Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 148: Đứng sững trong tuyết
Ven sông, ánh đèn ở ngoài lều lay động, Dương Lan Thanh pha một ấm trà ấm, im lặng ngồi ở bên cửa sổ, thân thiết nhìn Tư Mã Yên vẫn đang ngủ say ở trên giường.
Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài lều có tiếng vó ngựa vang lên, một tướng sĩ Cừu Trì chạy vào, cung kính chắp tay nói với Dương Lan Thanh: “Công chúa điện hạ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.”
Dương Lan gật gật đầu, “Nhanh chóng đưa Yên nhi lên xe ngựa, thúc ngựa đưa đến chỗ của Hứa đại nhân.” Dừng lại một chút, nàng cố ý trầm giọng nói, “Nhắn với hắn một câu, viên thuốc hắn làm ra, nếu như vô dụng, thứ kế tiếp nhìn thấy, chính là thi thể của bổn cung.”
“Dạ!” Tướng sĩ Cừu Trì gật gật đầu, đi tới bên giường, kéo chăn bông bao lấy thân thể Yên nhi rồi ôm Yên nhi đứng lên, cẩn thận đặt lên xe ngựa ở bên ngoài lều.
Dương Lan Thanh đi ra tiễn, phân phó tướng sĩ Cừu Trì thủ vệ hai bên: “Sáu người các ngươi hộ tống Yên nhi quay về Giang Bắc, lưu lại bốn người là được rồi.”
“Dạ!”
Nhìn theo xe ngựa đi xa, Dương Lan Thanh hồi phục tinh thần, chỉ chỉ vào trà nóng trong lều, nói: “Trời giá rét, các ngươi đi vào uống một chén trà ấm, làm ấm áp thân đi.”
“Tạ ơn Công chúa!” Bốn gã tướng sĩ cừu trì mỉm cười gật đầu, đi vào trong lều.
Khóe miệng Dương Lan Thanh mang theo một nụ cười phức tạp, âm thầm nói: “Yên nhi, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng, nếu như toàn thân trở ra, liền hảo hảo ở lại bên cạnh Trừng nhi, phò trợ nàng hoàn thành nghiệp thống nhất Giang Bắc.”
Nghĩ đến lúc trước thương lượng cùng Tư Mã Yên dùng kế ly gián Tạ Uyên và mẫu tử Tát Tát, trái tim bất an của Dương Lan Thanh rốt cuộc thả xuống, một hiểm chiêu này, chính là muốn cược xem Tát Tát có chịu ban một ly rượu độc hay không?
Nếu như Tát Tát có thể ban rượu, một bước này, không thể nghi ngờ là Dương Lan Thanh nàng thắng lợi!
Chuyện còn lại chính là, tiếp tục ở ngoài thành chờ đợi, chờ đợi ngày Tạ Uyên cùng Tát Tát trở mặt, tìm cơ hội vào cung, hoàn thành bước tuyệt sát cuối cùng của nàng!
“Tát Tát, ngươi quả nhiên là rất ngạo mạng, những thứ người khác càng muốn có, ngươi càng sẽ không cho, cho nên, ngươi nhất định là thua rồi.” Dương Lan Thanh nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu lấy viên thuốc trong lòng ra, bỗng nhiên mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Thất Cố, nếu như ngươi làm cho ta không thể về được, ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi, đi theo ngươi đời đời kiếp kiếp.”
Nói xong, Dương Lan Thanh ngẩng đầu lên, nhìn bông tuyết bay xuống giữa trời đêm, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, giống như trong những bông tuyết kia có thể nhìn thấy nam tử ôn nhuận đó, đang bung dù mỉm cười với mình.
“Thật sự là có chút nhớ nhung ngươi.”
Dương Lan Thanh mím môi, cười đến sáng lạn, hy vọng, một ngày mưu tính kia, đến nhanh một chút.
Trời đất phủ tuyết, ở chỗ này, còn có ở trong một căn phòng nữa.
Từ Trừng nhi nắm binh quyền ở Hán Trung tới nay, trong vòng một tháng, lấy thế tiến công sét đánh không kịp bịt tai, liên tục công chiếm bảy thành trì của Tây Yến, tăng cường quân bị lên năm vạn, đánh hạ Lương Châu, Thái Châu cùng Ninh Châu, làm cho Hoàng đế Tây Yên Mộ Dung Vĩnh không thể không mang binh hội minh cùng Hoàng đế Hậu Yên Mộ Dung Thùy, quyết tâm cùng kháng Tần.
Hậu Tần Diêu Trường biết được thế công của Trừng Công chúa như hồng*, vốn có xung đột khó hoà giải cùng Mộ Dung Thùy, giờ này khắc này cũng phải đem chiêu bài chiến tranh treo sang một bên, liền tọa sơn quan hổ đấu, nhìn một chút Tần Yến đánh nhau, rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào?
(*Ý là thế tấn công mạnh mẽ)
Đến lúc đó hắn lại mang binh đánh ra, nhất định có thể trở thành người có được ngư ông đắc lợi!
Thế cục rõ ràng, Hứa Thất Cố cũng nhìn thấy rõ ràng, nếu Trừng Công chúa miễn cưỡng cùng Tây Yến và Hậu Yến nhất quyết sinh tử, cho dù có thắng, cũng là bại cục.
Hắn đứng ở ngoài trướng, vỗ vỗ tuyết rơi trên đầu vai, “Lan Thanh, nếu như ngươi ở đây, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Trọng phụ, thì ra người ở đây.” Thanh âm của Trừng nhi vang lên, Hứa Thất Cố cả kinh, theo tiếng mà nhìn lại.
Liền nhìn thấy Mộ Dung Yên một tay bung dù, một tay đỡ Trừng nhi gian nan bước vào quân doanh, vết thương trên hai chân, không phải một chốc một lát liền có thể tốt lên được.
Hứa Thất Cố nghênh đón, nói: “Đi một vòng, cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi, trận chiến ngày mai, là khổ chiến.”
Trừng nhi cười cười, “Có người ở đây, có tiểu cô cô Tố Tố ở đây, có khổ nữa cũng có thể chống đỡ qua được.” Nói xong, Trừng nhi mang ý vị thâm trường mà nhìn nhìn Mộ Dung Yên, “Huống chi, còn có Thanh Hà ở đây, ngày mai, ta nhất định sẽ thắng, bắt lấy huyện Hoa Âm, mở ra cửa thứ nhất để tiến vào Ung Châu!”
“Ta?” Mộ Dung Yên cả kinh.
Ý cười của Trừng nhi nồng đâm thêm vài phần, nói: “Không sai, Đại Yên Thanh Hà Công chúa, Mộ Dung Yên.”
“Đây là…” Hứa Thất Cố muốn tiếp tục hỏi, Trừng nhi đã lắc lắc đầu, ý bảo Hứa Thất Cố vào trướng rồi nói sau.
Ba người cùng nhau vào doanh trướng, sau khi Mộ Dung Yên đỡ Trừng nhi ngồi xuống, Trừng nhi rốt cuộc liền mở miệng nói.
“Ta nghĩ, lúc này Mộ Dung Thùy nhất định không muốn gia chiến với ta, nhưng mà lại không muốn đánh mất rào cản là huyện Hoa Âm này, cho nên mới không thể không giao chiến với ta.”
“Nga?” Hứa Thất Cố dường như đã hiểu được một ít ý tứ của Trừng nhi.
Trừng nhi chỉ chỉ vào chiến đồ phía sau Hứa Thất Cố, nói: “Nay ta vừa lấy được tam châu, nền móng không ổn định, nếu như liều lĩnh, chỉ biết sẽ rước lấy một chữ thua, cho nên, ta cần giằng co cùng Mộ Dung Thùy một đoạn thời gian.”
“Minh tu sạn đạo*?” Mộ Dung Yên đi tới trước chiến đồ, vươn tay chỉ chỉ thế lực tam châu bên phe ta ở trước mắt, “Hay là Trừng nhi muốn kéo dài thời gian, củng cố tam châu sao?”
(*Sạn đạo là con đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Ở , những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi để nối giữa các thung lũng và sông . Con đường san đạo đầu tiên được xây dựng vào thời , quân đã đi qua con đường này để đánh và .
Thời từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. được cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ “minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương”, ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.)
“Không sai.” Ánh mắt Trừng nhi chợt lóe lên, gật đầu cười nói, “Thanh Hà, ngươi thật thông minh.”
“Nhưng mà binh lực của chúng ta vốn không bằng Yên quân, nếu như kéo dài quá lâu, chỉ sợ bị quân địch nhìn thấu ý đồ của chúng ta, đột kích bất ngờ, chúng ta liền trở tay không kịp!” Hứa Thất Cố lo lắng nhìn thoáng qua chiến đồ, lại nhìn trở về Trừng nhi.
Trừng nhi gật đầu, nghiêm mặt nói: “Củng cố nền móng, không đến một năm rưỡi là không thể làm được, ít nhất trước tiên phải khôi phục nông canh sinh sản, làm cho dân chúng trong những châu này thấy được, những châu huyện do ta cai quản, dân chúng có thể trải qua những ngày thái bình.” Nói xong, Trừng nhi nhìn về phía Hứa Thất Cố, “Nay người có thể làm chuyện này giúp ta, chỉ có trọng phụ người.”
“Nhưng mà chân của điện hạ…” Hứa Thất Cố lo lắng cho hai chân của Trừng nhi, nếu như không có thi châm lưu thông máu, chỉ sợ khôi phục sẽ chậm đi rất nhiều – trên sa trường đi đứng không tiện, thật sự là nguy hiểm.
Trừng nhi mỉm cười nhìn Mộ Dung Yên, “Ta có Thanh Hà giúp ta xoa bóp mỗi ngày, chắc chắn sẽ sớm ngày hồi phục, trọng phụ có thể yên tâm.”
Mộ Dung Yên gật đầu cười, “Việc công phạt, ta không giúp được gì, nhưng mà chiếu cố Trừng nhi, ta nhất định là có thể làm được.”
“Xem ra, một chuyến này, hạ quan là nhất định phải đi rồi.” Hứa Thất Cố bất đắc dĩ thở dài.
“Không chỉ trọng phụ nhất định phải đi một chuyến này, huyện Hoa Âm này, ta cũng phải bắt lấy! Nếu không, Trường An không có một rào cản ở phía Đông này, khó có thể phòng thủ Yên quân đột kích.” Trừng nhi kiên định mở miệng, khiến cho Mộ Dung Yên lo lắng nhìn quanh.
“Nhổ răng cọp, khó.” Hứa Thất Cố lập tức đưa ra định luận.
“Trọng phụ, có tiểu cô cô Tố Tố ở đây, ta có ba phần thắng, có Thanh Hà ở đây, ta lại có thêm ba phần thắng, cho nên, lúc này đây, ta nắm được sáu phần thắng, không phải là quá khó.” Trừng nhi nói xong, nháy mắt trái với Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên nghe không quá hiểu, Hứa Thất Cố hít vào một hơi, nói: “Nếu điện hạ đã nghĩ tốt trận chiến ngày mai nên đánh như thế nào, vậy hạ quan cáo lui trước.”
“Tối nay trọng phụ hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai lại xuất phát.” Trừng nhi gật gật đầu, nhìn theo Hứa Thất Cố rời khỏi đại trướng.
Mộ Dung Yên ngồi ở bên cạnh Trừng nhi, nhíu mi hỏi: “Ngày mai, ngươi muốn đánh như thế nào?”
“Thanh Hà, kỳ thật ta không muốn giao thủ cùng Mộ Dung Thùy, dù sao, hắn cũng là thân tộc của ngươi.” Trừng nhi trầm ngâm một lát, vươn tay ra, cầm lấy tay nàng, “Chính là, ta không thể không đánh một trận này, nếu không, chúng ta ở Giang Bắc khó có thể chống đỡ được một tháng.”
Mộ Dung Yên thản nhiên cười cười, “Cả đời này, ta vì thân tộc Đại Yên sống lâu lắm rồi, nay, liền để ta ích kỷ một lần, sống vì ngươi một lần đi.”
“Ha ha, có những lời này của ngươi, mặc kệ ngày mai có khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ bắt lấy Hoa Âm!” Trừng nhi kiên định nói xong, đem Mộ Dung Yên ôm vào lòng, “Không được không về, lúc này đây, nên là ta nói với ngươi.”
“Ân?”
“Thanh Hà, ngày mai ngươi mới là mấu chốt để chiến thắng.” Trừng nhi ôn nhu nói xong, “Nếu Mộ Dung Thùy cũng không muốn đánh nhau, bậc thang này ta không cho hắn được, chỉ có thể là ngươi cho…” Thanh âm của Trừng nhi đột nhiên nhỏ xuống, giống như thì thầm mà nói ra kế hoạch.
Mộ Dung Yên hít vào một hơi, “Những lời này, quả nhiên chỉ có thể để ta nói.”
“Vậy lời tiếp theo, cũng chỉ có thể là ta nói với ngươi.” Trừng nhi bỗng nhiên cong thắt lưng, áp lỗ tai bên cái bụng đã hơi nhô lên của Mộ Dung Yên, “Chờ ngươi ra đời, nhất định sẽ cho ngươi một cái thiên hạ thái bình.”
Hai má Mộ Dung Yên đỏ ửng lên, dương quyền muốn đánh lên đầu vai Trừng nhi, “Ngươi hồ nháo!”
“Ta chính là hồ nháo!” Trừng nhi ngẩng mặt lên, cười đến sáng lạn, “Nhưng mà cũng là nói thật, xem như ta hứa hẹn với đứa con này đi.”
“Đứa nhỏ cũng không biết ở đâu?” Mộ Dung Yên xoay thân qua, sẳng giọng, “Ngươi lại nói lung tung, ta cũng không giả vờ nữa.”
Trừng nhi gấp giọng nói: “Hảo Thanh Hà, ta không nói lung tung, ngươi đừng không để ý tới ta a.”
“Thật sự không nói lung tung sao?” Mộ Dung Yên quay đầu liếc nhìn Trừng nhi một cái.
“Thật!” Trừng nhi nhấc tay thề, vẻ mặt đứng đắn.
“Ha ha, nha đầu ngốc.” Mộ Dung Yên oán giận một câu, ôm lấy gương mặt Trừng nhi, hôn lên má của nàng một cái, “Vì một câu này của ngươi, thiên hạ thái bình, tối nay ta liền đưa cho ngươi một thủ khúc.”
“Hảo!” Trừng nhi dùng hai tay chuyển động thân mình, ngồi thẳng thân mình trên giường nhỏ.
Mộ Dung Yên nhìn nhìn đồ dùng trong đại trướng, đứng dậy đi tới bên chỗ treo cung tên trong trường, lấy trường cung xuống, cười cười với Trừng nhi, “Trừng nhi, ngươi có biết, thanh âm của một sợi dây duy nhất, có đôi khi liền có nét duyên dáng khác biệt.”
“Thanh Hà, không phải là ngươi muốn dùng dây cung này đàn khúc chứ?” Trừng nhi vừa mừng vừa sợ.
“Cho dù là không có tỳ bà, ta cũng có thể vì quân vương của ta, phất đàn một khúc – Tần Phong·Vô y.” Tay trái Mộ Dung Yên cầm ổn trường cung, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng phất động dây cung, thanh âm dây cung có nhịp “Boong boong” vang lên, có một nét duyên dáng riêng biệt.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu!”*
(*Phải chăng ngươi không có y phục. Thì cùng ngươi mặc chung áo bông vậy. Nay vua tuyển tướng hưng binh. Chúng ta cùng soạn giáo soạn mâu. Cùng nhau đánh kẻ thù chung)
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu cước. Dữ tử giai tác!”*
(*Phải chăng ngươi không có y phục. Thì cùng ngươi mặc chung chiếc áo nhỏ vậy. Nay vua tuyển tướng hưng binh. Chúng ta cùng soạn mâu soạn kích. Cùng ngươi xông lên phía trước)
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp bàng. Dữ tử giai hàng!”*
(*Phải chăng ngươi không có y phục. Thì cùng ngươi mặc chung chiếc quần vậy. Nay vua tuyển tướng hưng binh. Chúng ta cùng soạn áo giáp soạn binh khí. Chúng ta cùng nhau sóng bước)
Tiếng ca phiêu ra ngoài doanh trướng, cho dù thanh âm của Mộ Dung Yên mềm mại, lại xướng ca rất kiên quyết, cho dù thanh âm của dây cung chỉ có một, lại giống như trống trận, hòa lẫn vào tiếng hát, làm cho Tần binh ngoài doanh trướng nghe đến phấn chấn, nghe đến dâng trào.
Trừng nhi thâm tình cùng Mộ Dung Yên nhìn lẫn nhau, mặc dù thanh âm của cô huyền nhỏ, lại đủ để làm cho biển lòng ngàn vạn gợn sóng, thế gian tuy có trăm ngàn người, nhưng miễn là ngươi ở bên cạnh, còn cầu gì nữa?
Mộ Dung Yên thản nhiên mỉm cười với Trừng nhi, ánh mắt lưu chuyển, tình ý dạt dào làm cho Trừng nhi cảm thấy như có men say.
Trừng nhi lẩm bẩm một câu, “Không được…Không về…”
Tiếngca chợt ngừng lại, trường cung rơi xuống đất, Mộ Dung Yên bước nhanh đi tới bêncạnh Trừng nhi, hung hăng hôn lên môi Trừng nhi, sau khi triền hôn thật lâu, mớigật đầu, đáp ứng Trừng nhi một câu, “Không được không về.”