Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 139: Xả thân cục
“Quả nhiên là hảo kế!” Tạ Uyên không khỏi tán thưởng một tiếng, quay đầu mang theo những tử sĩ còn lại một đường đuổi theo xe ngựa.
Phá vỡ ván cờ đầu tiên, không có nghĩa là các ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
“Hu–!”
Trên đường con ngựa đột nhiên bị Tư Mã Yên kéo ngừng lại, Dương Lan Thanh không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Sơn đạo bị người ta dùng núi đá chắn ngang, chỉ sợ…” Tư Mã Yên nén lời muốn nói xuống, nàng biết, đã đến lúc mỗi người đi một ngả rồi.
“Thoát ngựa ra khỏi xe đi qua nơi này, tiếp tục cưỡi ngựa tiến đến phía trước!” Trừng nhi nghiêng nửa thân mình về phía trước, nhìn nhìn tình huống sơn đạo bị chắn ngang, lập tức đưa ra biện pháp.
Tư Mã Yên liếc mắt nhìn Dương Lan Thanh một cái, Dương Lan Thanh gật đầu đáp ứng.
Trừng nhi nhìn thần sắc của tiểu cô cô cùng mẫu phi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Các ngươi…Có phải có chuyện gì lừa gạt ta hay không?”
“Trừng nhi có thể cưỡi ngựa không?” Tư Mã Yên chuyển đề tài, thân thiết nhìn nhìn chân Trừng nhi.
Trừng nhi sửng sốt một chút, “Cưỡi ngựa thì có thể, chính là, có thể không xuống ngựa được.”
“Thất Cố nhất định có thể đưa ngươi xuống.” Dương Lan Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống xe ngựa, vội vàng tháo con ngựa ra khỏi xe, vẫy vẫy tay về phía Trừng nhi, “Trừng nhi, lên ngựa, con cùng Thanh Hà cùng cưỡi một con ngựa đi.”
“Các ngươi…” Trừng nhi chần chờ một chút, nếu như đoán không ra mẫu phi và tiểu cô cô rốt cuộc muốn làm cái gì, không ngại tạm thời gác sang một bên, đành phải quay đầu nói với Mộ Dung Yên, “Thanh Hà, đỡ ta lên ngựa.”
“Ân.” Mộ Dung Yên gật đầu đỡ Trừng nhi đi tới trên đài xe ngựa.
Dương Lan Thanh kéo ngựa qua, Trừng nhi chật vật leo lên lưng ngựa, nắm lấy dây cương, đáng tiếc hai chân câu không được bàn đạp, khó có thể ngồi thẳng trên lưng ngựa, lắc lư, liền muốn rơi xuống khỏi ngựa.
“Cẩn thận!” Mộ Dung Yên vội vàng sải bước leo lên lưng ngựa, ôm lấy thân mình Trừng nhi, hai chân đặt lên bàn đạp, ổn định thân mình Trừng nhi muốn rơi xuống ngựa, “Đưa cương ngựa cho ta, ta nắm lấy.”
Ba người đều là cả kinh, không thể tin được mà nhìn Mộ Dung Yên một cái.
Mộ Dung Yên từ trên tay Trừng nhi tiếp nhận dây cương, đồng thời nắm chặt thân mình Trừng nhi, cười cười với Dương Lan Thanh cùng Tư Mã Yên, nói: “Một tháng này, ngoại trừ chiếu cố Trừng nhi, ta cũng nên học vài thứ khác, không phải sao?”
“Có ngươi ở bên cạnh Trừng nhi, ta thật sự là yên tâm.” Dương Lan Thanh mỉm cười nói xong, cùng Tư Mã Yên liếc mắt nhìn nhau, chuyển người lên ngựa, “Yên nhi, lên ngựa!”
“Hảo!” Yên nhi leo lên lưng ngựa, ngồi ở phía sau Dương Lan Thanh.
“Trừng nhi, nương quên nói với con, kỳ thật năm đó nương cũng là một hảo thủ cưỡi ngựa! Giá!” Dương Lan Thanh cười một tiếng với Trừng nhi, đã giục ngựa phi vào trong rừng tuyết.
“Ha ha.” Trừng nhi chỉ cảm thấy có chút chua xót khó hiểu hung hãn dâng lên trong lòng, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, “Thanh Hà, ngươi và mẫu phi luôn thích mang đến kinh hỉ cho ta, nếu như ta không thể khoẻ lại, thật sự là không thể sánh bằng các ngươi!”
“Xem ngươi sau này còn dám tìm cái chết hay không? Giá!” Mộ Dung Yên nhẹ nhàng mỉm cười, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa đuổi theo Dương Lan Thanh cùng Tư Mã Yên.
Tạ Uyên lạnh lùng nhìn bốn nữ tử này lọt vào rừng tuyết, bàn tay vung lên, “Hành động theo kế hoạch!”
“Trừng nhi, gặp nhau ở bến đò!” Dương Lan Thanh đột nhiên mở miệng, Trừng nhi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy nàng đã giục ngựa mang theo Tư Mã Yên phi sâu vào trong rừng tuyết —
“Mẫu phi!” Trong lòng Trừng nhi chấn động, nhìn thấy dáng tươi cười trên gương mặt mẫu phi, lần đầu tiên cảm thấy nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng mẫu phi.
“Thay ta chiếu cố tốt cho Tố Tố!” Tư Mã Yên quay đầu nở một nụ cười với Trừng nhi, con ngựa đã mang theo các nàng chạy ra khỏi tầm mắt của Trừng nhi.
“Mẫu phi cùng tiểu cô cô nhất định là có chuyện khác phải làm, Trừng nhi, chúng ta đi trước!” Mộ Dung Yên vội vàng kéo chuyển đầu ngựa, mang theo Trừng nhi hướng tới con đường đến Giang Bắc.
“Tách ra?” Tạ Uyên nhìn không thấy sự tình, chần chờ một lát, chỉ vào mười tên tử sĩ hạ lệnh,”Đối phó với Công chúa bán tàn tật kia, nếu như mười người các ngươi không lấy được đầu của nàng trở về, liền mang đầu của các ngươi tới gặp ta!”
“Dạ! Chủ công!” Mười tên tử sĩ gật đầu, đi đường tắt đuổi theo Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên.
“Các ngươi, đi theo ta!” Tạ Uyên nhìn bóng dáng của Tư Mã Yên, khóe miệng không khỏi cong lên, “Tửu Tửu, ngươi trốn không thoát.”
“Vụt vụt!”
Mấy mũi tên bắn lén đột kích, Dương Lan Thanh ghìm ngựa tránh đi, nhảy ra phía sau một tảng đá lớn, chuyển người nhảy xuống ngựa, đem dây cương ném cho Tư Mã Yên trên lưng ngựa, “Yên nhi, chuyện còn lại, liền trông cậy vào ngươi!”
“Hảo!” Tư Mã Yên gật đầu thật mạnh, chuyển đầu ngựa, bỗng nhiên chảy thẳng về phía lối đường cũ.
“Động thủ!” Tạ Uyên lạnh lùng hạ lệnh, tử sĩ vốn đang bắn lén nhìn thấy rõ ràng chỉ có một mình Tư Mã Yên ở trên lưng ngựa, lo sợ sẽ làm bị thương người chủ công muốn bảo hộ, chỉ có thể buông cung tên, rút đao nhảy ra.
“Hi luật luật–!”
Con ngựa cả kinh, Tư Mã Yên nhảy xuống khỏi ngựa, hung hăng vỗ mông con ngựa, con ngựa liền chạy trở về phía sau tảng đá lớn.
Dương Lan Thanh canh đúng thời cơ, bắt lấy dây cương, xoay người lên ngựa, nghiêng người nấp bên hông ngựa, để con ngựa lao ra khỏi tảng đá, giống như không có người trên lưng ngựa, chạy thẳng vào sâu trong rừng tuyết.
“Các ngươi thật to gan, có biết ám sát bổn cung là tử tội hay không?” Tư Mã Yên nhướng mi lên, tức giận quát lớn.
“Giết!”
Tử sĩ không dám trả lời thẳng câu hỏi của Tư Mã Yên, vung cây đao trong tay chém về phía Tư Mã Yên!
“Cẩn thận!”
Quả nhiên giống như trong kế hoạch, Tạ Uyên thả nàng đi, bất quá là vì diễn một tuồng kịch, hôm nay Tư Mã Yên một mình đối mặt mọi chuyện, cũng là vì diễn một tuồng kịch.
Một ván này, chỉ để nàng và hắn đánh cờ với nhau, so sánh xem – là ai tin tưởng ai hơn?
Tạ Uyên một mình vung kiếm tiến vào rừng tuyết, lướt đến bên cạnh Tư Mã Yên, một tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, một tay vung kiếm chắn lưỡi đao cho Tư Mã Yên, vội vàng nói với nàng một câu, “Tửu Tửu, đi mau!”
“Vì sao ngươi lại đến đây?” Lời chất vấn lạnh như băng của Tư Mã Yên mang theo chút run rẩy, hắn quả nhiên đã không phải là Tạ tam công tử của lúc trước.
Tạ Uyên nghĩ rằng nàng vì kinh hỉ mà run run, không biết giờ khắc này, tâm tư Tư Mã Yên đã lạnh thấu xương.
“Ta không muốn ngươi chết!” Tạ Uyên kiên định nói xong, nâng chân đá văng một tên tử sĩ ra, vung kiếm đánh ra một con đường sống, lôi kéo Tư Mã Yên chạy vào rừng tuyết.
Tạ Uyên quay đầu qua thoáng gật đầu với tử sĩ ở phía sau, chính là ý bảo giải quyết Dương Lan Thanh đang trốn phía sau tảng đá lớn kia.
“Cứu ta, ngươi sẽ hối hận.” Tư Mã Yên thì thào mở miệng.
Tạ Uyên mãnh liệt lắc lắc đầu, “Tửu Tửu, ta sẽ không để cho Hoàng hậu làm tổn thương ngươi một phần nào, tin tưởng ta, đi theo ta!”
Đôi mắt Tư Mã Yên đỏ lên, bắt đầu từ giờ khắc này, nàng và hắn, cùng nhau đánh cờ!
Tạ Uyên nhìn thấy Tư Mã Yên lóe ra lệ quang, trong lòng thắt lại, giữ chặt Tư Mã Yên trốn sau thân cây phủ tuyết, trong nháy mắt buông bàn tay nàng ra, đột nhiên đem Tư Mã Yên gắt gao ôm vào trong lòng, “Tửu Tửu đừng sợ, nếu ta đã dám cứu ngươi, Hoàng hậu cũng không làm gì được ta.”
Tư Mã Yên nghiêng đầu tựa vào trong ngực hắn, lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”
Tạ Uyên vừa mừng vừa sợ, cánh tay lại dùng chút lực, ôn nhu nói: “Khánh nhi rất nhớ ngươi, ngươi biết không?”
“Khánh nhi…” Tư Mã Yên thì thào gọi ra, nói một câu lạnh như băng, “Ta sao lại không nhớ Khánh nhi?”
Ý cười của Tạ Uyên càng đậm, hít vào một hơi thật sâu khí tức của Tư Mã Yên, “Ta đưa ngươi trở về gặp Khánh nhi, được không?”
“Ta muốn sống…”
Lúc trước ở chùa, khi nghe thấy tin ca ca đã chết ở trong cung, nàng đã nói như vậy với Tạ Uyên tới cứu nàng, nay, cũng vẫn là Tạ Uyên tới cứu nàng, nàng nói ra một câu như trước, làm cho trái tim Tạ Uyên ấm áp đến lợi hại.
“Ta bị Hoàng hậu làm cho không còn đường lui, chỉ ngươi mới có thể cứu được ta…” Cực kỳ giống như nàng của năm đó, những lời nói quen thuộc trước kia truyền vào trong tai Tạ Uyên, mi tâm Tạ Uyên giãn ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười chiến thắng.
Ngươi quả nhiên đã cam tâm tình nguyện ở lại, Tửu Tửu, ngươi có biết ta có bao nhiêu vui mừng không?
“Ta đưa ngươi đi, Tửu Tửu!” Tạ Uyên buông lỏng thân thể của nàng ra, nắm chặt lấy tay của nàng, mang theo nàng đi thẳng đến Kiến Khang…
Vài tên tử sĩ sau khi tiến đến phía sau tảng đá, nhưng không có nhìn thấy tung tích của Dương Lan Thanh, cẩn thận lần theo dấu chân đọng trên tuyết, chỉ có một chuỗi dấu vó ngựa, chạy thẳng vào nơi sâu trong rừng tuyết.
“Đuổi theo!”
Chạy nửa canh giờ, Dương Lan Thanh phóng ngựa lao ra khỏi rừng tuyết, đi tới bên con sông đã đóng băng, kéo ngừng con ngựa, nhìn nhìn khắp nơi im lặng, giục ngựa chạy men sông về phía Tây.
“Đại nhân, ngươi nhìn xem đó không phải là trưởng Công chúa điện hạ sao?”
Ba ngàn kỵ binh Cừu Trì rốt cuộc chạy tới bắc ngạn Trường Giang, phó tướng chỉ vào Dương Lan Thanh đang chạy theo ven sông, kích động hỏi.
“Lan Thanh!” Hứa Thất Cố ở bên kia bờ sông hét lớn một tiếng, lập tức thúc ngựa bước lên mặt sông đã đóng băng, quay đầu nói, “Nhanh chóng qua sông!”
“Dạ!”
“Thất Cố?” Trong phút chốc Dương Lan Thanh quay đầu qua, nhìn thấy nam tử ôn nhuận kia đang giục ngựa chạy về phía nàng, run rẩy kéo ngừng con ngựa.
“Ở bên kia–!” Tử sĩ đuổi tới, kinh ngạc nhìn thoáng qua kỵ binh thần bí đang vượt qua mặt sông đóng băng, “Những người này là…”
“Giết!” Hứa Thất Cố đánh ngựa nhảy lên nam ngạn, hạ quân lệnh tấn công nhóm tử sĩ này.
“Dạ!” Kỵ binh Cừu Trì đã xông lên nam ngạn nâng thương chống lại tử sĩ, không đến một khắc, tử sĩ bị diêt sạch.
Hứa Thất Cố chạy đến bên người Dương Lan Thanh, mi tâm nhíu chặt rốt cuộc giãn ra, thiên ngôn vạn ngữ liền biến thành một câu xưng hô cung kính, “Công chúa điện hạ!”
Dương Lan Thanh cong mi mỉm cười với Hứa Thất Cố, trong mắt mang nhiệt lệ, nhiều năm qua đi như vậy, chỉ có nam tử này, chưa bao giờ làm cho nàng thất vọng, cũng chỉ có nam tử này, âm thầm đặt lại dấu ấn ở trong lòng nàng, “Ta thích ngươi vô lễ gọi ta giống như vừa rồi.”
“Ha ha.” Hứa Thất Cố ôn nhuận mỉm cười, trái tim bất an rốt cuộc lắng xuống một nửa, “Không sao là tốt rồi.”
Dương Lan Thanh bỗng nhiên thu liễm tươi cười, nghiêm túc nói với Hứa Thất Cố: “Thất Cố, nhanh chóng đến cứu viện Trừng nhi, nàng đi đứng không tiện, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.”
“Hảo!” Hứa Thất Cố thoáng gật đầu, bàn tay vung lên, “Phó tướng mang theo một ngàn người bảo hộ Công chúa qua sông trước, hai ngàn người, đi theo ta!”
“Dạ!”
“Thất Cố…” Dương Lan Thanh đột nhiên gọi một tiếng.
Hứa Thất Cố ghìm ngựa quay qua, “Công chúa còn có gì phân phó?”
“Trời lạnh, mặc nhiều y phục vào.” Dương Lan Thanh không hề cố kỵ mà ôn nhu nói xong, cười cười với Hứa Thất Cố.
Hứa Thất Cố chỉ cảm thấy trái tim bỗng dưng đập nhanh đến lợi hại, hốt hoảng chắp tay cúi đầu với Dương Lan Thanh, “Đa tạ Công chúa quan tâm, hạ quan đi trước cứu viện điện hạ, giá!”
Xoay người sang chỗ khác, Hứa Thất Cố khó có thể tự kiềm chế mà nở ra nụ cười.
Nụ cười trên gương mặt Dương Lan Thanh lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhìn hắn chạy đi xa, lúc này mới nói với phó tướng: “Lát nữa Hứa đại nhân cùng Trừng nhi trở về, giúp bổn cung nhắn lại cho bọn họ một câu.”
“Chẳng lẽ trưởng Công chúa không cùng mạt tướng qua sông về nước sao?” Phó tướng cả kinh.
“Giang Bắc có chuyện bọn họ nên làm, Giang Nam cũng có chuyện bổn cung nên làm.” Dương Lan Thanh nhìn khu rừng tuyết mờ mịt, “Lát nữa các ngươi lưu lại mười người, theo bổn cung mưu sự ở Giang Nam, những người còn lại, đều quay về Cừu Trì.”
“Dạ.” Phó tướng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, chuyện chủ tử đã quyết định, cho dù không hiểu được, cũng chỉ có thể đáp ứng nghe theo.
“Ngươi lưu lại, thay bổn cung nói với bọn họ, mặc kệ chảy bao nhiêu máu, chỉ cần còn sống, đương quy luôn là phương thuốc để bồi bổ khí huyết.” Dương Lan Thanh thì thào nói xong, lo lắng phó tướng sẽ không nhớ được, nói lại một lần nữa, lúc này mới hỏi, “Đã nhớ rõ chưa?”
“Mạt tướng nhớ rõ!”