Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 127: Gặp lại cố nhân


Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 127: Gặp lại cố nhân


Sáng sớm, trước khi nội thị của triều đình đến phủ Tề vương truyền chỉ, Tư Mã Yên cùng Trương Linh Tố liền rời khỏi phủ Tề vương. Lúc này nội thị truyền chỉ tuyên đọc hoàng mệnh, triệu Tề vương Tư Mã Trừng mang theo nữ quyến cùng vào cung thất tham dự đại yến.
“Đi một bước tính một bước, gặp chiêu sách chiêu.” Khi lên xe ngựa, Dương Lan Thanh dặn dò Trừng nhi một câu.
Trừng nhi gật gật đầu, quay qua đỡ Mộ Dung Yên lên xe ngựa, xoay người cưỡi lên lưng bạch mã, thúc ngựa đi theo nội thị truyền chỉ một đường vào cung.
Hôm nay trong cung dường như có chút náo nhiệt, hỉ nhạc không ngừng, hình như có nhân vật quan trọng nào đó đến đây?
Khi Trừng nhi mặc y phục có hoa văn bạch hạt bước vào điện, ánh mắt văn võ bá quan không khỏi sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn, thần vận ào ào, cực kỳ giống Tán tiên trên núi.
Tư Mã Diệp âm thầm tán thưởng, hảo cảm trong lòng đối với Trừng nhi, không khỏi tăng thêm một phần, khi ánh mắt dừng trên tóc mai bên trái bạc trắng của Trừng nhi, trong lòng Tư Mã Diệp vừa đau xót vừa vui mừng, đứa nhỏ này rất giống hắn, cực kỳ giống hắn!
Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Trừng nhi đến gần long thai, lạnh lùng mỉm cười.
Tư Mã Thương Lang khinh thường liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, không ít đại thần theo phe Thái tử cũng thu liễm vài phần, nhíu mày cúi đầu không nhìn Trừng nhi thêm nữa.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Trừng nhi lạnh nhạt nói xong, chỉ thấy Tư Mã Diệp vung bàn tay lên, ý bảo Trừng nhi nhập tòa. Trừng nhi một tay đỡ lấy bàn tay Mộ Dung Yên, một tay đỡ lấy Dương Lan Thanh, đi tới chỗ ngồi bên trái, ngồi xuống chỗ của mình, lúc này mới phát hiện, giờ khắc này ở chỗ ngồi của chủ khách, có một nữ tử mặc hoa phục mông sa của Đại Yên, không chớp mắt mà nhìn về bên này.
Ánh mắt rất quen, cảm giác rất quen, trong lòng Trừng nhi sinh nghi, lại đoán không ra, rốt cuộc là ai?
“Công chúa Đại Yên, vị này chính là đại Hoàng tử của trẫm, Tề vương Tư Mã Trừng.” Tư Mã Diệp cất tiếng giới thiệu xong, cất cao giọng nói với mọi người, “Yên vương đưa nữ nhi nhập Kiến Khang, muốn từ nhị vị Hoàng tử của trẫm chọn ra một vị làm phò mã, từ nay về sau Giang Bắc Giang Nam hai nhà kết hảo, đồng mưu thái bình.”
Dương Lan Thanh giật mình giật giật ống tay áo của Trừng nhi, thấp giọng nói: “Trừng nhi, lát nữa phải khắp nơi cẩn thận, không thể để Công chúa nhìn trúng, nếu không, hậu hoạn vô cùng.”

Trừng nhi hiểu được ý tứ của Dương Lan Thanh, gật gật đầu, nghiêng mặt đi, nháy mắt với Mộ Dung Yên vẫn đang im lặng, nhỏ giọng nói: “Thanh Hà, ngươi có lời nào muốn nói với ta không?”
Mộ Dung Yên nghiêm mặt nói: “Thích trêu chọc hoa đào, ngươi liền đi trêu chọc hoa đào đi, về phần kết quả sẽ như thế nào, tất nhiên trong lòng ngươi biết rõ ràng.” Nói xong, Mộ Dung Yên nhấc bình châm một chén rượu cho Dương Lan Thanh, thản nhiên cười nói, “Mẫu phi, người nói có phải hay không?”
Dương Lan Thanh nhướng nhướng mi lên, cười nói: “Không sai, cuộc sống mơ mơ màng màng liền dễ dàng, muốn thiên hạ này thái bình liền khó một đời, Trừng nhi, con nên hiểu được đây là có ý gì.”
Trừng nhi không khỏi nghiêm túc nói: “Ta không dám cô phụ…” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tiểu cô cô Tư Mã Yên mang theo cung tì bên người Trương Linh Tố vội vã đi lên điện.
“Yên nhi, trẫm còn vừa định nói, ngươi đi đâu rồi?” Tư Mã Diệp nhìn thấy thân muội muội xuất hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tư Mã Yên khom người nói với Tư Mã Diệp: “Hôm nay thần muội nhất thời tham ngủ, bỏ lỡ canh giờ vào cung, thỉnh hoàng huynh thứ tội.”
“Ha ha, Yên nhi mới từ Giang Bắc trở về, ngủ nhiều một khắc thì có làm sao, không có chuyện gì.” Tư Mã Diệp nói xong, phất tay ý bảo Tư Mã Yên nhập tòa.
Tư Mã Yên gật đầu đáp lời, mang theo Trương Linh Tố ngồi ở bên cạnh ghế của Trừng nhi.
“Tiểu cô cô…” Trừng nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng, chỉ thấy Trương Linh Tố lè lưỡi với mình, dường như là đang đáp lại tiếng gọi này, “Ngươi…”
Tư Mã Yên phất tay ý bảo Trừng nhi chớ nói chuyện, nghiêng mặt nhíu mi tâm nhìn Dương Lan Thanh, ánh mắt chuyển qua trên người Công chúa Đại Yên đang che mặt này, nhẹ giọng nói một câu, “Lúc này, trong cung có thể sẽ náo nhiệt.”
Dương Lan Thanh lại cẩn thận nhìn nhìn Công chúa Đại Yên, “Công chúa này vì sao phải dùng khăn che mặt?”
Tư Mã Diệp thấy trên mặt Dương Lan Thanh mang theo nghi hoặc, lập tức nói: “Công chúa Đại Yên mới tới Giang Nam, chịu không nổi độ ẩm của Giang Nam, trên mặt nổi lên vết ban hồng, không tiện gặp người.”
Dương Lan Thanh như có chút đăm chiêu nghĩ nghĩ, xoay mặt liếc mắt nhìn Trừng nhi cũng đang nghi hoặc một cái, kéo kéo ống tay áo của Trừng nhi, “Hay là con đã nhìn ra được gì rồi?”

“Nô tỳ châm rượu cho điện hạ.” Trương Linh Tố đột nhiên cúi thắt lưng xuống, rót đầy một chén rượu cho Trừng nhi, vội vàng nói một câu ở bên tai của nàng, “Tư Mã Thương Lang là giả, hắn không nhận ra ta.”
Thân mình Trừng nhi chấn động, quả thật, từ khi Trương Linh Tố bước vào nơi này đến bây giờ, Tư Mã Thương Lang kia rõ ràng nhìn nàng rất tỉ mỉ, lại không thấy hắn có chút thay đổi nào, khả năng duy nhất, chính là Tư Mã Thương Lang này là giả!
“Trừng nhi, tiểu cô cô kính ngươi một ly.” Tư Mã Yên nâng một chén rượu không lên, kính Trừng nhi một chút, nhìn theo tầm mắt kinh ngạc của Trừng nhi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu đến, “Ngươi xem trí nhớ của tiểu cô cô này, Tố Tố còn chưa có châm rượu cho bổn cung, bổn cung đã muốn uống, ha ha.” Nói xong, cố ý đem chén rượu không quơ quơ ở trước mặt Trừng nhi, gấp giọng nói, “Tố Tố, mau châm rượu cho bổn cung. Ngự tửu trong cung này, bổn cung thế nhưng đã nhớ thật lâu, hôm nay ở trên điện này phải uống một lần thống khoái mới được!” Lời nói đơn giản, cố ý nhấn mạnh bốn chữ “ở trên điện này ” một chút, Trừng nhi sửng sốt một khắc, đột nhiên kịp phản ứng, tiểu cô cô rốt cuộc đang nói cái gì?
Nếu như nói chén rượu này là nhà trọ, nay chén rượu trống không, đã nói lên Lục Hà cùng Đào Yêu đã lặng yên rời khỏi, về phần bốn chữ “ở trên điện này”, chẳng lẽ là nói —
Trừng nhi theo bản năng lại nhìn về phía Công chúa Đại Yên, chẳng lẽ một trong hai người các nàng sao?
Công chúa Đại Yên bị Trừng nhi nhìn vào có vài phần rụt lại, chỉ thấy nàng lạnh lùng quay đầu nói với Tư Mã Diệp: “Tấn quốc Hoàng thượng, việc tuyển Phò mã này, không biết là muốn bắt đầu khi nào?”
Thanh âm không phải!
Trừng nhi cùng Tư Mã Yên đều là cả kinh.
Tư Mã Yên lại nghi hoặc, nếu như vị Công chúa trên điện này không phải là Lục Hà hoặc là Đào Yêu, vậy đêm qua hai bộ y giáp nhuốm máu mà Tố Tố mang về, lại là như thế nào?
Dương Lan Thanh nghe các nàng nói liền không hiểu rõ, thấy các nàng đều đang chú ý đến vị Công chúa Đại Yên hòa thân kia, cảm thấy tất cả mọi ngọn nguồn của nghi hoặc, nhất định là người này!
“Nàng rất đẹp sao?” Mộ Dung Yên đột nhiên thì thầm nói một câu.

Trừng nhi giật mình một cái, vội vàng lắc đầu nói: “Thanh Hà, nàng…Nàng kỳ thật…” Nhìn thấy nét không hài lòng trên khuôn mặt nàng, trong lòng Trừng nhi ngược lại là ấm áp đến lợi hại, cố ý không giải thích, thầm muốn nhìn biểu tình u oán của nàng thêm một chút nữa.
“Kỳ thật cái gì?” Mộ Dung Yên lạnh lùng nhướng mày, đột nhiên lạnh lùng cười, “Cùng là hoàng tộc Mộ Dung, không bằng Trừng nhi lấy nàng về nhà, làm bạn cùng ta, cũng tốt.”
“Ta sao dám a?” Trừng nhi gấp giọng nói, nắm chặt ngón tay Mộ Dung Yên, “Thanh Hà, ngươi tạm tha cho ta đi.”
“Chính là không dám? Mà không phải là không muốn?” Mộ Dung Yên nhìn bộ dáng sốt ruột của Trừng nhi, hờn giận trong lòng liền tiêu tan rất nhiều.
Trừng nhi còn muốn giải thích, Tư Mã Yên không khỏi cười nói: “Thanh Hà nói cũng không sai, Trừng nhi, ngươi không ngại đem vị Công chúa Đại Yên này cũng lấy về đi?”
“Tiểu cô cô!”
Sắc mặt Trừng nhi kinh biến, Mộ Dung Yên biết nàng có tâm giúp Trừng nhi giải vây, cũng không đáp lời, chính là càng dùng sức nắm lấy tay Trừng nhi, có chút lo lắng liếc nhìn Trừng nhi một cái.
Trừng nhi lắc đầu cười, kiên định nói: “Yên tâm.”
Mộ Dung Yên thoáng giãn chân mày ra, nhu tình ngàn vạn mà nở một nụ cười với Trừng nhi, thật giống như một tia dương quang ấm áp lộ ra giữa đám mây mù, ấm áp khiến cho tâm thần Trừng nhi rung động, thầm nghĩ đời đời kiếp kiếp say mê trong dáng tươi cười này.
Tư Mã Diệp cùng Tư Mã Thương Lang kinh ngạc giật mình, giờ khắc này, rốt cuộc hiểu được, cái gì gọi là hồng nhan khuynh thành? Vì sao Phù Kiên có thể sủng ái Thanh Hà Công chúa nhiều năm như vậy? Vì sao Trừng nhi lại lưu luyến si mê một nữ tử không còn trong sạch như vậy?
“Hoàng thượng…” Tát Tát Hoàng hậu cảm nhận được hai phụ tử thất thố, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Công chúa Đại Yên đang hỏi Hoàng thượng.”
“Vậy…Vậy sao?”
Tư Mã Diệp hồi phục tinh thần, chỉ thấy thị vệ bên người Công chúa Đại Yên chắp tay cúi đầu với Tư Mã Diệp, nói: “Nay nhị vị Hoàng tử đã lên điện, việc tuyển Phò mã, có thể bắt đầu, Tấn quốc Hoàng đế.”
“Khoan đã.” Tát Tát Hoàng hậu đột nhiên xuất khẩu, nói, “Hôn sự lần này, là chuyện có liên quan đến liên minh lâu dài của hai nước, nếu như Công chúa Đại Yên thành thân với thân vương bình thường, như vậy thật ra đã làm ủy khuất Công chúa.” Nói xong, Tát Tát Hoàng hậu mỉm cười nhìn về phía Tư Mã Diệp, “Nếu như Công chúa Đại Yên thành thân cùng Thái tử Đại Tấn, chuyện này nhất định sẽ là một đoạn giai thoại.”
“Ý của Hoàng hậu là…” Tư Mã Diệp hiểu được ý tứ của Tát Tát Hoàng hậu, “Hôm nay liền ra đề mục khảo nhị vị hoàng nhi, người thắng không chỉ là Phò mã của Đại Yên, cũng là Thái tử của Đại Tấn?”

“Ân.” Tát Tát Hoàng hậu gật gật đầu.
“Hảo độc kế!” Dương Lan Thanh âm thầm tán thán một tiếng, như vậy, sự tình liên quan đến ngôi vị Thái tử, Trừng nhi không muốn dốc sức cũng phải dốc sức, có được ngôi vị Thái tử, khó bảo toàn sẽ không bị Công chúa Đại Yên nhìn thấu thân phận nữ nhi, trái lại là thắng một bước, thua cả bàn!
Trừng nhi cũng kịp phản ứng, giờ khắc này Trương Linh Tố châm thêm một chén rượu cho Trừng nhi, nói: “Điện hạ hết sức là được, thành hay không thành, còn phải xem ông trời có muốn cho hay không?”
Trừng nhi cảm kích ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Linh Tố, chỉ thấy Trương Linh Tố trừng mắt nhìn mình, Trừng nhi biết, lúc này đây, lại thiếu nàng một nhân tình.
Tư Mã Yên thở phào nhẹ nhõm, có Tố Tố âm thầm hỗ trợ, chỉ cần là thi đấu võ, nhất định là có thể tạo thành thế trận cân bằng, tạm thời trì hoãn qua hôm nay, sau lại bàn bạc kỹ hơn.
Nếu như thi đấu văn…
Thân mình gầy yếu của Mộ Dung Yên đột nhiên tựa trên đầu vai của Trừng nhi, vẻ mặt ủ rũ, ghé vào bên tai của nàng nhẹ giọng nói: “Nếu như có biến, ta sẽ dùng cách ngất xỉu trợ ngươi bình yên rời đi.”
“Ha ha, Thanh Hà.” Trừng nhi yêu thương vô cùng mà gọi một tiếng, không kiêng nể gì mà thể hiện một màn thâm tình ngay trên điện, làm rung động không ít văn võ quan viên.
Hoàng gia không có chân tình, cho dù Tề vương có bao nhiêu yêu thương nàng, chỉ sợ cũng thắng không được năm tháng vội vàng…
Vài cung nữ hầu hạ trên điện lạnh lùng nghĩ, không biết giờ khắc này tâm tình rốt cuộc là ghen tỵ nhiều hơn một chút, hay là hâm mộ nhiều hơn một chút?
Công chúa Đại Yên nhìn thấy một màn như vậy, chỉ thấy thân mình lặng yên run lên, ảm đạm đem ánh mắt dời khỏi đôi thần tiên quyến lữ này — ở trong thành Kiến Khang, từng chút từng chút những chuyện về Tề vương Tư Mã Trừng khi ở Giang Bắc, đã sớm nghe qua, nghe nói hắn lấy Thanh Hà Công chúa của Đại Yên, nghe nói hắn đối với nàng mọi cách yêu thương.
Nàng mới hiểu được, thì ra Thanh Hà mà người kia từng liên tục gọi lên, chính là nữ tử này…
Chung quy không phải là Lục Hà nàng.
“Mục đích duy nhất để chúng ta tiếp tục sống, chínhlà giết Tạ Uyên, báo thù cho các tỷ muội Thái Phượng ban đã chết oan!” Câunói đầu tiên khi Đào Yêu tỉnh lại, chính là như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.