Đọc truyện Phất Huyền Thập Tam Khúc – Chương 125: Tuyết ở Kiến Khang
“Thanh Hà…” Trừng nhi ấm áp mỉm cười, cúi đầu xuống, tràn đầy tình ý mà hôn lên môi Mộ Dung Yên một cái.
Mộ Dung Yên nhợt nhạt mỉm cười, ôn nhu nói: “Sau này, không cho phép dính vào ta, cho dù là làm bộ, cũng phải làm cho thật giống mới được.”
“Ân, Phò mã gia của ta.” Trừng nhi cười hì hì nói xong, đột nhiên nghiêng mặt gối lên bụng Mộ Dung Yên, làm như đang lắng nghe động tĩnh trong đó, “Ta thật ra muốn nghe một chút, hài tử của ta, có đang gọi ta hay không?”
“Ngươi!” Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ lên, sẳng giọng, “Ta cũng không phải là thật sự…”
“Cho dù đứa nhỏ này chỉ là quân cờ, ta cũng sẽ xem nó như hài tử của chúng ta, hảo hảo nuôi lớn nói.” Trừng nhi ngẩng mặt lên, tràn đầy khát khao, “Đến lúc đó, người một nhà chúng ta vui vẻ an tâm mà sống, Thanh Hà, ngươi nói được không?”
“Hảo.” Mộ Dung Yên cười đến vui vẻ, “Trừng nhi, có thể đáp ứng ta một chuyện không?”
“Ngươi nói đi.” Trừng nhi ngã vào bên người Mộ Dung Yên, vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, “Đừng nói là nhất chuyện, trăm ngàn chuyện ta cũng đáp ứng ngươi!”
Mộ Dung Yên cảm thấy mỹ mãn mà tựa vào lồng ngực Trừng nhi, “Trừng nhi, ta muốn đặt tên đứa nhỏ này là…”
“Phượng Hoàng.” Trừng nhi không đợi Mộ Dung Yên nói xong, nói ra cái tên nàng đã đoán biết được.
“Trừng nhi.” Mộ Dung Yên cả kinh, không thể tin được mà nhìn vào gương mặt Trừng nhi.
Trừng nhi cầm lấy tay nàng, áp lên ngực, cười nói: “Bạch thủ đồng tâm, nếu như bất đồng tâm, làm sao có thể bạch thủ chứ?” Nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, “Chính là, ta có một điều kiện nho nhỏ.”
“Cái gì?”
Trừng nhi đứng dậy, ngón tay hư hỏng mà tiến vào vạt áo Mộ Dung Yên, trong nháy mắt liền kéo ra, cười nói: “Ta muốn biết, Thanh Hà ngươi có bao nhiêu nhớ ta…”
Mộ Dung Yên ngây người một chút, thoáng chốc gương mặt đỏ bừng cau mày nói: “Ngươi dám?”
“Vậy thỉnh Phò mã nhìn một chút, ta có bao nhiều nhớ ngươi?” Trừng nhi đưa tay lùi về phía vạt áo của chính mình, chợt kéo ra vạt áo của bản thân.
Ý cười trên gương mặt Mộ Dung Yên trong nháy mắt liền biến mất vô tung, thừa dịp Trừng nhi cởi áo, đem Trừng nhi đặt ở dưới thân, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đã nói ta là Phò mã, cho nên mọi chuyện hôm nay, đều dựa theo lời ta nói, nếu không, ta liền muốn…”
Trừng nhi nghĩ rằng nàng sinh khí, chỉ có thể ngoan ngoãn đem hai tay mở ra, áy náy nói: “Thanh Hà, ngươi đừng sinh khí, ta không dính vào ngươi là được rồi!”
“Ha ha, đây là chính ngươi nói, đường đường là Tề vương điện hạ, cũng không thể nói không giữ lời, hôm nay không cho phép ngươi dính vào ta!” Mộ Dung Yên nhịn không được bật cười, Trừng nhi kinh hãi nhận thấy hôm nay đã trúng kế của Mộ Dung Yên, chỉ có thể chịu khổ mà ha ha cười một tiếng.
“Về sau chỉ có ta được dính vào ngươi, nhưng không cho ngươi dính vào ta.” Đôi môi Mộ Dung Yên gần trong gang tấc, cười đến say mê, khi đang nói chuyện, bàn tay gầy gầy trắng nõn trượt vào dưới áo đơn của Trừng nhi, dọc theo phần bụng bóng loáng của nàng đi tới mảnh vải bố quấn trước ngực.
Trừng nhi không khỏi hít vào một hơi, gượng cười nói: “Thanh Hà, không phải chỉ nói hôm nay không được dính vào ngươi sao, tại sao về sau cũng không cho phép?”
“Ta nói không được liền không được.” Mộ Dung Yên nói xong, cười khẽ một tiếng, kéo nót thắt trên mảnh vải bố quấn trước ngực ra.
Trừng nhi nhịn không được hít vào một hơi, tùy ý Mộ Dung Yên đem xiêm y của nàng kéo xuống, đột nhiên xong mi mỉm cười với Mộ Dung Yên, “Thật sự không được sao?”
Mộ Dung Yên biết nàng nhất định là đang muốn làm gì đó, không để nàng nuốt lời, tăng thêm thanh âm nói: “Không được.”
“Vậy trước khi không được, ta muốn…” Trừng nhi mạnh mẽ xoay người áp lên Mộ Dung Yên, không cho phép nàng nói ra một chữ “Không”, lập tức hung hăng hôn lên môi nàng, đầu lưỡi bá đạo trượt lên đầu lưỡi của nàng.
“Ngô…” Ban đầu Mộ Dung Yên có chút giãy dụa rất nhỏ sau khi nụ hôn hạ xuống dần dần trở nên dịu ngoan, kìm lòng không được mà ôm lấy eo Trừng nhi, ôn nhu đáp lại cánh hoa của Trừng nhi đang vuốt ve.
Cảm giác được người dưới thân biến hóa, Trừng nhi nhịn không được buông lơi đầu lưỡi ra, cười cười với Mộ Dung Yên, ngón tay tiến vào dưới y phục của nàng, xoa lên bầu ngực mềm mại của nàng.
“Ngươi…Hồ nháo…” Mộ Dung Yên không tự chủ được cất lên một tiếng thân ngâm thẹn thùng ngàn vạn, hai gò má trở nên nóng bừng.
“Ha ha, vậy ngươi nói có nhớ ta hay không?” Trừng nhi cuối cùng cũng giải khai xiêm y của nàng, trong lòng Mộ Dung Yên không khỏi hít vào một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu vô cùng, chỉ có thể ôm cổ Trừng nhi, gắt gao áp vào người Trừng nhi.
“Nhớ ngươi…Nhớ giấc mộng ngươi đem đến cho ta…” Mộ Dung Yên khẽ cắn vành tai Trừng nhi một cái, âm thanh nỉ non làm cho tâm thần Trừng nhi say mê, “Trừng nhi…”
Trừng nhi một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay chậm rãi cởi từng chút y phục trên người nàng ra, lòng bàn tay áp lên nơi ướt át nóng hổi của nàng, “Ta cũng nhớ ngươi…”
“Ta chỉ muốn vì một mình ngươi mà say mê…” Mộ Dung Yên nói xong, hai chân tách ra, quấn trên lưng Trừng nhi, liều chết triền miên hôn lên bờ môi Trừng nhi.
Hương tân giao hòa, đầu lưỡi giao triền, phá hủy một tia lý trí thanh minh của Trừng nhi, giờ này khắc này, thầm nghĩ mang theo Mộ Dung Yên đồng phó vu sơn —
“Ân…” Mộ Dung Yên kêu rên một tiếng, dường như đang kiềm nén không dám quá mức điên cuồng.
Trừng nhi ôn nhu đòi lấy thân thể của nàng, thương tiếc ngàn vạn, si ngốc nhìn bộ dáng say mê của nàng, chỉ cảm thấy đời này kiếp này, cũng không thể lại để cho nàng phải chịu ủy khuất một phần, âm thầm quyết tâm, “Thanh Hà, ngôi vị Thái tử này, vì ngươi và mẫu phi, ta sẽ đem hết toàn lực mà tranh lấy!”
“Không được phân tâm…” Mộ Dung Yên nhìn thấy ánh mắt Trừng nhi có một tia thanh minh, hai tay ở trên lưng Trừng nhi vuốt ve, “Mặc kệ bên ngoài là núi đao, hay là biển lửa, ta chỉ hy vọng, ta có thể là chốn ôn nhu để ngươi bình yên nghỉ ngơi, là chốn ôn nhu cả đời nhất thế…”
“Thanh Hà…” Đôi mắt Trừng nhi đỏ lên, cảm kích mà mỉm cười với Mộ Dung Yên.
“Cho nên…Không được phân tâm…” Mộ Dung Yên mang theo mị hoặc nói xong, sâu thẳm trong nơi ướt át kia đột nhiên kịch liệt rung động làm cho nàng nhịn không được ôm chặt thân mình Trừng nhi, “Nhẹ…Nhẹ một chút…”
Trừng nhi kinh ngạc nhận thấy lòng bàn tay đã là một mảnh ướt át, cười xấu xa nói: “Ta sao dám không thương hương tiếc ngọc?” Nói xong, ngón tay đòi lấy càng thêm mãnh liệt, càng không ngừng kích thích nơi ướt át kia nổi lên càng nhiều bọt nước.
“Ngươi…” Mộ Dung Yên biết nàng đang nói lẫy, chỉ cảm thấy bên trong thân thể khoái cảm mênh mông càng thêm lợi hại, thân thể cũng mềm yếu càng thêm lợi hại, chỉ có thể mượn sự triền miên vuốt ve trên da thịt đến phóng thích lửa nóng bên trong thân thể.
“Thanh Hà…Thanh Hà…” Đầu ngón tay Trừng nhi truyền đến xúc cảm co thắt làm cho lòng của nàng cuồng loạn khó có thể tự kiềm chế được, chỉ biết là đang chìm đắm trong sự ái mộ dành cho Mộ Dung Yên…
“Trừng nhi…” Mộ Dung Yên lại một lần giống như đang đặt mình trong cảnh mơ, vong tình kêu gọi, cũng vong tình đem cho Trừng nhi lửa nóng cùng ôn nhu nhiều nhất…
Chỉ biết rằng:
Già yểm xuân sắc liêm thùy. (Màn trướng buông che cảnh xuân sắc)
Triều mộ chính miện quân quy. (Sớm tối chỉ mong quân trở về)
Thanh ty kết bất giải, cẩm bị phù dung thổ nhị. (Kết tóc đen bền chặt, phù dung bung nở trên chăn gấm)
Trầm túy, trầm túy, ứng thị thủy hương lãng toái. (Say mê, say mê, tán than sông quê sóng dập dờn)
— Chuyển thư Như mộng lệnh
Bóng đêm vừa đến, ánh trăng mờ ảo, một làn sương mờ thản nhiên phiêu đãng giữa bầu trời, tuyết đầu mùa tinh tế lặng yên bay xuống nhân gian.
Tư Mã Yên xử lý xong sự vụ trong Tề vương phủ, có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, nâng mắt nhìn thấy ngoài phòng buống rơi tuyết mịn, nghĩ đến Tố Tố một mình ở bên ngoài, nhất định là không có ấm y, lập tức phân phó nha hoàn mang một bộ y phục lông đến, vội vàng ôm lấy áo lông rời khỏi Tề vương phủ.
“Công chúa điện hạ, chúng nô tỳ vẫn là cùng người đi ra ngoài đi.” Nha hoàn đuổi theo vài bước, chỉ nhìn thấy Tư Mã Yên phất phất tay, không muốn ai đi theo, bước nhanh biến mất trong bóng đêm.
Dựa theo ước định, nếu như lên đường bình an, Tố Tố nhất định sẽ ở cửa Đông thành chờ nàng tới đón.
Tư Mã Yên một đường đi tới dưới cửa Đông thành, nhìn nhìn hai bên, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Trương Linh Tố, không khỏi trở nên lo lắng.
“Tham kiến trưởng Công chúa điện hạ.” Tướng thủ thành thấy rõ ràng là Tư Mã Yên, vội vàng đi đến nghênh đón, sợ hầu hạ Tư Mã Yên không tốt, “Nay cửa thành đã đóng, nếu như Công chúa điện hạ muốn ra khỏi thành, chỉ sợ phải đợi đến ngày mai.”
Tư Mã Yên xua tay nói: “Bổn cung không phải muốn ra khỏi thành, mà lúc này đang chờ cung nữ bên cạnh bổn cung, kỳ quái, đã dặn dò rõ ràng, mua xong chút đồ vật, liền theo bổn cung hồi cung.” Tư Mã Yên nói xong, dò hỏi tướng thủ thành, “Các ngươi có nhìn thấy một cô nương ở đây không?”
“Nô tỳ đến chậm một bước, thỉnh Công chúa điện hạ bỏ qua cho nô tỳ.”
Thanh âm quen thuộc vang lên, trái tim bất an thật lâu của Tư Mã Yên rốt cuộc mới an tâm lại, xoay người qua, nhìn Trương Linh Tố mặc xiêm y thường dân đứng ở dưới tuyết mịn, trong lòng ôm một cái túi nặng, trên mặt bị hàn ý làm cho lạnh đến có vài phần tái nhợt.
Trong lòng Tư Mã Yên đau xót, bước đến phía trước, hỏi: “Nói ngươi đi mua vài thứ giúp bổn cung, sao ngươi lại thay một thân xiêm y như vậy? Xem, bị lạnh rồi đi?” Nói xong, Tư Mã Yên thuận thế đem ấm y trong lòng khoác lên người Trương Linh Tố.
Trương Linh Tố cười nói: “Bẩm Công chúa điện hạ, nếu như nô tỳ mặc xiêm y cung tì, chỉ sợ khó có thể ra khỏi thành, cho nên, mới…”
“Đừng nói gì nữa, theo bổn cung hồi cung, nhất định phải hảo hảo thu thập ngươi!” Tư Mã Yên vươn tay nhéo lỗ tai lạnh như băng của nàng một chút, “Còn không mau theo bổn cung hồi cung?”
“Dạ! Dạ!” Trương Linh Tố vội vàng đáp lại vài tiếng, nhanh chóng đi theo Tư Mã Yên rời khỏi cửa Đông thành.
Tuy rằng tướng thủ thành không rõ trưởng Công chúa rốt cuộc muốn cung tì này ra khỏi thành mua cái gì, quy củ cung nữ không được phép ra khỏi thành, là thiết quân lệnh, cũng trách không được tiểu cung nữ này phải thay quần áo thường dân để ra khỏi thành.
Nhìn trưởng Công chúa cùng tiểu cung nữ đi xa, tướng thủ thành cười cười, tiếp tục canh gác cửa Đông thành.
Tư Mã Yên đi xa, đột nhiên đau lòng dừng bước chân, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Trương Linh Tố, “Khổ cho ngươi rồi, chờ đến khi trở lại quý phủ của Trừng nhi, trước tắm bằng nước ấm, hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.”
Trương Linh Tố giảo hoạt cười, nói: “Tắm cũng được, xin hỏi Công chúa điện hạ có thể cùng nô tỳ tắm không?”
“Ngươi…” Tư Mã Yên liếc nàng một cái, “Vừa hảo hảo trở lại, liền không an phận.”
Trương Linh Tố mỉm cười nháy mắt với Tư Mã Yên một chút, nói: “Quả thật rất nhớ người, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?”
Tư Mã Yên nghiêm túc nhìn nàng, “Sao lại không nhớ? Nếu như…”
“Có những lời này của Yên nhi, là được rồi.” Trương Linh Tố hài lòng mỉm cười, đột nhiên cắt ngang lời nói của Tư Mã Yên, nâng ngón tay chỉ vào con đường phía trước, “Ta thấy được một chuyện kỳ quái, chúng ta nhanh chóng tìm một nơi an toàn, ta nhất nhất nói cho ngươi nghe.”
“Hảo.” Tư Mã Yên thấy vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, lúc này ôm lấy cánh tay nàng, bước nhanh đi về phía phủ Tề vương.