Phật Môn Ác Thê

Chương 347


Đọc truyện Phật Môn Ác Thê – Chương 347

Sau một chén trà nhỏ, Minh Vương Minh Ngục và Ma Vương Minh Giới đã dẫn người tiến vào Ám Thần Đại điện. Ngay cả Yêu Vương đang bị trọng thương, cũng mang thuộc hạ của nàng tới.

Đại điện rộng lớn chỉ chốc lát liền trở nên vô cùng chật chội. Bọn họ chia ra bên trái, ở giữa, bên phải, rồi dựa theo chức vị cao thấp mà sắp xếp chỉnh tề.

Âm Tế Thiên cùng Đế Minh xuất hiện trên Đại điện, nhìn lướt qua nơi này, dày đặc toàn là người mặc áo đen.

Đế Minh ngồi xuống bảo tọa, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu các chư vị đã đến đông đủ, vậy chúng ta hãy bàn bạc chiến sách đi. Nếu có kế gì tốt, không ngại nói ra cho mọi người cùng nghe thử.”

Lập tức, toàn bộ Đại điện bắt đầu bàn tán xôn xao, tranh cãi sôi nổi, bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương.

Âm Tế Thiên mím môi, đôi mắt đảo qua đảo lại trên mấy nghìn người trong Đại điện, lẳng lặng nghe bọn họ thảo luận phương pháp chiến đấu.

Có người cho rằng, trước tiên hãy chiếm lấy Nhân Giới và Thiên Giới, rồi sau đó mới đánh lên Thần Giới.

Cũng có người cho rằng, đánh giặc tiên cầm vương. Cho nên phải tiêu diệt Quang Thần Vương trước, binh tôm tướng cua còn sót lại cũng hoảng loạn theo thôi.

[Đánh giặc, bắt vua trước tiên]

Còn có người cho rằng, phải bắt hết một lượt đám người Thần giới, để bọn chúng vĩnh viễn biến mất.

Âm Tế Thiên càng nghe mày càng nhíu chặt. Bọn họ chẳng thể nào nhất trí với nhau được, vì trong đầu ai ai cũng chỉ nghĩ đến chuyện dùng thực lực chiến đấu, chứ không hề đưa ra bất cứ sách lượt nào cả.

Bất quá ở thế giới này, kẻ mạnh là vua. Hắn cũng không trông cậy vào việc bọn họ sẽ dùng trí óc để đối đầu với pháp thuật. Dùng binh pháp của con người để đối phó với Thần nhân, đúng là không thích hợp.

Đế Minh khẽ liếc sang Âm Tế Thiên đang nhíu chặt đôi mày, giơ tay lên ý bảo mọi người trong Đại điện đều dừng lại.

Chỉ chốc lát, mọi người trong Đại điện đều im lặng, nhìn người ngồi trên bảo tọa.


Ma Vương mạnh dạn hỏi: “Vương đã có sách lượt rồi phải không?”

Đế Minh ném cho Âm Tế Thiên một ánh mắt, y bảo hắn đem suy nghĩ nói ra hết đi.

Âm Tế Thiên hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Ta có một thắc mắc muốn hỏi mọi người, chúng ta đánh một trận với Quang Thần Vương, các ngươi ngoại trừ muốn thắng Quang Thần Vương, thì còn nghĩ được cái gì khác nữa?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Ngoại trừ muốn thắng Quang Thần Vương, thì còn có thể nghĩ được cái gì khác?

Âm Tế Thiên cũng không trả lời vấn đề đó, tiếp tục hỏi: “Các ngươi có nghĩ tới chuyện giảm thiểu tối đa tổn thất binh tướng mà vẫn thắng được Quang Thần Vương không? Có cần thiết phải đồng vu quy tận, dẫn đến lưỡng bại câu thương không? Tới lúc đó, cho dù chiến thắng thì chúng ta cũng chẳng vui vẻ gì, có đúng không?”

[Cùng chết chung, hai bên đều lỗ lã]

Mọi người nặng nề gật đầu, dĩ nhiên bọn họ có nghĩ đến chuyện này. Có ai mà muốn mất đi người thân của chính mình đâu chứ. Nhưng nò lại rất khó tránh khỏi, hai Vương đánh nhau, bắt buộc phải có thương vong thôi.

Âm Tế Thiên ngã ra sau ghế, bắt chéo hai chân: “Ta sẽ kể cho các ngươi nghe một truyện tích xưa.”

Mọi người không khỏi sửng sốt, ngay tại thời điểm mấu chốt này mà Vương Hậu còn rảnh rỗi kể chuyện cho bọn họ nghe nữa.

Âm Tế Thiên mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, liền hạ giọng.

“Ở Phàm giới, có một gã đại tướng đặc biệt thích đua ngựa. Có một lần, gã và Hoàng Đế đánh cược một trận đua ngựa. Sau khi thương lượng xong, cả hai đều tự chia ngựa ra làm ba đẳng cấp: thượng, trung, hạ. Lúc tranh tài, thượng mã đấu thượng mã, trung mã đấu trung mã, hạ mã đấu với hạ mã. Ngựa của Hoàng Đế dĩ nhiên mạnh hơn ngựa của Đại Tướng nhiều, cho nên sau một vài lần so tài, Đại Tướng đều bị đánh bại.”

“Đại Tướng vô cùng mất hứng, khi trận đua còn chưa kết thúc là đã ủ rũ rời khỏi. Một bằng hữu tốt của Đại Tướng khuyên rằng: Ngươi đấu với Hoàng Thượng thêm một trận nữa, ta có biện pháp không cần đổi ngựa khác, cũng có thể thắng ngài ấy.”


Mọi người vừa nghe đến đó, đều hết sức tập trung *** thần, vểnh tai chăm chú, thậm chí có người còn không chờ được mà vọt miệng hỏi: “Sau đó thì sao? Bằng hữu của gã Đại Tướng kia có chỉ gã cách thắng được Hoàng Đế không?”

Đế Minh thấy mọi người thích thú, ánh mắt lạnh lẽo cũng thoáng qua ý cười.

Khóe miệng Âm Tế Thiên nhếch lên, tiếp tục kể: “Sau đó, trong trận đua thứ nhất, Đại Tướng dùng hạ mã đua với thượng mã của Hoàng Thượng. Không thể nghi ngờ, ván đầu tiên bằng hữu của Đại Tướng thua cuộc. Nhưng ở trận đua thứ hai, bằng hữu của Đại Tướng dùng thượng mã thắng trung mã của Hoàng Thượng. Đến trận thứ ba thì…”

Khóe miệng Âm Tế Thiên càng vui vẻ: “Chắc không cần ta nói, các ngươi cũng biết kết quả như thế nào rồi chứ?”

Có người lập tức trả lời: “Bằng hữu của Đại Tướng lấy trung mã thắng hạ mã của Hoàng đế. Ba thắng hai, cuối cùng bằng hữu của Đại Tướng thắng được trận đánh cuộc này.”

Âm Tế Thiên nhìn người đoán được kết quả, cười tươi gật gật đầu: “Đúng vậy?”

Mọi người nghe xong câu chuyện, đều khen ngợi bằng hữu của Đại Tướng: “Bằng hữu Đại Tướng thật thông minh.”

Đế Minh hiểu được ý nghĩa sau câu chuyện đó, đáy mắt hiện lên ý cười, quay đầu mà khen ngợi hắn: “Ngươi cũng rất thông minh.”

Dùng một truyện tích xưa kể về đua ngựa, để nói về trận đại chiến này, hắn không thông minh thì là ai vào đây nữa?

Y có thể lấy được một người như vậy, quả thật rất may mắn.

Âm Tế Thiên quay đầu cười tươi với Đế Minh.

Nhưng cũng có một người không hiểu rõ: “Không biết Vương Hậu kể câu chuyện này, cùng với chiến sách có liên quan gì đến nhau? Chẳng lẽ chúng ta dùng phương pháp của bằng hữu Đại Tướng để đánh bại Quang Thần Vương? Nhưng trận chiến sắp tới, không giống với cuộc đua ngựa, làm sao để quyết định thắng thua được?”

Âm Tế Thiên giải thích: “Chỉ cần binh tướng của chúng ta giống như những chú ngựa, chia làm ba đẳng cấp: thượng, trung, hạ. Đến lúc đó, ta và Minh, Minh Vương, Ma Vương, Yêu Vương, Thập đại Ma Tướng, trưởng lão Tam giới đối phó với bọn Đế Duật và Đế Lân. Chín mươi chín Điện chủ Minh Ngục, một trăm lẻ tám Cung chủ Ma Giới, một trăm Đại Tướng Yêu Giới cùng với các đệ tử Tam giới phụ trách chém giết đám binh tôm tướng cua của Quang Thần Vương. An bài như thế, chắc chắn sẽ ổn thỏa.


Tuy rằng binh tướng Yêu giới đã khác lúc xưa, nhưng với số lượng khổng lồ như vậy, cũng không khó khăn để đối phó với những tiểu binh này.

“Quang Thần Vương thì sao? Ai đánh với Quang Thần Vương? Chẳng lẽ phái Ma binh, Quỷ binh và Yêu binh đi đối phó Quang Thần Vương? Vậy chẳng phải lấy trứng chọi đá ư? Quang Thần Vương đâu thể nào dễ dàng bại dưới tay tiểu binh được. Hơn nữa, cũng chưa chắc bọn họ có năng lực giết chết Quang Thần Vương.”

Có người không đồng ý với cách làm như thế, cho dù thượng đẳng và trung đẳng binh tướng giành chiến thắng, nhưng lại hy sinh tính mạng của mấy trăm vạn tiểu binh, vẫn không ổn.

Âm Tế Thiên híp mắt: “Ai bảo những tiểu binh này phải giết chết Quang Thần Vương? Chẳng lẽ bọn họ không biết phòng thủ để cầm chân Quang Thần Vương hả?”

Mọi người ngẩn ra.

Đúng vậy!

Tại sao lại muốn giết Quang Thần Vương chứ?

Bọn họ chỉ cần giữ chân Quang Thần Vương lại, chờ những binh lính trung đẳng xử lý xong những người khác, thì sẽ có thể tập trung toàn bộ lực lượng đối phó Quang Thần Vương.

Mợi người nháy mắt hiểu ý, quả thực khâm phục Âm Tế Thiên sát đất: “Vương Hậu anh minh!”

Đế Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Bây giờ chúng ta sẽ bàn đến kế sách sao cho những tiểu binh có thể giữ chân được Quang Thần Vương.”

Cả Đại điện lập tức trở nên ồn ào.

Hiện chỉ cần nghĩ mưu kế làm sao có thể giữ chân Quang Thần Vương thôi, thật khiến cho mọi người cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, chí ít không cần phải lo lắng sau trận đại chiến sẽ làm hai bên lưỡng bại câu thương.

Trong những ngày tiếp theo, toàn bộ người của Thần Ma Giới đều trở nên vô cùng bận rộn. Nếu không phải đang chế tạo trang bị, thần khí, luyện đan, phù chú thì cũng đang huấn luyện binh lính. Không một ai rảnh rỗi.

Ở trên đường, toàn là những bóng người vội vã, cứ như đang chuẩn bị đi đầu thai vậy. Cuộc sống cứ thế trôi qua, rất nhanh đã là một tháng sau.

Dĩ nhiên, mọi người bận rộn, Âm Tế Thiên cũng không thể nào tránh khỏi. Lúc hắn đang tranh thủ thời gian chúc phúc cho các Yêu thú ở Yêu giới, thì đột nhiên nhận được truyền âm của Quỷ Sát, mời hắn về Đại điện một chuyến.


Khi đến nơi, đợi hắn chính là thuộc hạ của thập đại Ma Tướng.

“Chuyện gì?”

Âm Tế Thiên không thấy những người khác, cho nên đoán rằng chuyện cũng chẳng trọng đại gì.

Ngón tay Quỷ Sát chỉ vào hình ảnh hiện lên trên tường: “Vương Hậu, ngài xem cái này đi.”

Âm Tế Thiên nhìn theo hướng ấy, tức khắc trông thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

Hắn nhiu nhíu đôi mày: “Tu sĩ Tu Chân giới? Bọn họ đang làm gì thế?”

Nhìn sắc mặt của bọn họ, dường như rất là vui vẻ, nhưng mà việc này thì mắc mớ gì đến hắn chứ?

Quỷ Sát giải thích: “Bọn họ đang chờ Quang Thần Vương mở ra thông đạo dẫn đến Thần giới.”

Âm Tế Thiên cẩn thận quan sát hình ảnh náo nhiệt trên tường, rồi thản nhiên trả lời: “Bọn họ muốn đi Thần giới thì cứ để cho bọn họ đi thôi.”

Mặc dù hắn không thèm để ý lắm, tuy nhiên lúc nhìn đến bọn người Bắc Vũ Hoành, vẫn không tự chủ được mà càng nhíu chặt đôi mày.

“Vương Hậu, tu sĩ chính phái của Tu Chân giới muốn đi Thần Giới, vậy còn những tu sĩ Tà Tu thì sao? Chúng ta cũng không thể bỏ sót bọn họ được?”

Quỷ Sát chuyển hình ảnh đến những tu sĩ Tà Tu. Nếu không có trấn áp của bốn vị lão tổ, thì những tu sĩ chính phái đã sớm đem những tu sĩ Tà Tu này giết chết.

Âm Tế Thiên nhìn những tu sĩ chính phái đang châm chọc khiêu khích nhóm tu sĩ Tà Tu, chửi bọn họ không có tư cách đến Thần Giới.

Quỷ Sát nói: “Vương Hậu, chúng ta gọi nhóm tu sĩ Tà Tu đến Thần Ma Giới đi. Dù sao lúc bọn họ phi thăng, cũng thuộc về Minh Ngục và Ma giới.”

Âm Tế Thiên gật đầu đồng ý: “Ai sẽ là người đi gọi bọn họ đến đây?”

Ánh mắt mọi người nhất trí đổ dồn về phía Hư Không đang say bét nhè nằm trên nhuyễn tháp, trăm miệng một lời: “Hàng Vô!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.