Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 130: Ám sát bất thành
Ngày hôm sau, quả nhiên, Tư Mã Diệp lại tuyên Trừng nhi vào cung. Lúc này đây, không biết là chủ ý của ai, Tư Mã Diệp đặc biệt nói, trắc Vương phi có thai thể nhược, không cần vào cung.
Vì thế, Mộ Dung Yên cùng Trương Linh Tố đều lưu tại phủ Tề vương, Trừng nhi và mẫu phi, tiểu cô cô cùng nhau vào cung.
Lục Hà vẫn dùng khăn che mặt, lại thủy chung không thấy thân ảnh của Đào Yêu, làm cho Trừng nhi cảm thấy có chút bất an.
Sau khi Tư Mã Diệp sai người nhảy múa, phất tay cho lui vũ cơ, cười nói với hạ thần: “Hôm nay lại tỷ thí một lần, nếu như Trừng nhi lại thắng, vậy ngôi vị Thái tử này, không thể không trao cho Trừng nhi.”
“Hoàng thượng anh minh!” Chúng quan lại cùng đồng thanh cúi đầu.
Tư Mã Diệp đắc ý liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, lại liếc mắt nhìn Tư Mã Thương Lang đang bình tĩnh một cái, thấy đôi huynh đệ này bình tĩnh như vậy, trong lòng hắn cũng an tâm vài phần, xem ra dựa vào tỷ thí đến quyết định mọi chuyện, thật sự có thể tránh cho huynh đệ tướng tàn.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Khi Tạ Uyên cùng Tư Mã Thương Tâm bước vào trong điện, thân mình Lục Hà không khỏi run lên, khẩn trương nắm chặt nắm tay.
Tát Tát Hoàng hậu thoáng nhìn một màn như vậy, không khỏi cười lạnh, nhẹ gật đầu với Tạ Uyên một cái.
Chờ Tư Mã Diệp nói xong hai chữ “Bình thân”, Tạ Uyên lập tức ôm quyền nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần phát hiện một chuyện lạ.”
“Nga?” Tư Mã Diệp có chút hưng trí, “Chuyện gì?”
“Hôm nay mọi chuyện đều được quyết định qua chuyện tuyển định Phò mã, hoàng huynh, người nói có phải hay không?” Tư Mã Yên cắt ngang câu trả lời của Tạ Uyên, vội vàng chuyển đề tài, “Nếu như là chuyện lạ, lại không liên quan đến quân quốc đại sự, liền không quan trọng bằng việc chọn Thái tử của quốc gia.”
Tư Mã Diệp nghiêm mặt nói: “Yên nhi nói không sai, Phò mã vẫn là lát nữa lại tấu riêng với trẫm đi.”
“Chỉ sợ việc này chính là có liên quan đến đại sự tuyển chọn Thái tử của quốc gia.” Tạ Uyên lắc đầu cao giọng nói xong, ánh mắt chống lại ánh mắt Lục Hà, “Công chúa Đại Yên, ngươi nói có phải hay không?”
Vẫn là bị hắn nhìn thấu!
Lục Hà kinh hãi, nghiêng mặt liếc mắt nhìn bội đao gần trong gang tấc của thị vệ bên cạnh, cùng lắm thì cá chết lưới rách đi!
“Bộp bộp!” Tiếng vỗ tay vang dội phát ra, Tạ Uyên hô to một tiếng, “Dẫn tới!”
“Dạ!”
Thị vệ ngoài điện nhất thời đem hai nữ tử mang theo vào điện, một người mặc xiêm y Công chúa, nơm nớp lo sợ nhìn vào trong điện, thị vệ Đại Yên bên cạnh liền cả kinh quỳ gối xuống, “Công chúa điện hạ!”
“Này…” Tư Mã Diệp kinh ngạc vô cùng, “Chẳng lẽ Công chúa Đại Yên này không phải…”
“Lục Hà, động thủ giết Tạ Uyên!” Một nữ tử khác trên người dính đầy máu, chính là Đào Yêu, chỉ thấy nàng buồn bã hướng Lục Hà thét một tiếng, không để ý đến hai tay bị trói phía sau, tránh thoát thị vệ kiềm kẹp hai bên, cắn răng chạy về phía Tạ Uyên.
Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, Trừng nhi cắn răng, đứng dậy ngăn trở Đào Yêu.
Vì sao lại xúc động như vậy? Vì sao lại làm hành động trả thù vô nghĩ như vậy?
“Oa — mẫu thân, ta muốn mẫu thân!”
Đột nhiên nghe thấy Khánh nhi ở ngoài điện gào khóc một tiếng, Tư Mã Yên phân thần nhìn qua, liền nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Khánh nhi muốn chạy vào ôm lấy mình.
Không kịp nghĩ nhiều, Tư Mã Yên vội vàng đứng dậy vọt qua, chỉ thấy một tên nội thị thần bí thế ôm lấy Khánh nhi, chạy về phía thâm cung, không khỏi thốt ra: “Thì ra còn có trợ giúp! Buông Khánh nhi ra!”
Trong lòng Tư Mã Yên rối loạn, nhanh chóng đuổi theo nội thị kia chạy vào thâm cung —
Bên này Trừng nhi ngăn cản Đào Yêu, thị vệ phía sau nàng thế nhưng đột nhiên một kiếm cắt đứt dây thừng trói hai tay của nàng, nói với Đào Yêu: “Chém tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này! Báo thù cho bầu gánh!”
Đào Yêu sửng sốt, trong tay đã bị thị vệ nhét trường kiếm vào, không kịp phản ứng, không thể không cầm lấy trường kiếm trong tay chém về phía Trừng nhi, “Ngươi tránh ra! Nếu không, ngay cả ngươi ta cũng giết!”
“Ô! Tề vương điện hạ thế nhưng nhận thức thích khách này!” Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng nói một câu.
Sắc mặt Tư Mã Diệp trầm xuống, lập tức quát: “Người tới, bắt lấy thích khách!”
“Tạ Uyên, ta liều mạng với ngươi!” Lục Hà đem cái khăn trên mặt ném đi, đoạt bội đao bên người thị vệ, liều lĩnh chém về phía Tạ Uyên!
“Trừng nhi!” Dương Lan Thanh lo lắng gọi một tiếng, lo lắng bị người khác nhìn ra gì đó, thêm vào một câu, “Cẩn thận đao kiếm không có mắt!”
Trừng nhi biết là mẫu phi đang nhắc nhở nàng phải nhanh chóng xuống tay, chính là hai nữ tử này rõ ràng là vô tội, nàng làm sao có thể nhanh chóng lấy mạng bọn họ?
Trừng nhi chỉ có thể tránh trường kiếm của Đào Yêu, nhảy sang một bên, nói: “Bảo hộ phụ hoàng!”
Một phần thị vệ nghe được mệnh lệnh, cùng Thái tử Tư Mã Thương Lang tầng tầng bảo hộ Hoàng đế và Hoàng hậu trên long đài, một phần vây quanh Đào Yêu cùng Lục Hà, hôm nay các nàng chạy không thoát khỏi điện này!
“Bảo hộ Phò mã!” Tư Mã Thương Tâm nóng lòng thét một tiếng.
Tạ Uyên lắc mình đứng ở bên cạnh Dương Lan Thanh, vội la lên: “Muốn giết ta, đến đây!”
“Đến lấy mạng chó của ngươi!” Lục Hà cùng Đào Yêu hung hăng chém về phía Tạ Uyên, Tạ Uyên xảo diệu vọt sang một bên, nhìn thấy một đao một kiếm này khó có thể ngừng lại, đang hướng về phía Dương Lan Thanh.
“Đừng làm tổn thương mẫu phi của ta!” Trừng nhi khẩn trương, đoạt lấy bội kiếm của thị vệ bên cạnh, một kiếm chém ra, nặng nề chặn lấy một đao một kiếm này.
“Ngươi thế nhưng…” Đào Yêu vừa nói chưa hết lời, đột nhiên bị Lục Hà kéo kéo ống tay áo.
“Đào Yêu tỷ tỷ, hôm nay chúng ta chỉ giết Tạ Uyên, không cần làm liên lụy đến người vô tội!” Lục Hà oán hận quay đầu, vung đao lại chém về phía Tạ Uyên.
“Cá mè một lứa! Nếu như phải chết, cũng muốn kéo ngươi chết cùng!” Đào Yêu không phục thét một tiếng, lưỡi kiếm chợt chỉ về phía Trừng nhi, “Tư Mã Trừng, Lục Hà không dám nói, ta nói, kỳ thật ngươi là…A!”
Lưỡi kiếm lạnh như băng cắt vỡ yết hầu Đào Yêu, Trừng nhi run run cầm lấy trường kiếm đang chấn động, hai mắt đỏ đậm, “Đủ rồi!”
“Đào Yêu tỷ tỷ!” Lục Hà thê lương kêu thảm một tiếng, quay đầu qua, không thể tin được mà nhìn Trừng nhi, “Ngươi…Ngươi làm sao có thể…Giết… Giết…” Thanh âm nghẹn ngào, hận ý tràn ngập trong lòng, Lục Hà hung hăng vung đao chém về phía Trừng nhi.
Lưỡi đao cắt qua xương sườn, đau đớn làm cho tâm Trừng nhi hơi thư thái một chút, khàn khàn nói: “Đủ rồi…”
“Ta muốn báo thù!”
Lục Hà vung trường đao lên, lại chén về phía Trừng nhi.
“Trừng nhi!” Dương Lan Thanh kinh hô một tiếng.
Trừng nhi nhắm mắt nâng kiếm, chặn lại một đao này của Lục Hà, lại mở mắt ra, chống lại là đôi mắt đẫm lệ tràn ngập tuyệt vọng của Lục Hà.
“Nay ta tự sát thành quỷ, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Nói xong, Lục Hà chuyển tay vung đao, trên cần cổ tuyết trắng của bản thân, vạch ra một vết thương đỏ tươi.
Máu tươi văng khắp nơi, một sinh linh kết thúc.
“Giết!”
Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh một tiếng, thị vệ cùng tạo phản vừa rồi cũng bị một đao giải quyết tính mạng.
“Keng!”
Trường kiếm trong tay Trừng nhi rơi xuống, Dương Lan Thanh khẩn trương tiến đến, che lấy vết thương trên xương sườn của nàng, “Ngươi đứa nhỏ này, không muốn sống nữa sao?”
Trừng nhi cứng ngắc nhìn Dương Lan Thanh, thanh âm nghẹn ngào nói không nên lời.
Một hồi kinh hồn qua đi, Tư Mã Diệp nghi hoặc nhìn nhìn Trừng nhi, không kiên nhẫn phất tay nói: “Đem ba cỗ thi thể nàng kéo xuống!”
“Dạ!”
Bọn thị vệ vừa nghe, lập tức động thủ đem thi thể kéo xuống khỏi điện.
“Cạch!”
Đột nhiên, một lệnh bài từ thắt lưng của tên thị vệ làm phản vừa rồi rơi xuống, một chữ “Tề” làm bại lộ thân phận của hắn — thị vệ của phủ Tề vương!
Tề vương muốn giết Phò mã Tạ Uyên? Đây là vì sao?
Tư Mã Diệp trăm tư không thể giải, chính là trầm mặc nhìn mẫu tử Dương Lan Thanh, muốn một câu giải thích.
Dương Lan Thanh đột nhiên lạnh lùng cười, ván cờ này bố trí thiên y vô phùng, Dương Lan Thanh nàng thua tâm phục khẩu phục! Nay Tư Mã Yên cũng không ở bên cạnh, mọi ước định trước đó, đã thành loạn cục, còn có thể làm gì? Hoặc là còn có thể nói gì đây?
“Hoàng thượng, thần thiếp nghĩ vẫn là đem Công chúa Đại Yên an trí thỏa đáng trước, lại đến xử lý chuyện gia sự.” Tát Tát Hoàng hậu đột nhiên mở miệng, rõ ràng là muốn để cho Tư Mã Diệp làm theo bước chân của nàng.
“Lời nói của Hoàng hậu rất hợp lý!” Tư Mã Diệp xanh mặt, bàn tay vung lên, nói: “Đem mẫu tử Tề vương bắt giữ vào thiên lao, chờ trẫm điều tra rõ mọi chuyện, lại xử lý!”
“Dạ!”
Lại giải thích nhiều cũng vô ích, rốt cuộc Trừng nhi cũng hiểu được, có đôi khi lòng nhân từ dành cho một người, chung quy sẽ là hại người hại mình.
Chỉ có thể để thị vệ hai bên áp giải bản thân đi, suy nghĩ duy nhất trong lòng là, làm sao dốc sức gánh hết tội trạng, chỉ mong bảo hộ mẫu phi, bảo hộ tiểu cô cô, bảo hộ Thanh Hà bình an.
Bên này Dương Lan Thanh cùng Trừng nhi bị áp vào thiên lao, bên kia Tư Mã Yên đuổi theo Khánh nhi cũng không tốt đến đâu?
“Mẫu thân!” Khánh nhi sợ hãi kêu khóc, làm cho tâm tình Tư Mã Yên rối loạn vài phần.
Thị vệ ôm lấy Khánh nhi chạy trốn quanh co vài vòng, sau đó đột nhiên ngừng lại, quay đầu cười cười với Tư Mã Yên, “Công chúa điện hạ, đắc tội!”
“Ngươi!” Kinh hãi nhận ra đã trúng kế, Tư Mã Yên vội vàng lui về phía sau, phút chốc chỉ cảm thấy sau đầu chấn động mạnh một trận, nhất thời ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Bóng đêm buông xuống, mây đen dầy đặc, cũng không thấy tuyết bay, chính là nặng nề đến hít thở không.
Tư Mã Yên rốt cuộc tỉnh lại, đảo mắt từ trên giường ngồi lên, xoa xoa sau cổ vô cùng đau nhức, kinh hoảng vội vàng nhìn nhìn nơi này rốt cuộc là ở đâu?
“Ngươi tỉnh?” Sự ôn nhu giống nhau, dung nhan giống nhau, lại nhất định là người xa lạ.
Căn phòng to như vậy, tuy rằng chỉ có một mình Tạ Uyên, cũng đủ để làm cho Tư Mã Yên cảm thấy tuyệt vọng, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn bảo vệ ngươi.” Tạ Uyên lo lắng đi tới bên giường, ngồi xuống bên người Tư Mã Yên, ôn nhu nói, “Tửu Tửu, trên đời này nay chỉ còn mình ta có thể bảo hộ ngươi chu toàn.”
“Ta thà chết, cũng không cần ngươi bảo hộ!” Tư Mã Yên giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên, “Ngươi cút!”
“Không phải do ngươi quyết định.” Tạ Uyên dùng thanh âm lạnh lùng nói, “Khánh nhi nhận định ngươi là mẫu thân, kết quả hôm nay, chẳng qua là muốn đánh cược với ngươi một lần, ở trong lòng ngươi, Khánh nhi rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng? Tửu Tửu, ngươi quả nhiên không có làm cho ta thất vọng.”
“Ngươi thế nhưng ti bỉ đến mức lợi dụng Khánh nhi!” Tư Mã Yên trào phúng quát lớn, “Thật quá ti bỉ!”
“Ta chỉ muốn giữ ngươi lại…” Tạ Uyên nâng mi, bi ai nói, “Chẳng lẽ ngươi không hoài niệm những ngày đã qua?”
“Tạ tam công tử của trước đây, sẽ không làm những việc như hôm nay!” Tư Mã Yên lạnh như băng nói ra một câu đó, liền không mở miệng nói thêm lời nào nữa.
Tạ Uyên chua xót nói: “Tửu Tửu, cho dù ta có ngàn vạn không tốt, cũng chỉ muốn bảo hộ ngươi bình an! Ngươi cũng biết, Tát Tát Hoàng hậu đã biết Tư Mã Trừng chính là Trừng Công chúa, sự thật này, tối nay nhất định sẽ để cho ca ca ngươi biết được, nếu như ngươi lại xuất hiện trong cung, nhất định chỉ có một con đường chết!”
Tư Mã Yên cười nhẹ, nói: “Bồi Trừng nhi cùng chết, tiểu cô cô như ta cũng coi như ra đi thanh thản!” Vô luận như thế nào cũng phải trở lại bên cạnh Trừng nhi, nếu không bị ban độc rượu, vậy thật sự là không cứu được nữa rồi!
Tạ Uyên lắc đầu nói: “Ngươi đi cũng chỉ uổng công! Ta vẫn không có thay đổi, Tửu Tửu, ngươi hảo hảo nhìn ta, ta vẫn là Tạ tam công tử của trước đây, một chút cũng không có thay đổi.”
Gương mặt lãnh nghiêm của Tư Mã Yên chống lại đôi mắt bi thương của hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi lấy cái gì để chứng minh, ngươi không có thay đổi?”
“Nếu ta có thể bảo trụ tính mạng của Tư Mã Trừng, ngươi có bằng lòng hảo hảo ở lại đây hay không?” Tạ Uyên đột nhiên hỏi lại một tiếng.
Tư Mã Yên bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói, “Lời nói của ngươi, rốt cuộc có thể tin bao nhiêu?”
“Tin hay không tin, ngươi có thể nhìn vào kết quả thế nào? Chính là tiểu viện này, trăm ngàn lần ngươi không thể rời đi.” Tạ Uyên nói xong, thở dài một hơi nói, “Nếu như để cho mẫu tử Tát Tát Hoàng hậu biết được ngươi trốn ở đây, ta không chỉ không thể bảo hộ được ngươi, cũng không thể giữ được tính mạng của Tư Mã Trừng.”
Tư Mã Yên lại nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, nay bản thân mình bất quá cũng là tù nhân, cho dù hắn nói dối, cũng không thể làm gì được hắn, chính là, giờ này khắc này, người có thể tin, cũng chỉ có hắn.
“Tạ Uyên, nếu như ngươi không cứu được tính mạng của Trừng nhi, ta nói cho ngươi biết, lúc tính mạng của Trừng nhi không giữ được, đó cũng là ngày ta tự sát!”
Tạ Uyên liên tục gật đầu, nói: “Ta có tâm cứu nàng bình yên, chính là nếu như nàng không nghe theo lời ta, vậy phải làm sao?”
Tư Mã Yên cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lúc này nhổ xuống vài sợi tóc mai bạc, đặt vào trong lòng bàn tay Tạ Uyên, “Nhìn thấy thứ này, nàng nhất định sẽ nghe theo lời ngươi.”
“Tốt lắm, ta lập tức tiến cung cứu nàng!” Tạ Uyên gật gật đầu, từ trên giường nhỏ đứng lên, không quên ôn nhu dặn dò một câu, “Tửu Tửu, chờ ta mang tin tức tốt trở về.”
“Ngươi đi đi.” Tư Mã Yên lạnh lùng phất tay áo, chờ Tạ Uyên rời khỏi nơi này, từ trên giường nhỏ bước xuống, đi tới bên cửa sổ.
Hơi xốc lên một góc màn cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài tràn đầy thủ vệ, nàng làm sao thoát ra ngoài được đây?
Vô luận như thế nào, nhất định phải thoát ra khỏi nơi này, nếu không, Trừng nhi nhất định là không cứu được, Lan Thanh tẩu tẩu cũng sẽ không cứu được, thậm chí Thanh Hà cũng sẽ bị liên lụy.
Tố Tố…Có đôi khi trở nên liều lĩnh, nói không chừng sẽ đột nhập vào thâm cung mà cứu nàng…
Tư Mã Yên cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhấtđịnh sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp!