Phật Môn Ác Thê

Chương 69: Thiên tài và phế vật


Đọc truyện Phật Môn Ác Thê – Chương 69: Thiên tài và phế vật

Âm Tế Thiên cười lạnh đùa cợt: “Ngươi là đặc biệt đến xem ta sau khi bị biến thành phế nhân sẽ như thế nào đi”.

Thôn Phách cười khẩy một cái: “Không tệ! Ta muốn tới thăm ngươi, xem ngươi trở nên nghèo túng thê thảm như thế nào! Nhưng có chết cũng không nghĩ tới, ngươi thân là đệ tử cửa Phật sau khi trở thành phế nhân lại cưới Bắc Minh Bắc thiếu gia kẻ đã từng được khen ngợi là tuyệt thế thiên tài, thật khiến ta khiếp sợ vô cùng!”

Âm Tế Thiên nghiến răng nói: “Ngươi làm ơn đừng có dùng chữ ‘gả’!”

Cái chữ này, khiến hắn cảm thấy mình giống như một cô tiểu thư! Thôn Phách nghe hắn nói, lập tức phá ra cười sung sướng: “Mặc kệ là gả đi hay cưới về, ngươi và Bắc thiếu gia đúng là một đôi trời sinh, một là phế nhân, một thì quanh năm ốm đau nằm bẹp giường, cũng không khác một phế nhân là bao!”

Âm Tế Thiên nghe y nói xong, không giận mà cười: “Ngươi chưa bao giờ nghe người ta nói thiên tài và phế vật thì chỉ cách nhau một lằn ranh giới thôi sao?”

Thôn Phách phút chốc nheo mắt lại, con ngươi trở nên lạnh lẽo: “Ý ngươi là gì?”


“Ta chính là một ví dụ tốt nhất, ngày trước còn là thiên tài, nhưng sáng hôm sau đã trở thành một phế vật” Âm Tế Thiên kéo cái tay đang nâng cằm mình xuống, khóe miệng nở nụ cười sâu xa: “Cho nên mới nói, đời không dễ biết trước, ngươi có thấy đúng hay không?”

Thôn Phách hơi ngẩn người, như mải suy nghĩ cái gì mà buông cái tay đang chống ở cánh cửa xuống: “Ngươi nói cũng đúng!”

“Người cửa Phật, trong lời nói đều có đạo lý!”

Thôn Phách buồn cười nhìn Âm Tế Thiên, khóe miệng người này kéo lên nụ cười xinh đẹp đến nỗi khiến y vô thức vươn tay dùng ngón cái miết đôi môi đỏ mọng: “Ta bỗng cảm thấy mình có chút thích ngươi!”

Âm Tế Thiên nhếch mép nói: “Ngươi bị ảo giác rồi!”

Hắn là một người đàn ông trưởng thành, như thế nào mới nói đôi ba câu đã khiến nam nhân khác thích mình? Thôn Phách xoa xoa khuôn mặt nhẵn nhụi của Âm Tế Thiên: “Ta đột nhiên phát hiện ngươi cũng ưa nhìn, rất phù hợp với yêu cầu của ta, đáng tiếc là ngươi không có tu vi, không thì bắt ngươi về làm lô đỉnh cũng không tồi!”


mTế Thiên bình tĩnh đẩy tay heo của người kia ra khỏi mặt mình: “Bần tăng là nam!”

Thôn Phách cười nham hiểm: “Ngươi không biết người quỷ tu thể âm, cho nên lô đỉnh đều toàn là nam sao? Nếu trong thời gian ngắn muốn đề cao công lực, thải dương bổ âm thì đây chính là thuật tu luyện hữu hiệu nhất. Hơn nữa người cửa Phật, trong thân tràn đầy dương khí, đối với dã quỷ chúng ta chính là thuốc bổ cao cấp đó!”

Âm Tế Thiên lườm y một cái: “Ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã bị hủy linh căn”

“Ngươi thật có ý tứ!” Thôn Phách nghe hắn nói, mỉm cười lên tiếng.

Một lúc lâu sau, y mới thu lại ý cười, hơi hơi nheo mắt hỏi: “Vì sao ta lại cảm thấy tiếng nói của ngươi rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó!”

Tim Âm Tế Thiên lúc nghe thấy câu đó liền đập hụt một nhịp: “Ngươi nói vô nghĩa! Chúng ta trước kia đã gặp qua, ngươi cảm thấy tiếng nói của ta rất quen thì có gì mà kỳ quái chứ!”

“Thế sao?” Thôn Phách hiển nhiên không quá tin tưởng lý do thoái thác của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.