Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 57: Lời ở hoàng tự
Hoàng tự ở phía Đông ngoại thành Trường An, từ lúc trong cung xảy ra chuyện ma quái, không ít phi tần trong hậu cung đều di giá đến hoàng tự trai giới, trong khoảng thời gian ngắn, hoàng tự hương khói càng thêm cường thịnh.
Đây chính là cơ hội hiếm khi được xuất cung, Mộ Dung Yên cùng Trương Linh Tố tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ra ngoài hít thở không khí như vậy.
Không đợi Phù Kiên mang binh đi xuất chinh, hai vị sủng phi đã ước hẹn di giá đến hoàng tự trai giới.
Đông viện của hoàng tự là chỗ của tăng lữ nam, Tây viên là chỗ của nữ ni, hai bên cách nhau một con sông nhỏ, ở giữa có ba trăm Ngự Lâm quân Hoàng gia đóng quân, để tránh những tăng lữ này lâu ngày sinh tình, gây ra chuyện gì làm bại hoại thanh danh của hoàng tự.
Hiền phi, Thục phi đi vào hoàng tự, được nữ trụ trì Từ Tâm an bài ở am ni cô ở Tây viên hoàng tự, cũng phân phó các nữ ni hầu hạ. Thấy hai vị sủng phi cũng đến hoàng tự trừ tà, những phi tần xuất cung lúc trước đều biết điều lập tức hồi cung, lưu lại am ni cô ở Tây viên im lặng yên tịnh.
Tính toán ra, hai vị sủng phi xuất cung mang theo mười cung nữ nội thị, ba mươi thị vệ, cung nữ nội thị có thể ở lại Tây viên, thị vệ chỉ có thể hạ trại ở ngoài Tây viên thủ hộ.
Cho dù mọi thứ đều được giản lược, nhưng phô trương như vậy, vẫn là làm cho Phật môn bình thường vốn thanh tịnh trở nên có chút nhộn nhịp.
Dù sao Phật môn so với thâm cung thì sạch sẽ hơn rất nhiều, mỗi ngày trôi qua cũng an ổn hơn ở trong cung rất nhiều, bất tri bất giác đã ba ngày trôi qua. Phù Kiên mang binh ngự giá Tây chinh, dân chúng Trường An đứng hai bên đường hào hứng đưa tiễn, đối với Mộ Dung Yên và Trương Linh Tố mà nói, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng có thể tạm thời buông xuống một thời gian.
Ban đêm, Trương Linh Tố nghe trụ trì Từ Tâm giảng về Phật pháp, liền sớm đi nghỉ ngơi.
Mộ Dung Yên đứng ở trong đại điện am ni cô, phân phó cung nữ, nội thị cùng nhóm nữ ni đứng chờ ngoài đại điện, một mình đứng ở trong điện, quỳ xuống trước đức Phật nghiêm trang to lớn, thành tâm yên lặng cầu nguyện.
“Phật tổ, gặp được Trừng Công chúa, rốt cuộc là phúc hay là họa?”
Trừng Công chúa…
Mỗi khi nghĩ đến người này, gọi lên tên của nàng, trong lòng Mộ Dung Yên liền cảm thấy ấm áp khó hiểu.
“Nợ ngươi nhiều lắm, có thể trả lại cho ngươi lại quá ít…Duy nhất có thể hoàn toàn trả hết cho ngươi…Chỉ có một con đường kia…” Mộ Dung Yên thành kính dập đầu trước Phật tổ, “Muốn vào Địa ngục, lần này liền bước vào, sau này hai bên không ai nợ ai nữa.”
“Hi luật luật–“
Bên ngoài Tây viên một tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên, Mộ Dung Yên giật mình từ bồ đoàn đứng lên, gấp giọng hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Tham kiến Trấn quốc Công chúa.” Bọn thị vệ bên ngoài Tây viên đồng loạt quỳ xuống.
“Miễn lễ.” Phù Trừng mặc áo lông ngắn màu trắng tuyết xaoy người xuống khỏi bạch mã, từ bên trái yên ngựa cẩn thận cởi xuống một cái hộp gỗ, phân phó thị vệ đi theo nói, “Bây giờ các ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, bổn cung tặng lễ vật xong liền hồi cung.”
“Dạ!”
Phù Trừng cười nhẹ, ôm cái hộp gỗ đi vào Tây viên. Mọi người vừa muốn hành lễ, chỉ thấy Phù Trừng vội vàng phất tay nói: “Đều miễn lễ đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
“Dạ.”
Là nàng!
Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn nữ tử mang theo dáng tươi cười ấm áp dần dần đi về phía của mình, trái tim, không tự chủ được lại nhảy lên dồn đập, hai gò má bất giác ẩn ẩn cảm thấy có chút nóng ran.
Phù Trừng đi đến cửa đại điện, dáng tươi cười ngừng lại, mở hộp gỗ ra, lấy một ngọn đèn Lưu Ly từ trong đó ra.
“Xưa nay hoàng tự thanh tịnh, không thể mang tỳ bà theo để giải buồn, bổn cung sợ Thanh Hà tỷ tỷ cảm thấy buồn chán, cho nên đặc biệt sai người làm đèn Lưu Ly này đưa cho Thanh Hà tỷ tỷ.” Phù Trừng nói xong, liền đem đèn Lưu Ly đặt ở trước cửa Phật đường, từ trong lòng lấy ra một cái hỏa chiết tử*, thổi cho hỏa chiết tử phát cháy, thắp sáng ngọn nến trong đèn Lưu Ly.
(*Cái mồi lửa, thổi thổi để nó bùng lửa lên như hay thấy trên phim)
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng lên gương mặt Mộ Dung Yên, cũng chiếu sáng lên gương mặt Phù Trừng.
Trong vầng sáng rực rỡ đó Phù Trừng mỉm cười, làm cho Mộ Dung Yên cảm thấy có chút men say, thậm chí cảm thấy hạnh phúc.
Phù Trừng bắt giữ được nét vui cười nơi khóe miệng Mộ Dung Yên, cong đôi mắt cười cười, lui về phía sau một bước, nói: “Đêm đã khuya rồi, lúc này vào đông trời giá rét, Thanh Hà tỷ tỷ vẫn là sớm đi nghỉ ngơi đi, bổn cung cũng nên hồi cung rồi, để tránh làm cho mẫu phi lo lắng.”
Nói xong, Phù Trừng quyến luyến liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người qua, liền muốn lập tức rời khỏi Tây viên hoàng tự.
“Khoan…Khoan đã!”
Mộ Dung Yên hồi phục tinh thần, vội vàng mở miệng gọi Phù Trừng lại, “Tính theo canh giờ, cửa cung sớm đã đóng rồi, chỉ sợ điện hạ cũng không thể hồi cung được, nếu như không chê, liền ở lại chỗ này qua đêm đi.”
Phù Trừng ngẩn ra, cười nói: “Bổn cung có thể lưu lại sao?”
Mộ Dung Yên làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Điện hạ phong trần mệt mỏi tặng lễ vật cho bổn cung, nếu như bổn cung không quan tâm đến điện hạ vài phần, liền không khỏi quá mức không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.” Nói xong, Mộ Dung Yên phân phó Đàn Hương ở ngoài điện nói: “Đàn Hương, đem đèn Lưu Ly cất kỹ, lại đi pha một ấm trà ngon, đưa vào phòng của bổn cung.” Nói xong, Mộ Dung Yên làm một cái thủ thế, ý bảo mời Phù Trừng đi bên này, “Điện hạ, mời đi bên này, cho dù thật sự phải đi, cũng uống chén trà nóng rồi lại đi.”
“Ha ha, hảo.” Phù Trừng cười cười, nói với cung nữ bên cạnh: “Ngươi giúp bổn cung nói một tiếng với tướng sĩ Ngự Lâm quân ở ngoài Tây viên, hôm nay bổn cung nghỉ lại đây một đêm, tạm thời không quay về, để bọn họ cùng nghỉ ngơi với đội quân canh giữ ở hoàng tự.”
“Dạ.”
Phù Trừng đi theo Mộ Dung Yên tới am phòng của nàng, ngồi xuống một lát, Đàn Hương liền dâng trà nóng lên, biết điều lui xuống, đem cửa am đóng thật kỹ.
Phù Trừng còn tưởng rằng hôm nay đưa tặng lễ đến, nhất định sẽ bị lạnh nhạt một hồi, vạn vạn không nghĩ tới Mộ Dung Yên thế nhưng sẽ mở miệng lưu nàng lại, bây giờ trong lòng ẩn ẩn vui mừng, nhịn không được mà bật cười.
“Công chúa điện hạ tựa hồ là rất vui vẻ, nhưng mà vết thương trên người không đau sao?” Mộ Dung Yên vốn muốn lạnh lùng khiêu khích nàng một chút, ai biết lại nhịn không được mà thay đổi chủ đề, vẫn là nhắc tới vết thương của nàng.
Trong lòng Phù Trừng ấm áp đến lợi hại, cười nói: “Thanh Hà, vì một câu quan tâm của ngươi, ta nhất định phải nhanh chóng khỏe lên mới được.”
“Ai quan tâm ngươi? Vừa rồi bất quá là bổn cung thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Hai gò má Thanh Hà bỗng dưng đỏ lên, gấp giọng nói,”Ngươi đừng vội suy nghĩ lung tung, bổn cung chính là lo lắng đệ đệ lấy phải một đệ muội* trên người đầy thương tích.”
(*Em dâu)
Dáng tươi cười của Phù Trừng cứng đờ, “Thì ra, ngươi liền coi ta là đệ muội…”
Mộ Dung Yên nghe ra sự mất mát trong lời nói của nàng, trong lòng hơi hơi đau xót, không dám nói tiếp, ngược lại là trở nên trầm mặc.
“Thanh Hà, mấy tháng này phụ hoàng cũng không thể gặp mặt ngươi, lời ta đã nói, liền làm được một ít.” Thanh âm của Phù Trừng đột nhiên trở nên nghiêm túc, thương tiếc nhìn vào gương mặt của nàng, “Ngươi cũng có thể yên tâm, mấy ngày nay Mộ Dung đại nhân ở dịch quán tốt lắm, ta sẽ dùng mọi cách để bảo vệ tốt cho hắn.”
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, “Cám ơn Công chúa điện hạ…”
“Thứ ta muốn không phải là lời cám ơn của ngươi.” Phù Trừng có chút ảm đạm cúi đầu thở dài, lúc lại nâng mắt lên, trong đôi mắt ẩn ẩn có chút lóng lánh, “Có lẽ, tối nay ta vẫn là đi thôi, ngươi vẫn là không thể tiếp nhận được ta, tội gì phải ép bản thân làm chuyện mình không muốn chứ?”
“Thứ Công chúa điện hạ muốn, ta cũng biết.”
Phù Trừng đột nhiên nghe thấy nàng không còn tự xưng là “Bổn cung” lạnh như băng nữa, không khỏi kinh ngạc nhìn nàng, luôn cảm thấy tối nay nàng có chút khác với ngày thường.
Mộ Dung Yên bước một bước về phía Phù Trừng, giữa hai người gần trong gang tấc, rõ ràng có thể nghe thấy nhịp đập bắt đầu hỗn độn của nhau.
“Điện hạ ba lần bốn lượt liều mình vì ta, nay lại cam nguyện gả cho đệ đệ, bảo vệ tính mạng của hắn, Mộ Dung Yên nghĩ không có gì để báo đáp, thứ duy nhất có thể cho điện hạ, chỉ có tấm thân tàn hoa bại liễu này.” Mộ Dung Yên nói xong, ngón tay liền cời ra vạt áo lông của chính mình, đỏ mặt nâng mắt nhìn vào đôi mắt kinh ngạc lại nén giận của Phù Trừng, “Ta không đền đáp được nhiều, đây là thứ duy nhất ta có thể đưa cho ngươi, chẳng lẽ không phải ngươi muốn thứ này sao?”
“Đủ rồi!” Phù Trừng đột nhiên quát lớn một tiếng, nắm chặt lấy hai cánh tay của nàng, lắc đầu, lại lắc đầu, cười đến vô cùng thê lương, “Ta không phải phụ hoàng! Sao ngươi có thể nghĩ ta thành loại người này? Sao lại có thể?”
Mộ Dung Yên tránh né đôi mắt của nàng, trái tim cũng khó chịu đến lợi hại, “Vậy điện hạ muốn ta cho ngươi cái gì đây? Ta đã là Hiền phi Đại Tần, luận bối phận, ta là di nương của ngươi, cũng là tỷ tỷ của ngươi, nếu ngươi lại tiếp tục dây dưa với ta, chỉ có thể rơi vào nơi vạn kiếp bất phục!”
Phù Trừng thản nhiên giật giật khóe miệng, “Cái gì là vạn kiếp bất phục, chỗ nào là Địa ngục, ta cũng không để ý, người ta để ý chỉ có ngươi!” Nói xong, Phù Trừng đem hai bàn tay của nàng áp lên trên ngực mình, “Ta muốn trái tim của ngươi có thể trở về với bộ dáng của ngươi trước đây, muốn ngươi có thể khôi phục lại ấm áp, làm một người thuộc về chính mình, nhưng mà…” Đang nói liền ngừng lại một chút, dáng tươi cười của Phù Trừng tan biến, đau lòng đến lợi hại, thân mình cũng không từ tự chủ được mà run run lên, “Ta toàn tâm toàn ý vì ngươi, ngươi lại đem ta nghĩ thành loại người vô sĩ chỉ muốn chiếm đoạt thân thể của ngươi, ở trong lòng ngươi, ta chẳng lẽ là xấu xa đến như vậy sao?” Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống khuôn gương mặt, rơi lên mu bàn tay của Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên run rẩy nhìn đôi mắt đỏ bừng của Phù Trừng, vừa muốn nói gì đó, liền bị Phù Trừng hung hăng ôm vào trong lòng, gắt gao, dường như muốn dùng sự ấm áp của toàn thân mà bao lấy nàng.
Trong lòng đau xót, Mộ Dung Yên hơi hơi từ chối một chút, cảm giác quyến luyến mãnh liệt làm cho nàng luyến tiếc rời khỏi cái ôm ấm áp này dủ chỉ một phần.
“Tư vị vạn kiếp bất phục rất thống khổ…Đường đường là một vị Công chúa Đại Tần, sao lại ngây ngốc muốn đi vào con đường này?” Mộ Dung Yên khàn khàn mở miệng, nước mắt đã ngập tràn nơi hốc mắt, “Ta nợ không nổi ngươi nhiều như vậy, thứ ta có thể trả lại ngươi cũng chỉ có như thế, nếu như ngươi không cần, ngưoi nói ta lấy gì để trả lại ngươi đây?”
Lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của Mộ Dung Yên, Phù Trừng gượng cười, “Đối tốt với ngươi, ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nhận lại báo đáp…”
“Ngươi càng là như vậy, có biết tâm tư của ta càng bị dày vò hay không?” Mộ Dung Yên giơ nắm tay lên, đánh vào ngực Phù Trừng, lực đạo không nặng, mỗi một cái đánh xuống đều làm trái tim Phù Trừng ấm áp, “Ngươi có thể đừng đối với ta tốt như vậy có được không? Ngươi có thể đừng…”
“Đã muộn…” Hai chữ đơn giản của Phù Trừng, trong nháy mắt làm cho động tác của Mộ Dung Yên cứng đờ.
Phù Trừng nhìn vào đôi mắt tràn đầy nước mắt của nàng, yêu thương mà ôm lấy đôi má của nàng, “Nếu như ta chưa từng là Tiểu Đồng Tử, nếu như ta chưa từng nghe thấy ngươi đàn tỳ bà…Có lẽ còn kịp…”
“Ngốc…”
“Ngươi là Hiền phi Đại Tần cũng được, là Công chúa Đại Yên cũng vậy, ta chỉ muốn Thanh Hà rời xa đau đớn, chân chính sống vì bàn thân mình…” Phù Trừng hít sâu vào một hơi, “Ta chỉ muốn một trái tim ấm áp của ngươi.”
Mộ Dung Yên lắc đầu,”Trái tim của ta đã sớm lạnh thấu…”
“Tađến ủ ấm là được rồi.” Phù Trừng bất lực buông lỏng đôi má Mộ Dung Yên ra, cười khổnói, “Nương nương, bổn cung phải đi rồi.”