Đọc truyện Pháp Y Vương Phi – Chương 158Đó Là Ngoài Ý Muốn 1
Mối quan hệ của Ân Phượng Trạm và Thái tử phi Chân Hiểu Liên là kiểu “dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng”(*). Mà cảnh tượng hôm nay kia, nói là bắt gian trên giường, cũng không quá.
Vì thế, sau khi lạnh lùng ném cho Ân Phượng Trạm một câu không đầu không đuôi, Nhiếp Cẩn Huyên liền rời đi. Sau đó, suốt một đêm, nàng cũng không trở về.
Sáng sớm hôm sau, dùng bữa sáng xong, Nhiếp Cẩn Huệ thấy tâm tình Nhiếp Cẩn Huyên đã bình tĩnh hơn, lúc này mới nhịn không được tiến lên, hỏi.
“A… Cẩn Huyên, tâm tình đã tốt hơn chưa?”
Thật ra, tối hôm qua sau khi chuyện kia xảy ra, tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên một không buồn, hai không nháo, nhưng càng vì như thế, lại càng khiến người khác cảm thấy khủng bố. Cho nên, mặc kệ là Nhiếp Cẩn Huệ hay là Tiểu Tú đều không dám mở miệng hỏi một câu.
Mà Nhiếp Cẩn Huyên đang uống trà vừa nghe lời này, tay đang cầm chén trà không khỏi dùng sức, sau đó nhẹ nhàng khảy khảy lá trà trong chén.
“Muội không sao!”
Thanh âm của Nhiếp Cẩn Huyên thực nhẹ, cũng thực bình tĩnh, giống như vân đạm phong khinh(*), nhưng vào tai của Nhiếp Cẩn Huệ, lại thành một ý khác, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tú đang lo lắng không thôi canh giữ ở bên cạnh một cái, sau đó chậm rãi ngồi xuống, thấp giọng nói.
“…Cẩn Huyên a, muội cũng đừng trách nhị tỷ nhiều chuyện, dù sao nơi này cũng không có người ngoài, vì thế nhị tỷ muốn hỏi một chút… Chuyện tối hôm qua, muội muốn xử lý thế nào?”
Nhiếp Cẩn Huệ cẩn thận hỏi. Đồng thời khi nói chuyện, mắt cũng không dám nháy, chỉ chăm chăm nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, chú ý từng nhất cử nhất động(*) của nàng. Nhưng khiến người khác ngoài ý muốn nhất chính là Nhiếp Cẩn Huyên chỉ nhẹ nhàng cầm ly trà đưa lên miệng, uống một ngụm, rồi đặt chén trà lên bàn.
“Không có gì phải giải quyết! Hơn nữa, muội thấy chuyện này không liên quan gì đến muội!”
“Nhưng, nhưng tóm lại chuyện này vẫn quá khó hiểu…”
“Khó hiểu cũng là chuyện của Ân Phượng Trạm, cùng Nhiếp Cẩn Huyên muội một chút cũng không có quan hệ!”
Biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh như nước, quả thực làm người khác nhìn không ra hỉ nộ, ái ố. Nhưng vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huệ lại nở nụ cười gượng ép, sau đó không khỏi nhích lại gần Nhiếp Cẩn Huyên, nhỏ giọng nói.
“Cẩn Huyên, thật ra tỷ thấy chuyện tối hôm qua có chút kỳ quái, bằng không muội thử nghĩ mà xem, tại sao đúng lúc Vương gia vừa mới về phòng mà Thái tử phi kia lại tới tìm? Hơn nữa, lui một vạn bước mà nói, cho dù Vương gia và vị Thái tử phi kia có quan hệ không rõ ràng nhưng nếu Vương gia thật sự muốn “vượt tường” thì sao lại chọn địa điểm là phòng của mình?”
“Vì thế, tỷ cảm thấy thật ra có lẽ chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm… Nếu không, thì tại sao đêm hôm khuya khoắc lại chạy đến phòng của hai người bọn muội? Này… này nói như thế nào cũng không thông nha!”
Nhiếp Cẩn Huệ nói rất hợp tình hợp lý. Dù sao lúc ấy trời cũng đã tối nhem, mà canh giờ cũng đã muộn, thân là Thái tử phi, Chân Hiểu Liên không có lý do gì để đến tìm Ân Phượng Trạm.
Chỉ là, nghe được lời này, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ nhàn nhạt cười, mím môi không nói. Nhưng trong đầu lại không khỏi hiện lên cảnh tượng ngày đó Chân Hiểu Liên ở trong sơn trang khóc thút thít nhìn chằm chằm Ân Phượng Trạm!
Đúng vậy, nếu là người khác, nghĩ đến chuyện này chắc hẳn chỉ là trùng hợp hoặc hiểu lầm! Nhưng nếu là nữ nhân kia… thì chưa chắc!
Vì thế nghĩ tới đây, đáy lòng Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Nhiếp Cẩn Huệ nói.
“Nhị tỷ, muội muốn ở đây yên lặng, nghỉ ngơi một chút!”
“Được, được, vậy muội nghỉ ngơi đi, đúng lúc tỷ định đi ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện đi thỉnh an Quý phi nương nương luôn!”
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huệ cũng không nán lại lâu, lập tức đứng dậy, ra hiệu cho Tiểu Tú đang đứng hầu hạ ở một bên, sau đó hai người một trước một sau cùng nhau đi ra ngoài.
…
(*)Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng ( 雖 斷 猶 牽 連 ) : dù có chia xa thì lòng vẫn nhớ người đó.
(*) Nhất cử nhất động ( 一舉一動 ): (Nghĩa đen) Mỗi một việc làm của mình hay mỗi cử chỉ hành động . (Nghĩa bóng) Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác.
(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.