Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 5: Phù dung tô


Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 5: Phù dung tô


Sau hai canh giờ, khi Đàn Hương mang theo đôi mắt sưng đỏ bưng một chậu máu loãng đi ra khỏi Tê Hoàng cung, Phù Kiên vội vàng gọi Đàn Hương lại.
“Ái phi nàng…”
Đàn Hương run rẩn khom người,”Hoàng thượng, tính mệnh của nương nương đã giữ được…Nhưng mà long tử trong bụng liền…” Cúi đầu nhìn vào chậu máu loãng, không khỏi nghẹn ngào.
Phù Kiên suy sụp phất tay,”Đi xuống đi…”
“Dạ…” Đàn Hương lui xuống.
Hứa Thất Cố mang một thân mồ hôi lạnh đi ra, hướng Phù Kiên quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, vi thần đã giữ được tính mệnh của nương nương, sau này chỉ cần cẩn thận chăm sóc, tuổi tác nương nương còn tốt, vẫn là có thể hạ sinh long tử cho Hoàng thượng.”
Phù Kiên lạnh lùng cười, vạn phần thê lương,”Chỉ sợ…Không có cơ duyên kia…” Nói xong, ánh mắt Phù Kiên hiện lên một tia hàn quang,”Tuy rằng bình thường ái phi thể nhược, nhưng mà thân mình đang hảo hảo, tại sao đột nhiên liền…” Phù Kiên đang nói, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu qua, nhìn vào dĩa phù dung tô vừa rồi còn chưa ăn xong trên bàn,”Chẳng lẽ là…”
Hứa Thất Cố vội vàng nhấc vạt áo tiến về phía trước, bước nhanh đến bên cạnh bàn, cầm lấy một miếng đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, sắc mặt trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Bẩm Hoàng thượng, trong phù dung tô này có…có…”
“Có cái gì?”
“Hạt dĩ ý* trộn với một ít bột xạ hương.” Hứa Thất Cố hít vào một hơi, cho dù Phù Kiên không hiểu y lý, cũng hiểu được xạ hương này rất dễ làm cho hoạt thai.
(*Hạt bo bo)
“Mộ Dung Yên…” Phù Kiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn về phía Mộ Dung Yên đang tái nhợt vô lực,”Muốn ngươi sinh một đứa con cho trẫm, liền làm khó dễ ngươi đến như vậy sao?”

Hứa Thất Cố gấp giọng nói: “Hoàng thượng, người hiểu lầm Hiền phi nương nương. Bột xạ hương này chỉ có một chút, cũng không đủ để làm cho nương nương hoạt thai. Thứ thật sự gây nên tai họa chính là hạt dĩ ý.”
“Hạt dĩ ý?” Phù Kiên trợn trừng mắt nhìn Hứa Thất Cố.
Hứa Thất Cố gật đầu thật mạnh nói: “Ăn bột xạ hương thường xuyên, mới có thể làm cho không thể hoài thai, trong phù dung tô này chỉ có một chút, nếu như là lần đầu dùng, cũng không thể khiến nương nương hoạt thai. Xưa nay Hiền phi nương nương không ăn phù dung tô, hôm nay có lẽ là nhất thời cao hứng, mới ăn phù dung tô này…Hạt dĩ ý nhìn như bình thường, nếu như nữ tử có thai ăn quá nhiều, sẽ bị xuất huyết. Xưa nay Hiền phi nương nương lại thể nhược, không chịu được dược hiệu của hạt dĩ ý này, cho nên mới…”
“Ăn thường xuyên, không thể hoài thai?” Sắc mặt Phù Kiên cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến một chiến lợi phẩm, Công chúa Lương quốc Trương Thục phi năm năm trước đã chinh phạt vào cung, thì ra nàng vẫn luôn thích ăn phù dung tô này, chỉ vì không muốn hoài thai, người thật sự không muốn sinh con cho hắn, không phải Mộ Dung Yên, mà là nàng — Trương Linh Tố!
Hứa Thất Cố nhìn thấy sắc mặt của Phù Kiên không tốt, quỳ rạp xuống đất, trầm ngâm nói: “Hoàng thượng, thân thể Hiền phi nương nương chỉ sợ phải điều dưỡng nửa năm, mới có thể hầu hạ Hoàng thượng. Cho nên vi thần cả gan thỉnh chỉ Hoàng thượng, nửa năm này chuyên tâm điều dưỡng cho thân thể của Hiền phi nương nương, hy vọng thân thể của nương nương có thể sớm ngày khang phục, sớm ngày lại hoài long tử cho Hoàng thượng.”
Phù Kiên nặng nề thở dài, âm thầm cắn chặt răng, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng về phía Mộ Dung Yên,”Hứa Thất Cố, ngươi còn nợ trẫm một cái đầu, hôm nay trẫm tạm thời đặt nó ở trên cổ của ngươi, nếu như có thể làm cho nàng khang phục sớm hơn một tháng, trẫm tạm tha cho ngươi một mạng!”
“Dạ!” Hứa Thất Cố nặng nề quỳ gối xuống.
“Dốc sức điều trị thân thể của ái phi.” Phù Kiên ôn nhu phân phó xong, ánh mắt hiện lên một chút hung quang,”Người đâu, bãi giá đến Thừa Ân điện! Trẫm muốn xem một cái, mỗi ngày Trương Linh Tố đều ăn thứ phù dung tô này rốt cuộc là vì cái gì?” Vừa nghĩ đến vừa rồi phù dung tô này là do chính mình tự tay đút cho Mộ Dung Yên, trái tim Phù Kiên liền càng đau đớn một phần!
Đứa nhỏ này, xem như là tự tay hắn giết chết!
Phù Kiên nắm chặt hai nắm đấm, tràn đầy bi phẫn mang theo nhóm nội thị rời khỏi Tê Hoàng cung.
Sau khi Hứa Thất Cố cung tiễn Phù Kiên rời đi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau khi cáo từ Mộ Dung Yên, cũng rời khỏi điện, trên gương mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Sắc mặt Phù Trừng bối rối đứng tại chỗ, giống như là nghẹn một bụng những lời muốn hỏi.
Hứa Thất Cố lắc lắc đầu, nói: “Tiểu Đồng Tử, sau này việc đưa thuốc, ngươi phải đích thân đi làm, không thể để qua tay người thứ ba, hiểu được không?”

Phù Trừng nuốt lời muốn nói xuống, chỉ có thể gật đầu nói: “Dạ, Hứa đại nhân.”
“Tốt, ngươi trước theo bổn quan hồi Thái y viện sắc thuốc.” Hứa Thất Cố nói xong, liền bước đi ở phía trước.
Phù Trừng nhanh chân đuổi theo, đè ép những lời muốn hỏi trong lòng xuống, đi đến Thái y viện lại nói.
Hứa Thất Cố đi đến ngự dược phòng, tự tay bốc thuốc xong, cầm gói thuốc đi đến tiên dược đường, tự tay bỏ vào ấm sắc thuốc, cầm lấy quạt tròn ở một bên, im lặng quạt lửa.
“Hứa…”
“Suỵt…” Hứa Thất Cố nâng mắt nhìn nhìn thị vệ trực đêm thưa thớt chung quanh,”Tiểu Đồng Tử, chuyên tâm xem ta sắc thuốc như thế nào, sau này những việc này, đều phải giao cho ngươi.”
“Ngươi!” Phù Trừng nghẹn đầy mình những thắc mắc, muốn nói lại nói không được, cảm thấy cực kỳ khó chịu!
“Việc sắc thuốc này, là không vội được, cho nên, muốn điều dưỡng hảo thân thể của Hiền phi nương nương trong khoảng thời gian ngắn, phải tốn nhiều tâm tư một chút, cân nhắc cẩn thận hơn một chút.” Hứa Thất Cố nói xong, nâng mắt lên, nhìn Phù Trừng,”Tiểu Đồng Tử, ta thấy ngươi cũng coi như thông minh, cho nên mới đem chuyện quan trọng này giao cho ngươi, đừng cô phụ kỳ vọng của bổn quan a.”
“Các ngươi rốt cuộc là ở…”
“Tóm lại cây ích mẫu là hảo dược, thích hợp để bồi bổ thân thể nhất.” Hứa Thất Cố ngay lập tức cắt ngang lời nói của Phù Trừng, hơi hơi tiến sát đến Phù Trừng một chút, làm như là đang dặn dò Phù Trừng những bí quyết của dược liệu,”Nay Phu nhân còn đang trong thiên lao, thời hạn một tháng gấp gáp, nếu như điện hạ không thể gặp mặt Phu nhân, làm sao biết sẽ bắt đầu điều tra từ đâu?”
“Nhưng mà cuối cùng ta cảm thấy, ngươi và Mộ Dung Hiền phi kia giống như…Cùng phe!” Rốt cuộc Phù Trừng đã nói ra những lời trong lòng, thần sắc nghiêm túc,”Việc của mẫu phi, có lẽ ngươi cũng không thoát khỏi can hệ!”
Thần sắc Hứa Thất Cố khựng lại, nói: ” Không sai, ta vẫn luôn là người bên phía Hiền phi nương nương.”
“Ngươi!” Phù Trừng cả kinh, cảm thấy chính mình tựa hồ đã ngã vào một cái mê cục không nhìn thấy rõ con đường phía trước! Trong nháy mắt cảm giác bất an nuốt chững trái tim bình tĩnh vừa rồi.

Hứa Thất Cố cầm lấy cánh tay Phù Trừng, đem quạt tròn trong tay đặt vào tay của nàng,”Cho dù lửa sắc thuốc, ngươi cũng cần phải cân nhắc đúng mực, đã nhìn thấy bổn quan làm như thế nào chưa?” Nói xong, lại kéo Phù Trừng đến gần mình, thấp giọng nói,”Điện hạ có thể hoài nghi sự dụng tâm của hạ quan, hạ quan chỉ muốn để cho điện hạ gặp mặt Phu nhân một lần, mọi chuyện liền có thể sáng tỏ, liền biết vì sao hạ quan phải trợ giúp Hiền phi nương nương.”
“Nhưng mà…” Phù Trừng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc bọn họ đang diễn trò gì? Rõ ràng bát tự* viết trên hình nhân tìm thấy trong phòng mẫu phi là của Mộ Dung Hiền phi, rõ ràng Hứa Thất Cố vẫn là người mẫu phi tâm phúc nhất trong cung, này nhìn như hai phía đối lập, thế nhưng lại là cùng một phe!
(*Bát Tự (8 chữ) theo nghĩa đen là “Tám chữ” ở Trung Quốc, hay còn được hiểu là từ yếu tố Thiên Can và Địa Chi kết hợp với nhau từ 4 trụ giờ, ngày, tháng và năm sinh)
Huống hồ, nay mẫu phi thân hãm thiên lao, làm sao có thể gặp được?
Hứa Thất Cố cười nhẹ,”Bây giờ Phu nhân có thể rời khỏi lao ngục hay không, phải dựa vào thủ đoạn của Hiền phi nương nương.”
Phù Trừng hơi kinh hãi, suy nghĩ trước sau, dường như đã hiểu được một ít, lại như mê mang một ít.
“Phù dung tô có thể làm cho người ta hoạt thai, bí mật này hạ quan vừa biết, liền nói cho Hiền phi nương nương.” Hứa Thất Cố nói thẳng ra những điều nghi hoặc nhất trong lòng Phù Trừng,”Cho nên, hôm nay bất quá là diễn một tuồng kịch cho Hoàng thượng xem, để cho hắn chú ý đến Thừa Ân điện Trương Thục phi nhiều hơn một chút.”
“Một mạng người, xem như một tuồng kịch sao?” Đáy lòng Phù Trừng vạn phần rét lạnh, nhớ đến hôm nay nhìn thấy Mộ Dung Hiền phi, một nữ tử yếu nhược đáng yêu động lòng người, thế nhưng có thề tàn nhẫn xuống tay với chính cốt nhục của mình! Thì ra…Thì ra lời đồn trong cung cũng không có nói sai, nàng chính là Mộ Dung Hiền phi vô cùng tàn nhẫn!
Một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, Phù Trừng nhịn không được phát ra một tiếng hừ lạnh tự giễu.
Hứa Thất Cố nghiêm mặt gật đầu: “Cho nên, sau này người hành động bên cạnh nàng, cần phải lưu tâm một chút.”
Phù Trừng lạnh lùng cười, nói: “Chuyện hình nhân, nghĩ đến bất quá cũng chính là một màn ngụy trang, đã lường trước một tháng sau Thái úy cũng sẽ không điều tra ra kết quả gì đi.” Phù Trừng hít vào một hơi, nói ra những suy đoán chấn tướng trong lòng,”Hứa Thất Cố, ngươi nói thật với ta, hình nhân kia có phải là tự mẫu phi đặt vào phòng hay không?”
Hứa Thất Cố kinh sắc chống lại ánh mắt của Phù Trừng, tán thanh nói: “Quả nhiên điện hạ không làm cho Phu nhân thất vọng, những năm gần đây đọc sách binh thư mưu lược, không có vô ích a.”
Trái tim Phù Trừng lại chợt lạnh,”Nói như vậy, Trấn Tây Đại Tướng quân Độc Cô Minh cũng là người của mẫu phi… Một tuồng kịch hôm nay của ngươi và Mộ Dung Hiền phi, đã thành công để cho Mộ Dung Hiền phi có thể thuận lợi hướng phụ hoàng xin một thánh chỉ đại xá thiên hạ, tất nhiên mẫu phi có thể bình yên rời khỏi lao tù…Trong cung có sủng phi, ngoài cung có Tướng quân nắm trong tay năm vạn trọng binh, rốt cuộc mẫu phi muốn làm cái gì đây?”
Hứa Thất Cố vội vàng ý bảo Phù Trừng hạ thấp thanh âm, cho dù thị vệ đang trực không nhiều lắm, nhưng nếu như hành vi sắc thuốc của bọn họ nhìn ra điểm khác thường, thị vệ cũng sẽ đi tới hỏi một phen.
“Sao điện hạ không chờ Phu nhân bình an rời khỏi thiên lao, tự mình đến hỏi Phu nhân?”

Lúc này Phù Trừng trừng mắt nhìn Hứa Thất Cố, nàng biết tối nay là vạn vạn không thể hỏi ra được chuyện gì nữa, thấp giọng nói: “Ta không muốn hầu hạ nữ nhân độc ác kia!”
Hứa Thất Cố lắc đầu nói: “Điện hạ, từ xưa đến nay cửa cung là bước vào không dễ, đi ra lại càng khó. Làm việc bên cạnh nàng tuy rằng phải cẩn thận, nhưng mà nơi nguy hiểm nhất, thường thường cũng là nơi an toàn nhất. Mấy ngày nay điện hạ chỉ có thể hảo hảo nhẫn nhịn, đợi sau khi gặp được Phu nhân, nếu như điện hạ còn muốn rời đi, vậy hạ quan sẽ tận lực tìm cơ hội đưa điện hạ rời đi — chính là…” Giọng nói của Hứa Thất Cố đột nhiên ngừng lại một chút,”Điện hạ thật sự muốn trở về làm phu nhân của phủ Trấn Tây Tướng quân sao?”
Thân mình Phù Trừng mãnh liệt chấn động, nghĩ đến sự đường đột của Độc Cô Minh trong đêm động phòng, trong lòng đã giận dữ, hơn nữa đã biết hắn cũng là người của mẫu phi, bỗng nhiên cảm thấy đối với hắn có một chút thản nhiên kháng cự.
Sau khi xuất cung, sẽ cùng một người như vậy sống hết quãng đời còn lại sao?
Phù Trừng lắc lắc đầu, cả đời này thân là Công chúa, chẳng lẽ không thể tự mình nắm lấy vận mệnh của mình?
Hứa Thất Cố thấy thần sắc của Phù Trừng dần thay đổi, cuối cùng chân mày giãn ra tươi cười, lấy khăn nhắc thuốc ra bao vào tay, nhắc mở nắp nồi thuốc ra, cẩn thận nhìn nhìn màu sắc của thuốc, nói: “Cỏ cây dược liệu đều không thể tránh được dày vò, huống chi…là con người chứ?”
Phù Trừng bình tĩnh nhìn Hứa Thất Cố,”Đột nhiên ta tò mò, trước khi ngươi chưa tiến cung, là người như thế nào?”
Hứa Thất Cố thê lương mỉm cười,”Nhàn vân dã hạc, vô khiên vô quải.*”
(*Thảnh thơi nhàn hạ, vô âu vô lo)
Ánh mắt Phù Trừng tràn đầy bối rối,”Tại sao ngươi phải tiến vào cửa cung này?”
Hứa Thất Cố chỉ lạnh nhạt cười cười, không có trả lời Phù Trừng, chính là lang lảnh nói một tiếng: “Tiểu Đồng Tử, thuốc sắc xong rồi, nhanh chóng đưa đến Tê Hoàng cung, nếu như chậm trễ, bệnh căn của Hiền phi nương nương không dứt, chúng ta đều không gánh vác nổi a!”
Phù Trừng không thể không nuốt lời muốn nói xuống, cung thanh nói: “Dạ.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.