Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 63: Bình minh u ám
Tây Bình đại thắng, Tây chinh đại thắng trở về, nhưng mà, đối với Phù Kiên mà nói, một chút cao hứng cũng không có.
Trong cung và phủ Công chúa, đều có người nhiễm bệnh, nếu như lại tiếp tục chần chờ, chỉ sợ Trường An thật sự sẽ gặp nguy hiểm. Thậm chí, trong ba ngày ngắn ngủn, trong cung ngoài cung thế nhưng lại lan truyền một câu nói — tiền Phò mã Độc Cô Minh chết không nhắm mắt, hóa thân thành tai hoạ, đến lấy mạng mọi người.
Lúc trước vào thởi điểm khi Độc Cô Minh chết, máu tươi đọng trên bông tuyết, giống như những chấm đỏ, cực kỳ giống với những chấm đỏ của bệnh đậu mùa.
Phù Kiên ngồi ở phía trước long án*, nhìn tấu chương trên long án, mày nhíu chặt, “Là ngô đồng ở Trường An không đủ, cho nên giữ không được tỷ đệ các ngươi sao?”
(*Bàn rồng)
Đại thần nghị sự đứng bên cạnh lo lắng bất an, không dám nhiều lời.
Hứa Thất Cố vội vã từ ngoài điện bước vào trong điện, quỳ rạp xuống đất nói: “Khải tấu Hoàng thượng, hôm nay Thanh phi nương nương lại sốt cao không lùi, có những dấu hiệu nhiễm bệnh, dịch bệnh cần phải được diệt trừ, thỉnh Hoàng thượng lập tức hạ lệnh, dựa theo tấu chương của Mộ Dung đại nhân, cho phép Công chúa Phò mã hồi Bình Dương, lại phong tỏa Lãnh Nguyệt điện, từ nay về sau cung nữ nội thị không thể tới gần.”
“Này…” Phù Kiên nắm chặt nắm tay, ẩn ẩn tức giận, “Thái y viện các ngươi liền không một ai có thể chữa được dịch bệnh này sao?”
Hứa Thất Cố hổ thẹn cúi đầu nói: “Hoàng thượng, nếu như vi thần có thể vì Hoàng thượng phân ưu, cho dù Hoàng thượng muốn lấy mệnh của vi thần, vi thần cũng nghĩa bất dung từ, chính là…Từ xưa dịch bệnh khó chữa, nếu như Thái y viện có thể thanh trừ bệnh này, qua các triều đại làm sao còn có người phải chết vì bệnh đậu mùa?”
Phù Kiên biết Hứa Thất Cố nói có lý, sau khi nghị sự đại thần lặng im thật lâu rốt cuộc nhịn không được nói: “Thỉnh Hoàng thượng lấy an nguy của dân chúng Trường An làm trọng, nhanh chóng quyết đoán, làm an dân tâm.”
Phù Kiên hít vào một hơi, sau khi trầm mặc thật lâu, rốt cuộc không tình nguyện nói: ” Truyền ý chỉ của trẫm, từ hôm nay trở đi, phong tỏa Lãnh Nguyệt điện, trục Phò mã và Công chúa rời khỏi Trường An.”
“Hoàng thượng anh minh!”
“Lệnh Thái y viện ngày đêm nghiên cứu bào chế thuốc, phái người đồng hành cùng Phò mã Công chúa, nhanh chóng chữa khỏi cho bọn họ.” Phù Kiên hung hăng vỗ xuống long ỷ, ngón tay chỉ về phía Hứa Thất Cố, “Hứa Thất Cố, trong cung này nếu như lại có thêm một người chết vì đậu mùa, ngươi mang đầu tới gặp trẫm!”
“Dạ!” Hứa Thất Cố sợ hãi dập đầu, lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa điện hạ, bắt đầu từ hôm nay, chính là phượng tường cửu thiên* của người, ngàn vạn bảo trọng.
(*Cơ hội nữ nhân lên ngôi đế vương)
Khi Phù Kiên vừa hạ lệnh, Cẩu Hoàng hậu liền khẩn cấp mang theo nội thị gắt gao vây quanh Lãnh Nguyệt điện, đặc biệt hạ lệnh, sau này nội thị cung nữ, không có nàng mệnh lệnh của Hoàng hậu, không thể tiếp cận.
Cung nữ đưa cơm, chỉ cần đem cơm canh đặt ở trước cửa điện liền có thể rời đi, chén đũa đã dùng qua liền hủy ngay không thể lại mang về ngự thiện phòng; tẩy y cục không thể lại giặt quần áo cho Hiền phi nữa, trong Lãnh Nguyệt điện vốn có một cái giếng, tất nhiên là do cung nữ Đàn Hương bên cạnh một tay phụ trách.
Sau khi Cẩu Hoàng hậu diễn một đoạn thể hiện uy phong của Hoàng hậu bên ngoài Lãnh Nguyệt điện, liền đắc ý dào dạt mà hồi cung.
Trương Linh Tố mượn cớ lưu lại một khắc, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt của Lãnh Nguyệt điện, trong lòng lại ẩn ẩn có vài phần ngưỡng mộ.
“Mộ Dung Yên, Lãnh Nguyệt điện này được cho là thế ngoại đào nguyên trong cung…”
Một lòng muốn ly gián Thanh phi và Phù Kiên, không ngờ lại đưa cho Mộ Dung Yên một cơ hội để tránh thoát thị tẩm sau này, thậm chí tránh thoát càng nhiều chuyện cung đấu.
Trong lòng Trương Linh Tố đột nhiên cảm thấy có vài phần thê lương, nhìn bóng dáng Hoàng hậu chỉ cao khí ngang* rời đi, con đường sau này, không biết lại phải gian nan thêm bao nhiêu phần?
(*Một câu thành ngữ: Miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế, chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý)
Hối hận? Hay không hối hận?
Trương Linh Tố không có cơ hội để suy nghĩ đến vấn đề này, thứ duy nhất nàng có thể làm, đó chính là ở trong cung này, hảo hảo mà sống sót.
Hồng Loan từ xa xa nhìn hình dáng yên tĩnh của Lãnh Nguyệt điện, trong lòng chua xót đến lợi hại, không nghĩ tới nhiều năm thật cẩn thận như vậy, cư nhiên lại đổi lấy kết quả là Đàn Hương tỷ tỷ vĩnh viễn không thể xuất cung.
Sự hy sinh này, sự nịnh nọt này, lại có ý nghĩa gì?
“Đàn Hương tỷ tỷ…” Thì thào gọi một tiếng, trước mắt Hồng Loan đã là ướt át, liên tiếp hít vào mấy hơi, muốn đến gần Lãnh Nguyệt điện một chút, lại bị tiếng bước chân thật to phát ra từ phía sau làm cho kinh sợ.
“Hồng Loan, còn không mau đem thuốc đến cho Thanh phi nương nương đi?” Người lên tiếng không phải ai khác, là Hứa Thất Cố đang bưng chén thuốc đến.
Hồng Loan vội vàng lau nước mắt, tiếp nhận chén thuốc trong tay Hứa Thất Cố, khom người nói: “Hứa đại nhân, bây giờ nô tỳ đi ngay.”
“Khoan đã.” Hứa Thất Cố kêu nàng lại, nhìn nhìn hai bên, nơi này cũng không có người nào khác, đến gần Hồng Loan một chút, “Là phúc hay là họa, chưa đến cuối cùng, ai cũng không biết được, cho nên, nước mắt này vẫn là để đến cuối cùng hãy rơi.”
Thân mình Hồng Loan run lên, “Hứa đại nhân?”
Hứa Thất Cố nhìn Lãnh Nguyệt điện nói: “Cung trăng cho dù có lạnh, thần Phật trên trời đều không thể đến gần, hẳn là may mắn mới đúng.” Nói xong, nghiêng mặt nhìn Hồng Loan, “Trước khi điện hạ xuất giá, đặc biệt dặn dò hạ quan một chuyện, nói việc này chỉ có ngươi mới có thể làm được.”
“Này…Nô tỳ sợ hãi…” Hồng Loan vội vàng cúi đầu.
Hứa Thất Cố lắc đầu nói: “Việc này cũng không khó làm.”
Trái tim Hồng Loan một mảnh lạnh như băng, dù có làm nhiều hơn nữa, tốt hơn nữa, Đàn Hương tỷ tỷ cũng không thể ra được, lại có ý nghĩa gì?
“Đã nhiều ngày đông hàn, vào lúc canh ba, thị vệ trước Lãnh Nguyệt điện ta sẽ điều đi một khắc, ngươi lặng lẽ đưa hai chiếc chăn gấm đến bức tường ở hạ viện Lãnh Nguyệt điện.” Hứa Thất Cố lưu lại những lời này, liền nghiêng người lướt qua bên cạnh Hồng Loan, không hề quay đầu lại.
Hồng Loan kinh ngạc vô cùng nhìn theo bóng dáng Hứa Thất Cố, Trừng Công chúa chung quy vẫn không yên lòng về Hiền phi nương nương, theo đó cũng cho nàng cơ hội để trò chuyện cùng Đàn Hương.
Từ tuyệt vọng đã lại có được hy vọng, Hồng Loan đột nhiên cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp.
Có lẽ, chính như lời Hứa đại nhân nói, Đàn Hương tỷ tỷ ở trong Lãnh Nguyệt điện, coi như là một loại giải thoát.
Nếu Trừng Công chúa đã bán cho nàng một cái nhân tình, chuyện còn lại, không cần ai nói thêm nữa, Hồng Loan nàng đã hiểu được, chiếu cố thật tốt Hiền phi, cũng chính là chiếu cố thật tốt Đàn Hương…
Thánh chỉ rốt cuộc được truyền đến phủ Công chúa, Mộ Dung Xung và Phù Trừng suy yếu quỳ xuống đất tiếp chỉ, lúc này liền bị dược đồng của Thái y viện dìu lên xe ngựa đã được chuẩn bị tốt.
Không đến một canh giờ, đã thấy Công chúa và Phò mã thu thập quần áo thỏa đáng, một đường được một trăm Ngự Lâm quân hộ tống, ra khỏi cửa Đông thành Trường An.
Mộ Dung Xung tựa vào vách xe ngựa, kinh ngạc nhìn gương mặt mang những chấm đỏ của Phù Trừng, âm thanh lạnh lùng nói: “Thủ đoạn của điện hạ, hạ quan thật sự không thể không bội phục.”
Phù Trừng nghiêm túc chống lại ánh mắt của hắn, “Đây chính là bước đầu tiên của bàn cờ này, nếu ngươi muốn thắng, sau này liền nghe theo bổn cung.”
Mộ Dung Xung lạnh lùng cười nói: “Chỉ sợ ta bất quá cũng là một quân cờ trên bàn cờ của ngươi thôi, nghe hay không nghe, có gì quan trọng sao?”
Phù Trừng nhíu mi nói: “Ngươi nghe cho kỹ, bắt đầu từ một khắc kia, ngươi là Phò mã của bổn cung, ngươi và bổn cung là người trên cùng một thuyền, nếu ngươi lật thuyền, bổn cung cũng sẽ rơi xuống nước!”
Mộ Dung Xung trào phúng mỉm cười, “Ngươi cũng không phải đại trượng phu, sao ta dám tin tưởng ngươi đây?”
Phù Trừng nâng một cánh tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Mộ Dung Xung, “Không bằng ngươi và bổn cung vỗ tay ước định?”
“Ước định cái gì?” Mộ Dung Xung vẫn là lạnh như băng.
Phù Trừng liền nói ngay: “Bổn cung giúp ngươi báo thù, ngươi cho bổn cung sự tự do.”
“Hừ hừ, tự do? Ta thấy nay Công chúa người đã được tự do rồi, còn cần hạ quan cho sao?”
“Ngày ngươi thành công, bổn cung muốn một phong hưu thư*.”
(*Giống giấy ly hôn thời bây giờ)
Phù Trừng gằn từng tiếng nói xong, Mộ Dung Xung kinh hãi mở to hai mắt nhìn nàng, “Phù Kiên là phụ hoàng của ngươi, ngươi đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”
Phù Trừng lạnh lùng cười nói: “Tin hay không là do ngươi, làm hay không làm là do ta.”
“Còn không chắc ngươi sẽ làm được chuyện đó, vỗ tay ước định một chút lại thế nào?” Mộ Dung Xung khẽ cười nhạt, nâng tay lên, hung hăng vỗ vào lòng bàn tay Phù Trừng, “Trừng Công chúa, thế này ngươi vừa lòng chưa?”
Phù Trừng thu hồi bàn tay lại, “Ngẩng đầu ba thước, có ông trời làm chứng, nếu đã vỗ tay ước định, chúng ta chính là đồng minh, ngày sau nếu như ngươi không tuân thủ lời hứa, sẽ bị trời phạt!”
“Ha ha ha, trời phạt? Chỉ sợ phụ hoàng của ngươi sẽ bị trời phạt còn sớm hơn hạ quan.” Mộ Dung Xung nói chuyện luôn mang đao trên miệng, muốn thấy Phù Trừng khó xử.
Phù Trừng ngược lại là bình tĩnh lắc lắc đầu, liền khép đôi mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần. Con đường sau này còn dài, không biết khi nào mới có thể quay lại Trường An.
Thanh Hà, mẫu phi, ngàn vạn lần thận trọng, chờ ta trở lại.
Mộ Dung Xung ngơ ngác nhìn bộ dáng nhắm mắt của Phù Trừng, đáy lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác khác thường, Trừng Công chúa này thật ra là một nữ tử rất khác biệt, nếu như nàng không phải nữ nhi của Phù Kiên…
Mộ Dung Xung vội vàng thu liễm tâm thần, hung hăng xoay mặt đi, không dám lại liếc nhìn Phù Trừng thêm nữa.
Nếu như phụ hoàng mẫu hậu không chết, nếu như tỷ tỷ còn ở bên cạnh, nếu như hắn vẫn là Hoàng tử Đại Yên…Thế gian này, lại làm sao thật sự có “Nếu như”?
Tội nghiệt của tất cả mọi thứ, là bởi vì người kia gây lên, tất cả oán hận, cũng không nên dễ dàng quên đi.
Phù Trừng, cho dù có bị trời phạt, ngươi cũng nên trách phụ hoàng của ngươi…Muốn ta cho ngươi tự do, nếu như chưa hủy đi ngươi, ngươi mơ tưởng có một ngày như vậy!
Bồ câu từ phương Bắc bay đến, bay vào bên trong nhà thuỷ tạ* Ô Y hạng Giang Nam, đậu trên khung cửa sổ.
(*Nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí)
“Xoạt! Xoạt!”
Tạ Tửu Tửu mặc áo lông màu tím tiến lên bắt được bồ câu, lấy cuốn giấy trong túi thư ra, khi nhìn thấy nội dung bên trên đó, khóe miệng không khỏi cong lên, quay đầu nói với Tạ Uyên đang pha trà đọc sách ở phía sau, “Phù Kiên vẫn là thả Mộ Dung Xung hồi Bình Dương.”
Tạ Uyên chậm rãi rót một chén trà nóng cho Tạ Tửu Tửu, cười nói: “Vậy không phải tốt lắm sao, thả hổ về núi, loại nhân gì, sẽ có quả nấy?”
Tạ Tửu Tửu gật gật đầu, thả bồ câu trong lòng cất cánh bay đi, đi tới bên người Tạ Uyên, “Xem ra, ván cờ của chúng ta bên này, cũng nên hảo hảo tính toán một chút.”
Tạ Uyên nâng mắt nhìn vào gương mặt Tạ Tửu Tửu, vươn tay sờ sờ lên chiếc bụng nhô lên của nàng, “Cho dù là muốn tính toán, cũng phải chờ đứa nhỏ này ra đời, màn diễn này, chúng ta còn chưa diễn xong đâu.”
“Ngày này cuối cùng cũng sắp tới, đứa nhỏ này liền lựa chọn ra đời ngày hôm nay đi.” Tạ Tửu Tửu mỉm cười, ngón tay khuấy động chén trà ấm, cong ngón tay búng chút trà nóng lên trán, đột nhiên nhíu này kêu đau, “Phu quân…Ta đau bụng…” Chợt ngã vào trong lòng Tạ Uyên, gắt gao nắm lấy hai tay hắn, cực kỳ giống như một phụ nhân sắp sinh nở.
Tạ Uyên ôm chặt thân thể của nàng, ghé vào bên tai của nàng, nhẹ nhàng mà nói một câu, “Cám ơn.”
Tạ Tửu Tửu nhắm chặt hai mắt, cố ý kêu đau, để Tạ Uyên đưa nàng đến giường, cẩn thận đặt lên giường.
Chỉ thấy Tạ Uyên quay đầu hô to một tiếng: “Người tới! Người tới! Tam phu nhân sắp hạ sinh! Nhanh chóng mời bà đỡ đến!”
Nhóm nhahoàn và gã sai vặt ngoài cửa vừa nghe thấy, nhất thời hoảng hốt, vừa mừng vừa sợhối hả chạy xung quanh — có một gã sai vặt, lặng yên chạy ra khỏi phủ, chạy vềphía quý phủ của Tướng quốc.