Đọc truyện Pháp Y Vương Phi 2 – Chương 10: Ngươi Là Ai
Tiếng nói trầm thấp, ngữ khí lạnh lùng không chút ấm áp, khí thế kinh người.
Người tới đúng là Thần vương Ân Phượng Trạm!
Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được cả kinh, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi, nhưng tiếp theo nàng cũng chỉ biết mở to hai mắt của mình.
Thì ra, nam tử vừa rồi còn đứng trò chuyện với nàng lúc này lại biến mất vô ảnh vô tung!
Nhiếp Cẩn Huyên có chút ngốc, mà nhìn bộ dạng quỷ dị của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phương Trạm đang đứng ở cửa, ánh mắt không khỏi lạnh đi vài phần.
“Ngươi đang làm gì? Vì sao lại ở chỗ này? Xem ra Vương phi thật không coi lời nói của bổn Vương ra gì…!Người đâu, đưa Vương phi xuống!”
Không cho Nhiếp Cẩn Huyên cơ hội cãi lại, mệnh lệnh của Âm Phương Trạm vừa đưa ra đã có hai thị vệ bên ngoài cửa bước vào, tư thế chuẩn bị xách nàng xuống – đúng không sai là xách không phải mời…!
“Từ từ, ta có lời muốn nói!”
Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên hoàn hồn, nhưng thị vệ trong phủ sao có thể nghe lời nàng? Thấy lời nói của bản thân không có chút trọng lượng, tức khắc Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy trong ngực như có ngọn lửa bừng cháy.
“Chờ một chút, ta thật sự có chuyện muốn nói! Ân Phượng Trạm, ta đã tìm được nguyên nhân tử vong!”
…!
Không biết do câu tìm được nguyên nhân tử vong của Nhiếp Cẩn Huyên kia vẫn là ba chữ Ân Phượng Trạm nổi lên tác dụng, quả nhiên Ân Phượng Trạm liền gọi hai thị vệ kia lại.
Ngay sau đó, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không lãng phí thời gian, duỗi một lóng tay chỉ vào người chết nằm trên mộc án:
“Nhìn đi, đây mới là nguyên nhân khiến người chết tử vong!”
Nhiếp Cẩn Huyên chỉ thẳng dấu tay trên lưng người chết.
Nghe vậy, Ân Phượng Trạm đứng ở cửa không khỏi nhấp đôi môi, lẳng lặng nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu mới chậm rãi dời ánh mắt xuống, nhưng tiếp theo ánh mắt lại chợt lóe lên tia cảm xúc khó hiểu, rồi cất bước đến bên cạnh nàng.
Ân Phượng Trạm ánh mắt đông lạnh.
Thấy hắn cuối cùng cũng chịu nghe mình nói chuyện, Nhiếp Cẩn Huyên tiếp tục hạ giọng:
“Vừa rồi ta mới kiểm tra qua, người chết trừ trên ngực có một vết thương ra, quanh thân không có bất luận dấu vết trầy xước nào.
Mà chỗ bị thương ở ngực, miệng vết thương không quá sâu, da bên ngoài trở nên trắng, từ đó có thể khẳng định vết thương là do hung thủ sau khi giết người rồi mới dùng chủy thủ tạo ra nhằm che dấu nguyên nhân thật sự.
Chỉ có chưởng ngân sau lưng là rõ ràng nhất! Nhìn vào độ sâu của dấu tay có thể suy đoán nội lực của hung thủ khá cao.
Đây mới chính là nguyên nhân tử vong thực sự.”
“Hơn nữa ngươi xem nơi này, chưởng ấn tím đen, vị trí đối diện với tim, hiển nhiên người xuống tay có mục đích rõ ràng, chính là muốn một chưởng dồn đối phương vào đường chết.
Đương nhiên, hiện tại cũng chỉ là bước đầu suy đoán, nếu muốn thật sự xác định thì phải giải phẫu thi thể…”
“Ta suy đoán thời gian tử vong của người chết là vào giờ Dậu buổi tối ngày hôm qua, mà lúc ấy ta đang nghỉ ngơi ở phòng mình, có Mãn Châu làm chứng.
Cho nên ở thời gian đó ta không thể ra tay được, hơn hết ngươi cũng biết ta không có năng lực đánh ra một chưởng đầy nội lực như thế.
Bởi vậy, ta vô tội!”
Nhướng mày, xoay người, mặt hướng về phía Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên nghiêm túc giải thích.
Chỉ là, làm Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới đối diện với nàng lúc này lại là khuôn mặt mang tầng tầng băng phong của hắn.
Hắn đang nhìn nàng, không biết từ khi nào đã bắt đầu nhìn chằm chằm nàng!
Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sửng sốt, nhưng kế tiếp, còn không đợi Nhiếp Cẩn Huyên hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, cằm nàng trực tiếp bị Ân Phương Trạm nắm lấy
“Ngươi là ai?”
…..!
Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy xương cốt của nàng muốn nát ra từng mảnh! Đau đớn đến tận tim, cả người như chìm trong ao nước ngày đông giá rét…!Nhưng giờ này phút này, càng làm cho nàng kinh hãi, run sợ chính là sự nghi ngờ của Ân Phương Trạm.
Vì thế, Nhiếp Cẩn Huyên có chút luống cuống.
Ngây ra giây lát, Nhiếp Cẩn Huyên liền lấy lại tinh thần, tự trấn an mình, theo bản năng nàng giãy giụa rời khỏi tay của hắn:
“Bỏ ra…!Buông tay! Ta là ai chẳng lẽ ngươi không biết? Buông tay! Ngươi buông tay ra cho ta! Ngươi có nghe thấy không? Nhanh bỏ tay ra! Đau quá!”.