, trông thấy một người đàn ông mặc tây trang bước ra từ đám đông. Người đàn ông tuổi chừng 20, cao 1m75, tuy không tính là rất cao nhưng bề ngoài cũng không tồi.
Anh đeo một chiếc kính không gọng nhã nhặn, nồng đậm hơi thở của con nhà thư hương.
Vừa nhìn đã biết đây là phần tử tri thức có học vấn cao, người sáng suốt đều nhận ra bộ tây trang trên người anh là hàng thủ công may theo yêu cầu, giá cả xa xỉ.
“Ông chủ Vu, tôi không hiểu một số chỗ trong chuyện bình mai Thanh Hoa này, rất mong được ông chỉ dạy.”
Anh là phóng viên sao? Trông bộ dạng không giống lắm…
“Mời ngài nói.”
Tổng giám đốc Vu cũng không tiện từ chối khi đang có nhiều người vây xem như vậy. Hơn nữa, chỉ nhìn quần áo của người này thì dường như anh ta rất có lai lịch, khi còn chưa nắm rõ tình huống thì nhất định phải cư xử thân thiện với đối phương.
Vẻ mặt Tranh Tử không được tự nhiên, cô chợt ngồi xổm xuống ôm bụng, ra vẻ khó chịu hỏi: “Tôi đau bụng quá, tôi có thể vào nhà vệ sinh không?”
Tiểu Kê kinh ngạc: “Không phải là cô muốn trốn đấy chứ!? Cô đừng quên mình đã từng thực tập ở Văn Hóa Lục Lam, hồ sơ của cô vẫn còn đang được lưu trong máy tính đấy!”
Đã là thời đại nào rồi, muốn tìm một người còn không đơn giản sao? Một khoản nợ tám trăm ngàn cũng đủ để điều động chú cảnh sát đi bắt người!
Kiều Hân Hân lo lắng hỏi: “Làm sao thế? Cậu có khỏe không?”
Tranh Tử lắc đầu, than nhẹ một tiếng, ai oán nói: “Hôm nay ra ngoài quên xem lịch đây mà, sao lại đụng phải người kia chứ!”
Người kia? Người kia là ai?
Kiều Hân Hân liên tưởng đến người đàn ông vừa gọi các cô, lẽ nào… “Hai người quen nhau à?”
Tranh Tử không lên tiếng, nhìn qua rất rầu rĩ. Kể cả khi làm vỡ bình hoa cô cũng không có bộ dạng này, Kiều Hân Hân có chút tò mò về thân phận của người đàn ông kia.
“Trước khi đặt câu hỏi, tôi muốn tự giới thiệu mình một chút.”
“A, xin hỏi ngài là…”
“Tôi là Hàn Văn, một nhà giám định đồ cổ.”
Sau khi người đàn ông làm tự sáng tỏ thân phận của mình, sự việc trở nên thú vị hơn nhiều, nhất là khi —
Một phóng viên không mấy tiếng tăm nhanh chóng dùng di động tìm ra thân phận của anh, cô ta hoảng sợ nói: “Hàn tiên sinh, xin hỏi ngài chính là Hàn Văn, người được xưng là nhà giám định số một trong giới đồ cổ ư?”
“Tôi không dám nhận mình là số một, thế nhưng…” Khuôn mặt người đàn ông lộ ra ý cười: “Trên đời này còn có Hàn Văn thứ hai sao?”
Rất nhiều khán giả ở hiện trường đều là các cô gái trẻ, tuy các cô không hiểu đồ cổ nhưng đều đã nghe qua hai chữ Hàn Văn.
Cái tên này xuất hiện từng xuất hiện nhiều lần trên báo chí cùng TV, nhưng chưa ai trông thấy bộ dạng của anh bao giờ.
Thành tích của anh trong giới đồ cổ có thể làm người ta líu lưỡi, tuổi còn trẻ mà đã được xưng là bậc thầy giám định nổi tiếng nhất, chỉ có thân thế của anh là vẫn bí ẩn như trước.
Có người nói anh là truyền nhân bí mật của một gia tộc chơi đồ cổ, cũng có người nói anh thuộc tầng lớp quý tộc đã xuống dốc. Thế nhưng, không ai biết rốt cuộc anh đến từ nơi nào.
Khi bọn họ biết tới Hàn Văn, anh đã trở thành người đứng đầu.
Các phóng viên không ngờ mình có thể nhìn thấy anh tại buổi họp báo của Tô Linh Nhiên, họ hướng ống kính về phía anh như ong vỡ tổ, chụp đủ mọi kiểu ảnh.
Tin lớn, tin lớn! Đây tuyệt đối là một tin lớn!
Ngay cả Tô Linh Nhiên vẫn luôn ngồi trên ghế thủy tinh cũng nhịn không được mà đứng lên.
… Hàn Văn?
Anh ta thực sự là Hàn Văn sao?
Tô Linh Nhiên đã từng tiếp xúc với giới thượng lưu, không ai là không biết đến sự tồn tại của Hàn Văn. Dù sao, sau khi có tiền, mọi người đều thích kinh doanh đồ cổ. Nghe nói anh rất có thành tựu trong giới cá cược đồ cổ, tất cả mọi người đều bằng lòng ra giá cao để mời anh tới giám định.
Nhưng anh chẳng hề dễ mời.
Một người như vậy lại không mời mà xuất hiện ở buổi lễ ký kết của Tô Linh Nhiên sao?
Đột nhiên, có phóng viên hỏi: “Phải chăng lần này ngài tới tham gia lễ ký kết của Tô tiểu thư là vì quan hệ tư nhân giữa hai người?”
Rất nhiều người đều cảm thấy anh xuất hiện là vì Tô Linh Nhiên, nếu không… Họ thực sự không thể nắm bắt nguyên nhân. Nếu là bởi vì Tô nữ thần thì mọi chuyện đều dễ hiểu.
Chỉ có Tô Linh Nhiên biết cô ta và Hàn Văn chẳng hề quen biết nhau. Trước kia, khi cô ta tiếp xúc với đồ cổ, cô ta vẫn muốn làm thân với anh, nhưng luôn không tìm được cơ hội.
Hàn Văn khẽ cười nói: “Tôi không biết vị tiểu thư này.”
Biểu cảm của Tô Linh Nhiên không có quá nhiều biến hóa, cô đã sớm nghe nói tính tình của Hàn Văn rất cổ quái, nói chuyện ngay thẳng, chưa bao giờ quanh co lòng vòng.
Người phóng viên này thật là…
Tự dưng nhiều chuyện như vậy làm gì? Không hỏi không phải tốt hơn sao? Hàn Văn trả lời như thế thì cô ta xuống đài thế nào?
Mặc dù nghĩ thế, Tô Linh Nhiên vẫn lễ phép nói: “Tôi vẫn luôn muốn được gặp ngài, sự tích của ngài thật sự khiến người ta phải bội phục.”
Tâm tư của Hàn Văn lại không ở trên người cô ta, ngay cả lời khách sáo cũng lười nói. Anh trực tiếp cự tuyệt: “Đừng đến, tôi bận rộn lắm.”
“…”
Cuối cùng, nhờ vào tố chất tâm lý mạnh mẽ của bản thân nên Tô Linh Nhiên mới có thể giữ vững nụ cười trong tình huống trước mắt, dường như cô ta chẳng để ý lời Hàn Văn nói chút nào.
Làm sao có thể không để ý? Tô Linh Nhiên là người coi trọng thể diện như vậy, cô ta vốn muốn làm quen với anh, không ngờ Hàn Văn lại không thú vị đến thế.
“Ông chủ Vu có thể cho phép tôi xem chiếc bình mai Thanh Hoa này một chút không?”
“A… Mời ngài, mời ngài!”
Hôm nay, vị Hàn Văn mà bao nhiêu người dùng tiền còn không mời được lại chủ động giúp ông giám định đồ.
Trên khuôn mặt người đàn ông trung niên tràn ngập vẻ tiếc nuối, nếu chiếc bình này vẫn còn vẹn nguyên thì tốt rồi… Một bình hoa hoàn chỉnh được chính tay Hàn Văn giám định nhất định sẽ là một tin tức trọng đại!
Tranh Tử lén lút quay lưng, cô vẫn ngồi giả chết trên đất, lúc này dứt khoát chôn mặt trong đầu gối.
Hàn Văn bước tới, bảo vệ vội vàng tháo dây an toàn ra để anh thuận lợi tiến vào.
Bên cạnh sân khấu, mảnh vỡ của chiếc bình mai Thanh Hoa vẫn còn nằm trên mặt đất, chưa có ai động vào.
Kiều Hân Hân lui về phía sau hai bước, Hàn Văn đột nhiên bắt lấy cánh tay cô: “Cẩn thận.”
Cái chân đang nâng lên của cô không dám hạ xuống, một mảnh vỡ nằm ở ngay nơi cô muốn đặt chân đang nhìn cô chòng chọc.
Đang do dự xem mình có nên mở miệng nói một tiếng “Cảm ơn” hay không, cô đã thấy Hàn Văn cúi người nhặt mảnh vỡ lên: “Đừng làm hỏng vật chứng.”
Kiều Hân Hân: “…”
Hàn Văn đeo găng tay trắng, đặt tất cả mảnh vỡ của chiếc bình lên một mảnh vải đen. Rất nhiều phóng viên quay chụp toàn bộ quá trình này.
Nhất định những video tiêu điểm của ngày mai đều sẽ là cảnh Hàn Văn giám định đồ cổ trước mặt mọi người.
Ban đầu vốn chỉ là một lễ ký kết, không ngờ lại chụp được hình ảnh điên cuồng như vậy, tất cả mọi người đều rất kích động.
Hàn Văn đối đãi với mảnh vụn của chiếc bình rất cẩn thận, so với khi anh nói chuyện thì tựa như hai người khác nhau. Anh khiến Kiều Hân Hân có ảo giác như anh là bác sĩ đang đối đãi với bệnh nhân.
Dường như trong mắt anh, những món đồ sứ này đều có sinh mệnh.
“Hàn tiên sinh, chiếc bình mai Thanh Hoa này… Có phải là hàng thật không?”
Hàn Văn chỉ gom mảnh vỡ lại với nhau, chưa sờ chưa nhìn kỹ đã mở miệng nói: “Đây là hàng giả.”
Tốc độ giám định của anh quá nhanh, nhanh tới mức khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Thế nhưng, giọng nói của anh lại cực kỳ kiên định, kiên định tới mức khiến người ta không thể không tin tưởng.
Thực sự là mâu thuẫn vô cùng…
Sắc mặt tổng giám đốc Vu bỗng chốc thay đổi, ông căng thẳng nhìn Hàn Văn, giọng run run hỏi: “Hàng, hàng giả?”
Sao có thể như vậy được!? Trần tổng của công ty Thành Văn đã bỏ ra tám trăm ngàn tệ để mua hàng từ chỗ thân thích, chẳng lẽ ông ta bị lừa?
Hàn Văn sâu kín nói: “Bình mai Thanh Hoa, tên đầy đủ là bình Nguyên Thanh Hoa Tiêu Hà Nguyệt Truy Hàn Tín Mai, là cực phẩm trong dòng sứ Thanh Hoa[2]. Như ngài đã nói, toàn thế giới này chỉ có ba chiếc, cho dù đập cửa hàng bán phá giá cũng không thể có cái giá tám trăm ngàn. Trong các buổi đấu giá, loại đồ cổ cực kỳ giá trị này sẽ có giá khởi điểm thấp nhất là năm trăm ngàn. Theo tôi đoán, giá thị trường sau cùng cũng phải dao động từ 1500 vạn tệ đến 3000 vạn tệ. Ông chủ Vu, chiếc bình này của ông sờ thì thô ráp, hoa văn lại quá đẹp mắt, rõ ràng chính là hàng nhái.”
[2] Sứ Thanh Hoa: Đồ sứ Thanh Hoa là một mốc son đánh dấu sự chuyển giao thời kỳ đồ sành sang đồ sứ màu và Cảnh Đức Trấn trở thành một địa danh nổi tiếng toàn cầu về nghệ thuật gốm sứ. Có thể google để biết thêm nha 😉
“Không, không thể nào… Tiên sinh có điều không biết, ông chủ của tiệm đồ cổ kia là người thân của Trần tổng!”
“Tôi không biết ai là thân thích hay không phải thân thích gì cả, tôi chỉ biết món đồ sứ này là giả hay thật mà thôi.” Hàn Văn đứng dậy, cởi găng tay trắng rồi nói: “Ông chủ Vu, dù ông có tin hay không, thứ hàng nhái này chỉ đáng giá 3000 tệ.”
3000 tệ…
Trừ Hàn Văn ra, Kiều Hân Hân là người ở gần chiếc bình hoa mai nhất. Cô nhìn những mảnh vụn kia, không ngờ người đàn ông này còn biết nói xạo, tám trăm ngàn tệ cũng có thể biến thành 3000 tệ sao?
Cô chỉ là một người bình thường, không quá am hiểu những thứ này, dù là thứ đồ cổ gì bày ở trước mắt, cô cũng khó có thể phân biệt thật giả.
Nhưng người đàn ông này lại không như vậy.
Anh tuyệt đối là cao thủ trong lĩnh vực này, không ai dám nghi ngờ lời anh nói.
“Nhưng… Nhưng….”
“Tôi có thể cùng ngài đi đối chất với ông chủ của tiệm đồ cổ kia, ngài thử hỏi xem người nọ có muốn vậy không?”
Đứng trên sân khấu, tổng giám đốc Vu chỉ cảm thấy khó chịu ở trong lòng, một chuyện vốn vinh quang như thế lại bỗng chốc thay đổi! Ông lập tức lấy di động ra gọi cho Trần tổng của công ty Thành Văn.
Trần tổng còn đang công tác tại nước ngoài, nghe được việc này lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế.
Các phóng viên có mặt tại hiện trường xì xào với nhau, không ngờ lễ ký kết ngày hôm nay lại phát sinh nhiều biến cố như vậy, cho dù là người luôn bình tĩnh như Tô Linh Nhiên cũng không thể cười được nữa.
Cô ta ngồi trên ghế thủy tinh, sắc mặt nặng nề.
… Đây quả thực là một trò cười! Ngay cả cô cũng đã trở thành trò cười đó!
Một màn đồ cổ hiếm có xứng với mỹ nhân vốn có thể làm nổi bật tác phẩm mới của cô, nhưng bây giờ… Việc món đồ kia là thật hay giả quan trọng đến vậy sao? Dù gì ở đây cũng chẳng ai biết rõ. Nếu lễ ký kết không bị gián đoạn thì đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy!
Quả nhiên, rất nhiều nhà báo bắt đầu độc miệng nêu câu hỏi.
“Vu tổng, xin hỏi ngài thực sự không biết giá cả của món đồ cổ này sao?”
“Tại sao phải dùng bình mai Thanh Hoa làm tín vật cho lễ ký kết lần này?”
“Tô tiểu thư, nghe nói tiểu thư đã từng tham dự vào thị trường đồ cổ, tiểu thư có từng biết tới gốm sứ triều Nguyên hay không?”
“Tô tiểu thư, fan hâm mộ của tiểu thư tùy tay đánh vỡ bình hoa, cần phải bồi thường tám trăm ngàn, nếu Hàn Văn không xuất hiện thì rất có khả năng fan của tiểu thư sẽ phải gánh chịu khoản nợ lớn này. Đối với việc này, tiểu thư cảm thấy thế nào?”
“Tô tiểu thư, hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với tiểu thư, nhưng ông chủ mới lại dùng hàng nhái để lừa gạt tiểu thư. Xin hỏi hiện tại trong lòng tiểu thư đang nghĩ gì?”
“Tô tiểu thư, tiểu thư thực sự không biết rõ tình hình sao?”
“Tô tiểu thư, vì sao lại phải sử dụng bình mai Thanh Hoa giả?”
Tổng giám đốc Vu vẫn còn đang liên lạc với công ty Thành Văn. Đối diện với những vấn đề này, Tô Linh Nhiên trả lời một cách khách quan: “Xin lỗi quý vị, tất cả nghi thức trong lễ ký kết đều là do công ty sắp đặt, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc bình mai này. Về phần fan hâm mộ không cẩn thận đánh vỡ nó… Tôi nghĩ đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, nếu món đồ cổ này là giả, tôi cảm thấy đây là một điều rất may mắn với hai fan hâm mộ của tôi. Nhưng kỳ thật, dù món đồ kia là thực hay giả, đây cũng là chuyện giữa hai công ty. Là một họa sĩ truyện tranh, điều tôi cần phải thực hiện là chuyên tâm nghiên cứu tác phẩm mới, không phải sao?”
Câu trả lời của Tô Linh Nhiên hoàn mỹ tới mức không thể xoi mói.
Cô ta tự nhắc tới bản thân, lại “bảo vệ” Kiều Hân Hân cùng Tranh Tử, khiến các fan cảm động không thôi.
Đối với những vấn đề sắc bén khác, cô ta trực tiếp bỏ qua.
Cuối cùng, tổng giám đốc Vu cũng nắm được chút manh mối thông qua cuộc trò chuyện. Ông không ngừng thở dài, tất cả mọi người đều đang nhìn ông, chờ ông lên tiếng.
Ông nói với Hàn Văn rằng: “Tiệm đồ cổ… không chịu đối chất, bọn họ nói bình mai Thanh Hoa này đã bán ra rồi, không thể đổi hàng, nếu nói là hàng giả thì sao không giám định ngay từ lúc mua.”
Tiệm đồ cổ kia rõ ràng đang chột dạ.
Cả hiện trường xôn xao.
Tám trăm ngàn! Trả tám trăm ngàn tệ để mua một món hàng nhái sao? Nếu quả là như vậy thì đúng như lời Tô Linh Nhiên nói, hai vị fan hâm mộ đã làm vỡ bình hoa kia rất may mắn. Xem ra họ chỉ cần bồi thường 3000 tệ mà thôi.
Hàn Văn tỏ vẻ “Tôi đã sớm biết là như vậy”, anh sửa lại tây trang, xoay người định rời đi.
Trước khi đi, anh nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Tranh Tử đang co đầu rụt cổ, vẻ mặt lãnh đạm.
“Cảm ơn anh nhé.”
Kiều Hân Hân chân thành nói lời cảm tạ, cô biết nếu không nhờ Hàn Văn, hai người sẽ thực sự phải bồi thường tám trăm ngàn.
Sau khi nghe thấy lời cô nói, Hàn Văn mới đối mặt với cô lần đầu. Kiều Hân Hân có chút mất tự nhiên dời tầm mắt, Hàn Văn nhìn cô gái xinh đẹp ở trước mắt, thản nhiên nói: “Không cần khách khí, cũng không phải là tôi đang giúp cô.”
“A…”
Trợ lý của anh bước tới bên ngoài dây bảo vệ, nói: “Tam gia, đã chuẩn bị xe xong rồi ạ.”
“Ừm.”
Hàn Văn cứ thế mà đi. Sự xuất hiện của anh quá hấp dẫn ánh mát của mọi người, khi anh đi, rất nhiều người còn trông theo, thậm chí không ít phóng viên còn rời chỗ để chụp hình.
Tại sao anh lại tới nơi này? Tại sao anh lại phải đứng ra? Nếu nói là vì Tô Linh Nhiên thì anh đã phủ nhận rất rõ ràng. Có phóng viên lanh mắt chứng kiến anh từng hàn huyên đôi câu cùng vị họa sĩ truyện tranh đã làm vỡ bình mai kia, lẽ nào là vì cô ấy!?
Sau khi Hàn Văn rời đi, Tranh Tử lập tức đứng lên. Cô kéo tay Kiều Hân Hân, cười híp mắt nói: “Bụng mình không đau nữa rồi! Đi, chúng ta vào hậu trường thương lượng việc bồi thường!”
Sắc mặt dàn biên tập viên của Văn Hóa Lục Lam đều không dễ nhìn, việc này quả thực giống như mất mặt trước đám đông.
Vì sao trong một lễ ký kết long trọng như vậy lại lòi ra một món hàng nhái?
Một số phóng viên cơ trí đã tới trước mặt Kiều Hân Hân, bọn họ tranh nhau hỏi —
“Chào tiểu thư, xin hỏi cô tên là gì? Cô đã xuất bản tác phẩm nào chưa?”
“Tiểu thư có quen biết với Hàn Văn sao?”
“Lần này Hàn Văn gặp chuyện bất bình không phải là vì tiểu thư đấy chứ?”
“Quan hệ giữa hai người nhất định không tệ, tôi từng thấy Hàn Văn đặc biệt nói với tiểu thư vài câu trước khi rời đi.”
Đối mặt với câu hỏi của các phóng viên, Kiều Hân hân nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Tôi không quen anh ấy.”
Trước đó, khi đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Hàn Văn cũng trả lời như vậy.
Tranh Tử nhìn Kiều Hân Hân, trong chớp mắt cô chợt cảm thấy… Kiều Kiều cùng Hàn Văn thật giống nhau!!