Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 16: Nghe khúc thơ


Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 16: Nghe khúc thơ


Bàn tay của Mộ Dung Yên phất nhẹ dây đàn, từng chuỗi thanh âm tích tích lan tràn, đột nhiên nhấn lên dây đàn một cái, khoảnh khắc khi đầu ngón tay rời khỏi dây đàn, một hồi dư âm lặng thinh giống như hùng ưng sải cánh bay cao, mang theo người đang lắng nghe thủ khúc này bay vào thảo nguyên rộng lớn.
Bầu trời cao xanh, đồng nội bao la.
Nhưng không có bò cừu khắp nơi, chỉ có một thân ảnh gầy nhỏ đang ôm đàn tỳ bà, buồn bã nhìn Trường An, Chiêu Quân có hận, Hán đế có hối, bỏ lỡ duyên phận cả đời nhất thế này, là sự hối hận vĩnh viễn dành cho nhau.
Trương Linh Tố ngơ ngác nhìn Mộ Dung Yên trong giờ khắc này, giống như nàng chính là Chiêu Quân phải xa xứ hòa thân cùng Hung Nô, hai hàng lông mày nhíu chặt, một cỗ ai oán nói không nên lời đọng nơi mi tâm, dễ dàng khiến cho trái tim người nghe đau đớn.
Ngón tay mảnh mai của Mộ Dung Yên phất động dây đàn, giống như cỏ xanh lay động theo làn gió nơi thảo nguyên, làn điệu thê lương uyển chuyển lọt vào tai, Phù Kiên không khỏi rầu rĩ thở dài, im lặng nhìn gương mặt của Mộ Dung Yên.
Cho dù Chiêu Quân gả cho Hung Nô nơi phương xa, trong lòng vĩnh viễn đều là Hán Nguyên đế, thủ khúc này, chẳng lẽ là tiếng lòng của ngươi sao?
Từng chuỗi từng chuỗi tiếng đàn vang lên, Mộ Dung Yên hoàn toàn quên mình phát động dây đàn, tựa hồ quên đi bản thân đang ở nơi nào, thậm chí phân biệt không rõ lắm, lúc này đây, bản thân rốt cuộc là Mộ Dung Yên, hay là Vương Chiêu Quân?
“Trẫm, rốt cuộc là Hung Nô Thiền Vu, hay là Hán Nguyên đế đây?” Trong lòng Phù Kiên bật hỏi ra những lời này, lặng yên thở dài.
Không phải hắn không dám hỏi ra khỏi miệng, chính là hắn sợ biết được đáp án của câu hỏi này.
Ánh mắt sáng quắc của Phù Kiên đảo quanh gương mặt vong tình của Mộ Dung Yên, mười năm quang cảnh cung đình, mười năm vợ chồng triền miên, nàng chung quy vẫn là lạnh như băng, cho dù nàng nói những câu nịnh nọt, cũng làm cho Phù Kiên cảm thấy mang theo lãnh ý khó có thể nói rõ.
“Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc Trẫm là cái gì? Hoàng thượng? Hay là trượng phu?” Phù Kiên tự giễu yên lặng tự hỏi, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Linh Tố đang ở trong lòng, cùng là Công chúa, cho dù đang ở trong vòng tay dịu dàng cùa nàng, Phù Kiên cũng không hề cảm nhận được sự ấm áp.
Mất nước, hai chữ đơn giản này đã chắn ngang giữa hắn và hai vị mỹ nhân đương thời, cho dù hắn dùng hết chân tình, có lẽ các nàng cũng không nguyện ý cam tâm tình nguyện vượt qua vực thẳm vạn trượng này.
Ba người trong đình đều tự chìm vào suy tư của bản thân, cách xa xa bên ngoài Ngự Hoa viên Phù Trừng bưng chén thuốc ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.
Tắc thượng khúc, thủ khúc uyển chuyển, giai điệu đau lòng.

Trước có Phượng cầu hoàng, nay có Tắc thượng khúc, không thay đổi, có lẽ chính là sự nhớ nhung trong hai thủ khúc này.
“Thanh Hà…” Phù Trừng thì thào gọi một tiếng, nặng nề thở dài.
“Đủ rồi.”
Đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn từ trong đình vọng ra, Phù Kiên mang vẻ mặt xanh mét đứng lên, nói: “Ái phi, hôm nay trẫm mệt mỏi.”
“Tiếng lòng của thần thiếp, Hoàng thượng có thể nhìn thấu sao?” Mộ Dung Yên ôm đàn tỳ bà đứng lên, đôi mắt trong suốt thản nhiên mà mang theo một tia lệ quang, làm cho trong lòng Phù Kiên có chút chua xót.
“Trẫm nghe không rõ tiếng lòng trong thủ khúc này.” Phù Kiên xoay mặt đi, không dám lại nhìn vào đôi mắt nàng.
Trương Linh Tố cười giảng hòa nói: “Hoàng thượng, tiếng lòng của tỷ tỷ chính là từng câu từng câu lưu luyến, thần thiếp nghe được cũng phải động lòng.”
“Vậy sao?” Phù Kiên lại nhìn Mộ Dung Yên, “Ái phi thật sự lưu luyến trẫm?”
“Chiêu Quân thân là người Hán, tưởng niệm Hán hoàng, buồn bực mà chết, thần thiếp thân là Tần phi, không lưu luyến Hoàng thượng, thì nên lưu luyến ai đây?” Mộ Dung Yên chung quy vẫn không đề cập tới lời thỉnh cầu nào, hy vọng Phù Kiên mang nàng cùng tham gia thu thú.
Phù Kiên rốt cuộc nở nụ cười ấm áp, bàn tay to lớn đem Mộ Dung Yên kéo vào trong lòng,”Trẫm thích nghe một câu này của ngươi, thân là Tần phi.” Nói xong, Phù Kiên dường như có chút chần chờ, “Chính là thu thú năm nay…Trẫm sợ bảo hộ không chu toàn, để mãnh thú làm ái phi bị thương…”
“Hoàng thượng, có người ở bên cạnh, mãnh thú làm sao có thể tổn thương đến thần thiếp và tỷ tỷ?” Trương Linh Tố gấp giọng bồi thêm một câu.
“Hảo, thu thú năm nay trẫm liền mang các ngươi đi!” Phù Kiên gật đầu hạ lệnh.
“Hoàng thượng, quân vô hí ngôn.” Trương Linh Tố si ngốc mỉm cười, nụ cười mị hoặc làm cho Phù Kiên cảm thấy một trận hoảng hốt.
“Tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.” Phù Kiên nói xong, thương tiếc liếc nhìn Mộ Dung Yên, “Thân mình của ngươi suy yếu, trẫm sẽ phân phó Hứa Thất Cố đi theo vào núi, cũng thuận tiện điều dưỡng thân mình của ngươi.” Nói xong, Phù Kiên có chút mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, “Trẫm đã nghĩ xong chiếu thư, ba ngày sau sẽ vì Hoàng tử chưa được hạ sinh của chúng ta mà đại xá thiên hạ, về phần Thanh Phu nhân, nếu Thái úy không điều tra ra vụ việc hình nhân, trẫm quyết định phạt nhẹ nàng, đưa nàng giam vào lãnh cung ba năm.”
“Thần thiếp vì nhi tử của chúng ta tạ ơn Hoàng thượng.” Mộ Dung Yên rưng rưng khom người, trong nháy mắt khi cúi đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Ái phi chỉ cần chú ý dưỡng hảo thân mình, trẫm tin rằng chúng ta rồi sẽ có nhi tử.” Ngữ khí của Phù Kiên kiên định, cầm lấy bàn tay nàng thật chặt, không cho phép Mộ Dung Yên rụt lại một phần.
Mộ Dung Yên mỉm cười nhợt nhạt, ánh mắt phiêu tới trên người Trương Linh Tố, “Muội muội chỉ cần điều dưỡng hảo thân mình, cũng sẽ có thể vì Hoàng thượng mà khai chi tán diệp.”
“Ha ha.” Trương Linh Tố vội vàng cười cười, cúi đầu xuống.
Phù Kiên nhìn nhìn sắc trời, nói: “Hôm nay trẫm còn có chính sự phải xử lý, nhị vị ái phi liền tiếp tục thưởng cúc phẩm trà, mấy ngày sau, thu xếp một chút, chuẩn bị theo trẫm đi thu thú.” Nói xong, không đành lòng mà buông lỏng thân mình các nàng ra, Phù Kiên xoay người rời khỏi tiểu đình.
“Một chiêu đồng cảm này của tỷ tỷ cũng dùng đến thật là vi diệu a.” Ở trong sảnh Trương Linh Tố sóng vai đứng cùng Mộ Dung Yên, cười trộm nói, “Thân là Tần phi? Ha ha, Vương Chiêu Quân thân là sủng phi của Hung Nô, tâm lại ở cố quốc, tỷ tỷ thân là Tần phi, tâm lại đang ở nơi nào chứ?”
Mộ Dung Yên ôm tỳ bà ngồi xuống, như có chút đăm chiêu mà nhìn dây đàn tỳ bà, ngón tay lơ đãng phất qua, lạnh lùng nói: “Bổn cung đã làm như ngươi mong muốn, không cho phép ngươi lại ngầm hạ sát thủ đối với Tiểu Đồng Tử, nếu không, cho dù là ván đã đóng thuyền, bổn cung cũng có thể khiến cho Hoàng thượng không đưa chúng ta cùng đi thu thú.”
“Ha ha, cái mạng nhỏ của muội muội đều nằm ở đây, không dám tự hủy đường sống a?” Trương Linh Tố cười ha ha ngồi xuống, liếc mắt nhìn Phù Trừng phía xa xa một cái, “Tỷ tỷ, ngươi nhìn xem bên kia là ai vậy?”
Mộ Dung Yên không có ngẩng đầu lên, chính là thản nhiên cười nói: “Trong cung này có người nào đáng để làm bổn cung ngạc nhiên, đáng để bổn cung nâng mắt lên nhìn?”
“Cung nữ Hồng Loan kia càng ngày càng chậm, nói nàng chuẩn bị chút điểm tâm, thế nhưng đi đâu lâu như vậy còn chưa trở về.” Trương Linh Tố vừa nói, vừa nhìn Phù Trừng bưng chén thuốc đi tới, “Ngược lại xem Tiểu Đồng Tử hầu hạ tỷ tỷ, mưa gió không thay đổi, thân thể vừa mới tốt một chút, liền đúng hạn đưa thuốc cho tỷ tỷ.”
“Tiểu Đồng Tử…” Mộ Dung Yên nâng mắt nhìn về phía ngoài đình, ánh mắt dừng trên gương mặt Tiểu Đồng Tử.
Chỉ thấy giờ khắc này Phù Trừng đang mỉm cười đưa thuôc đến trước mặt Mộ Dung Yên, hành lễ nói: “Nô tài bái kiến Hiền phi nương nương, Thục phi nương nương.”
“Miễn lễ.” Ánh mắt Trương Linh Tố sắc bén, nhìn thấy lòng bàn tay Phù Trừng quấn vải băng, ánh mắt trầm xuống, rõ ràng ngày đó phân phó vài tên tiểu nội thị kia đừng làm Phù Trừng bị thương, chính là làm bộ dáng để cho Hoàng hậu nương nương xem mà thôi, sao vẫn làm hắn bị thương? Trương Linh Tố lo lắng nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, nếu như nàng thật sự đau lòng tên nam sủng này, biết được nam tử yêu mến bị thương, con đường sống này có nổi sóng giữ chừng hay không đây?
“Nương nương thỉnh uống thuốc.” Phù Trừng đứng dậy đem thuốc cung kính đưa tới trước mặt Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên đem tỳ bà trong lòng đặt lên bàn đá, vẫn không nhúc nhích nhìn vết thương của Phù Trừng, trong nháy mắt khi cầm lấy chén thuốc, thản nhiên nói: “Tiểu Đồng Tử, nếu như thân mình còn chưa hảo, liền ở Thái y viện nghỉ ngơi nhiều một chút, ngươi có thể yên tâm, sau này không có ai lại dám âm thầm xuống tay với ngươi.” Nói xong, Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn Trương Linh Tố một cái, “Muội muội, ngươi nói có phải hay không?”

“Tỷ tỷ đã nói như vậy, muội muội sao dám nói không phải chứ?” Trương Linh Tố vội vàng cười làm lành, vừa cẩn thận liếc mắt đánh giá khuôn mặt Phù Trừng một cái, quả nhiên là lang quân mặt phấn tuấn tú, so với thô mi hùng mục như Phù Kiên mà nói, quả thật là tốt hơn gấp trăm lần, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, đều cảm thấy trong lòng thư sướng.
Phù Trừng biết Mộ Dung Yên chắc chắn đã vì nàng làm chút chuyện gì đó, trong lòng ấm áp, nói: “Khiến cho nương nương bận tâm, nô tài sợ hãi.”
Mộ Dung Yên vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vai Phù Trừng, nói: “Chỉ cần là người dụng tâm hầu hạ bổn cung, bổn cung đều sẽ chiếu cố nhiều hơn một chút.” Nói xong, Mộ Dung Yên đem thuốc uống cạn, nói, “Phân phó Hứa Thất Cố không cần cắt xén phần cơm canh của ngươi, ăn nhiều một chút bồi bổ thân thể, đừng cứ đơn bạc như vậy.”
“Dạ.” Phù Trừng chắp tay cúi đầu, tiếp nhận cái chén không trong tay Mộ Dung Yên, “Nếu như nương nương không còn chuyện gì quan trọng, nô tài xin cáo lui.”
“Khoan đã, lát nữa ngươi trở về phân phó với Hứa Thất Cố chuẩn bị tốt dược liệu, qua mấy ngày nữa liền theo bổn cung cùng thánh giá đi thu thú.” Mộ Dung Yên nói xong, ôm lấy tỳ bà,”Khúc Tắc thượng khúc vừa rồi còn chưa tấu xong, không bằng Tiểu Đồng Tử ngươi lưu lại nghe bổn cung tấu xong đi.”
“Dạ.” Phù Trừng đứng thẳng ở bên đình, mỉm cười nhìn Mộ Dung Yên ôm tỳ bà ngồi xuống.
“Nương nương, nô tỳ đến chậm, điểm tâm…” Hồng Loan vội vã chạy tới, đem hộp điểm tâm mở ra,”Ngự thiện phòng bên kia đang vội làm điểm tâm cho Hoàng hậu nương nương, vì vậy nên chậm trễ một chút.”
“Hồng Loan, xem ra ngươi đối với bổn cung còn phải dụng tâm thêm một chút mới được.” Trương Linh Tố lạnh lùng liếc mắt nhìn Hồng Loan một cái, “Nhanh chóng đi đổi một bình trà ấm đến đây, lần này nếu lại về muộn, bổn cung tất nhiên sẽ không tha cho ngươi.”
“Hôm nay nếu như bổn cung đã mời muội muội đến phẩm trà, tất nhiên nên để bổn cung tiếp đón muội muội.” Nói xong, Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn Đàn Hương đang mang vẻ mặt ưu sắc đứng ở bên cạnh một cái, “Đàn Hương, ngươi đi đổi trà đi.”
“Dạ.” Đàn Hương vội vàng đi vào trong đình, mang trà cụ lên, bước nhanh đi xa.
Hồng Loan run rẩy đem điểm tâm trong hộp đặt lên bàn, cung kính rời khỏi tiểu đình, lặng lẽ nhìn theo phương hướng Đàn Hương đã đi xa, thì thào chua xót thấp giọng nói, “Cho tới bây giờ, Đàn Hương tỷ tỷ ngươi cần gì phải đối tốt với ta như vậy?”
“Tỷ tỷ quả nhiên là một hảo chủ tử yêu thương nô tỳ.” Trương Linh Tố mỉm cười thản nhiên nói xong, liền ngồi xuống một bên, bàn tay mềm mại bốc lên một khối điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Mộ Dung Yên lạnh lùng nhìn nàng một cái, đầu ngón tay phất đàn, lại vẽ nên phong cảnh gió thổi qua vùng thảo nguyên ở trong lòng hai người.
Trương Linh Tố nghe được liền run sợ, phân thần cẩn thận đánh giá Tiểu Đồng Tử đang đứng ở một bên, nhìn thấy bên trong nét tuấn tú của hắn mang theo vài phần nhu ý, nhịn không được nhẹ nhàng mỉm cười, âm thầm nói: “Thiếu niên này thỉnh thoảng trêu đùa một chút, cũng coi như là chuyện vui vẻ, nếu như thật sự phải giết ngươi, bây giờ bổn cung thật ra lại có chút luyến tiếc.”
Phù Trừng nghe được trong lòng thắt lại khó chịu, nhịn không được thở dài một tiếng, lắc đầu nhẹ giọng ngâm khẽ: “Tắc trên không vọng cố quốc xa, tỳ bà tái tục tương tư nan.*”
(*Từ trên cao nhìn về phía cố quốc nơi phương xa, tiếng tỳ bà truyền nỗi khổ tương tư)
“Tạch!”

Tiếng đàn đột ngột của Mộ Dung Yên vang lên, kinh ngạc quay đầu nhìn Phù Trừng,”Ngươi còn có thể làm thơ?”
Không chỉ có Mộ Dung Yên giật mình, Trương Linh Tố cũng là kinh ngạc, chờ đợi Phù Trừng giải thích.
Phù Trừng âm thầm cả kinh, tại sao nhất thời lại thất thần, quên mất còn có Trương Linh Tố ở đây. Hơi hơi định thần lại, Phù Trừng cúi đầu trước hai vị phi tử, nét tươi cười trong trẻo giống như trời quang ngày thu nở rộ trên khuôn mặt, “Trước khi chưa vào cung, tỷ tỷ cũng thích nghe khúc đàn tỳ bà, mỗi lần nghe thủ khúc Tắc thượng khúc, nàng luôn nhịn không được đọc câu thơ này.”
“Nga?” Mộ Dung Yên im lặng nhìn Phù Trừng,”Thì ra tỷ tỷ của ngươi hiểu biết thủ khúc.”
“Chỉ tiếc…Hồng nhan bạc mệnh…” Nét tươi cười bất động thanh sắc từ trên gương mặt Phù Trừng trôi đi mất, ánh mắt Phù Trừng dâng lên một chút thê lương, hít vào một hơi thật dài,” Ai…”
Đúng lúc này Đàn Hương bưng trà ấm đi vào trong đình, châm trà cho hai vị chủ tử xong, cung kính nói: “Nhị vị nương nương, thỉnh dùng trà.”
Trương Linh Tố giơ chén trà lên, kính Mộ Dung Yên, “Tỷ tỷ, hôm nay ngày thu vừa lúc hoa cúc nở rộ, chúng ta vẫn là hảo hảo ngắm hoa đi.”
“Cho dù hoa có nở rộ, cũng không liên quan đến bổn cung.” Mộ Dung Yên cười nhẹ, liếc nhìn Phù Trừng thật sâu, đem tỳ bà trong lòng giao cho Đàn Hương, “Đàn Hương, bổn cung cảm thấy có chút mệt mỏi, hồi cung.”
“Dạ.” Đàn Hương lên tiếng trả lời đi theo Mộ Dung Yên rời khỏi tiểu đình.
Phù Trừng kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, trong lòng không khỏi có chút bối rối, hôm nay có phải nói sai cái gì rồi hay không?
“Tiểu Đồng Tử.” Trương Linh Tố cười hì hì nhìn nàng, đột nhiên gọi một tiếng.
Phù Trừng vội vàng cung kính nói: “Nương nương có gì phân phó?”
“Hôm nay ngươi đã làm cho bổn cung phải nhìn với cặp mắt khác xưa, bỗng nhiên cảm thấy ngươi là một người rất thú vị, ha ha.” Trương Linh Tố nói xong, đứng lên, ngón tay như cố ý lại như vô tình mơn trớn hai má Phù Trừng, làm cho Phù Trừng kinh hoảng sau đó lui lại từng bước.
“Tiểu Đồng Tử, ngươi yên tâm, bây giờ bổn cung lại luyến tiếc giết ngươi.” Trương Linh Tố mị hoặc mỉm cười, nhìn về phía Hồng Loan, “Hồng Loan, đi, bổn cung cũng muốn hồi cung nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Phù Trừngcung tiễn Trương Linh Tố đi xa, âm thầm nghĩ lại, hôm nay rốt cuộc đã đi lầm mộtbước nào rồi? 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.