Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 79: Ôm đi rửa mặt có tiện không?


Đọc truyện Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng – Chương 79: Ôm đi rửa mặt có tiện không?

Hai tiếng thét sợ hãi chói tai vang lên làm Cố San Nhiên cùng Cố Nam Sênh bỗng giật mình, Cố San Nhiên như tên trộm cười nói: “Chồng nuôi từ bé, rắn của anh rất lợi hại nha, bỗng chốc cắn hai người!” Cố Nam Sênh hơi hơi dừng lại, đang tìm đồ của Lệnh Hồ Mặc.

“Rất hoàn hảo!” Cố Nam Sênh đang tựa như đang lật cái gì đó, “San Nhiên bảo bối, cái này thế nào?” Cố San Nhiên cầm lấy vừa nhìn, vui vẻ, đây là cái gì a ‘Đơn thỏa thuận li hôn’, cái này thật bá đạo nha, Cố San Nhiên đem hiệp nghị lật từ đầu đến cuối, quả nhiên là niềm vui nha, “Bọn họ đây là lúc trước khi kết hôn đã soạn thảo nha, rồi đến khi vừa kết hôn liền kí kết, hai vợ chồng này tốc độ quả thực rất nhanh nha!”

Cố San Nhiên nói xong liền cầm điện thoại chụp tất cả nội dung, không thiếu một trang nào, “Chồng nuôi từ bé, chúng ta có thể đi về!”

“Lầu hai có chút ồn ào, chúng ta không thể trở về từ đường cũ!” Cố Nam Sênh ra ngoài chốc lát sau đó trở lại, mở cửa sổ ra, vừa vặn ở cửa sổ có bệ cửa, làm công cụ hết sức tiện lợi, vì ở lầu hai động tĩnh quá lớn, nên lúc này người tuần tra cũng không ít, “San Nhiên bảo bối, đợi lát nữa anh xuống trước, sau đó em theo đường của anh mà đi!”

“Ok!” Cố San Nhiên để đồ ở lại chỗ cũ, hướng về phía Cố Nam Sênh đưa hai ngón tay kí hiệu chữ “V”

Mà Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện thừa dịp bác sĩ lên lầu thì xuống lầu, Bạch Thiếu Hiền vừa nhìn thấy hai người bước xuống, lập tức nói một tiếng với Vương Nhã Nhàn sau đó liền đi quan, “Các người đã trở lại, phu nhân của Lệnh Hồ tư lệnh quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt nha, hận không thể đem những tin tức của chị dâu mấy năm qua moi ra hết, nhưng lại không mở miệng hỏi trực tiếp mà toàn nói bóng nói gió!”

Đông Thu Luyện cầm li nước, mười phần bình tĩnh uống một ngụm nước, “Đã đoán trước được, xem chừng là sợ tôi nói gì đó hoặc làm gì đó ở trước mặt hai người!”

“Trên lầu xảy ra chuyện gì, tiếng thét chói tai kia thật sự là cực kì bi thảm!” Bạch Thiếu Hiền nhớ đến tiếng thét vừa nãy, thật sự như ma âm rót vào tai, không tự giác vuốt vuốt lấy tai, “Không có chết người, tôi thấy Lệnh Hồ gia đã mời bác sĩ gia đình đến!”

“Chị em Đông gia gây chuyện, đoán chừng ngay từ đầu đã đánh nhau một trận, xong rồi một hồi đầu rơi máu chảy, sau đó bị rắn cắn, cũng không biết là rắn từ đâu xuất hiện!” Tiêu Hàn cười cười mở miệng, làm cho anh đỡ phải dạy dỗ hai cô ta, hai người bọn họ liền bắt đầu tranh giành nội bộ!

Đông Thu Luyện nhìn thấy Đông Tu vội vàng chạy đến, ông ta cùng Vương Nhã Nhàn nói vài câu, sau đó đột nhiên liền nhìn đến chỗ của Đông Thu Luyện đang đứng, vẻ mặt của Đông Tu kinh ngạc, nhưng ánh mắt kia nhìn Đông Thu Luyện cùng ánh mắt của Đông Thanh Tư giống nhau như đúc, không phải là ánh mắt nhìn người thân cữu biệt trùng phùng, mà chính là khiếp sợ.

Vương Nhã Nhàn cùng Đông Tu đi tới, “Tiểu Luyện!” Đông Thu Luyện vốn ít trang điểm, mà khi trang điểm, giống như ngày hôm nay trang điểm tinh xảo lại cực kì hiếm, huống chi 5 năm không thấy, Đông Thu Luyện đã không còn là cô gái nhỏ như trước kia, khí chất cả người đã thay đổi, ngoại trừ vẫn trong trẻo cùng lạnh lùng cao ngạo, hơn nữa là loại kiêu ngạo từ trong ra ngoài, khi nhìn đối phương thì đối phương không thể nào che giấu được.

“Chú!” Đông Thu Luyện nhìn Đông Tu cười cười! Sau đó nói một câu có ý tứ sâu xa, “Con đã trở về!”

“Cái kia… Còn chuyện gì không, chị họ của con đang xảy ra chuyện, chú đi trước!” Đông Tu nói lời tựa như đang gặp quỷ, Đông Thu Luyện cúi đầu nhìn nước trong li, lạnh lùng cười một tiếng, “Dì Nhàn, con cũng muốn lên thăm chị họ, sẽ không có sao chứ!”

“Đông tổng cũng là lên lầu rồi, đàn ông đều ở trên đó, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, em cũng không phải người ngoài!” Tiêu Hàn nói chuyện chặn lời Vương Nhã Nhàn, trên mặt Vương Nhã Nhàn vẫn bảo trì dáng cười nhàn nhạt, trong nháy mắt có chút cứng lại, nhưng lại không tìm ra lí do từ chối bọn họ.

“Dì Nhàn, con biết rõ dì hết sức lo cho chị họ, bằng không chúng ta cùng lên lầu xem một chút!” Đông Thu Luyện để li nước xuống, chủ động kéo cánh tay của Vương Nhã Nhàn, trong lòng của Vương Nhã Nhàn thầm nói: ‘Quả nhiên nhìn không ra, nhiều năm không gặp, tâm tư của tiểu nha đầu này quả nhiên không ít, cũng biết lợi dụng người khác, xem ra lần này không thể không đề phòng, A Mặc đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất cố chấp, khi đã thừa nhận cái gì thì sẽ không buông tay!”

Con bé Đông Thanh Nhiên, cái đồ vô dụng, đã kết hôn lâu như vậy, còn không nắm được trái tim của A Mặc, cũng không biết quyết định lúc trước là đúng hay sai, Vương Nhã Nhàn nghiêng đầu nhìn gương mặt tinh xảo của Đông Thu Luyện, kì thật, ngày từ đầu bà ta coi trọng chính là Đông Thu Luyện, là hòn ngọc quý trên tay của Đông lão gia tử, là cháu đích tôn duy nhất của Đông gia, ngoại trừ tính cách có chút không đáng yêu, thì mọi phương diện đều không thể bắt bẻ.

Đông Thu Luyện từ lớn đã xinh đẹp, vừa nhìn đã giống như bình hoa di động, nhưng về chuyện học tập đều rất tốt, cho nên hai đứa con trai của bà ta đi chung với cô, Vương Nhã Nhàn cũng rất yên tâm!

Nhưng chuyện 5 năm trước, Đông lão gia từ đột nhiên qua đời, Đông gia cơ hồ sụp đổ, Đông Thu Luyện lại mất đi tất cả che chở, trong nháy mắt Đông Thu Luyện trở thành cô bé mồ coi, một cô gái như thế không xứng với con trai của bà ta, từ một khắc kia Vương Nhã Nhàn liền hạn chế hai đứa con của mình, nhưng lại không hữu dụng, chẳng lẽ là không chiếm được nên mới nghĩ cách lấy sao?

“Dì Nhàn, sao vậy? Trên mặt con có dính gì sao?” Đông Thu Luyện đưa tay sờ sờ mặt mình, có chút nghi hoặc nói, “Có phải thấy con trở nên khác lạ? Còn làm cho dì Nhàn lo lắng, chuyện của 5 năm trước?”

Không có bất ngờ gì xảy ra, cả thân thể của Vương Nhã Nhàn không tự giác cứng ngắc, nhìn Đông Thu Luyện, đôi mắt bỗng chốc trừng lớn, “Cô biết tôi băn khoăn thì cũng nên biết tôi không hoan nghênh cô trở về!”

“Đúng vậy, Lệnh Hồ gia, Đông gia… Rất nhiều người đều không mong tôi trở về? Hừ…” Đông Thu Luyện hừ lạnh một tiếng, cười nhạt một tiếng, nụ cười kia vô cùng châm chọc, “Vậy thì sao? Có bản lĩnh thì đuổi tôi một lần nữa, lúc đó tôi sẽ nói với A Càn cùng A Mặc, là dì đuổi tôi đi, chuyện của 5 năm trước cũng có một tay của dì, dì cảm thấy bọn họ sẽ thế nào?”

“Không được phép, cô không được nói!” Vương Nhã Nhàn lập tức có chút luống cuống, con trai của bà, bà hiểu rõ, tính tình của Lệnh Hồ Càn hiện tại rất cố chấp lại có chút kì quái, tính cách của Lệnh Hồ Mặc lại di truyền từ cha hắn, càng thêm cố chấp, Vương Nhã Nhàn tựa hồ có thể đoán được kết quả thế nào!

“Yên tâm, các người chớ chọc đến tôi, bằng không tôi sẽ làm như vậy, dì Nhàn, bây giờ tôi không phải là cô gái nhỏ của năm đó, được ba mẹ che chở, cho nên…” Đông Thu Luyện dựa vào gần tai bà ta, nhỏ giọng nói, nhưng Vương Nhã Nhàn lúc này cảm thấy Đông Thu Luyện như một con rắn, “Đừng cố gắng chọc đến tôi!”


“Cô…” Vương Nhã Nhàn không tự giác muốn cách xa Đông Thu Luyện, nhưng Đông Thu Luyện đã nhanh tay kéo tay của Vương Nhã Nhàn, “Dì Nhàn, đừng a, muốn diễn kịch phải diễn nghiêm túc chứ! Dì nói có đúng không?”

Mà Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Hiền đứng ở phía sau, nhìn hành động khác thường của hai người họ, “Tiêu Hàn, chị dâu đang nói gì mà làm cho sắc mặt của Lệnh Hồ phu nhân không được tốt lắm.”

“Tớ làm sao biết!” Nói thật, anh cũng không biết rõ được năm năm trước đến cùng là xảy ra chuyện gì, có thể làm cho Đông Thu Luyện xa xứ, có thể rời khỏi nơi mình sống hai mươi năm.

Khi Đông Thu Luyện cùng Vương Nhã Nhàn lên lầu đã nhìn thấy rối loạn một đoàn, hiển nhiên là Đông Thanh Tư nhận lấy kinh hãi rất lớn, co người lại trên sofa, trên khuôn mặt bọc lấy khăn tắm, trên miệng vết thương đã đọc bọc bằng băng thử trùng, bác sĩ chính đang xử lí miệng vết thương của Đông Thanh Nhiên, mà Đông Thanh Nhiên hiện tại đang bị dọa quá độ, dù cho bác sĩ lấy kìm mở miệng vết thương cũng không có phản ứng.

“Có ai có thể giúp một tay không?” Đêm nay, bác sĩ riêng của Lệnh Hồ gia chỉ có một người, đêm nay sợ có chuyện không may nên đã mời thêm một bác sĩ, nhưng vị bác sĩ kia đang kê thuốc cho Đông Thanh Tư, cho nên một mình hắn không thể giúp đỡ được, Đông Tu bước đến: “Tôi có thể giúp!”

Bác sĩ nhìn thoáng qua tay của Đông Tu có chút run rẩy, lắc đầu: “Tôi cần người có kiến thức chuyên môn, bởi vì hiện tại tôi đang xử lí vết thương, cho nên tôi cần một trợ lí có chuyên môn!”

“Tôi có thể!” Đông Thu Luyện bước lên phía trước, bác sĩ riêng có chút nghi hoặc nhìn Đông Thu Luyện, đừng trách hắn hoài nghi, muốn trách thì cũng trách cách trang điểm của Đông Thu Luyện hôm nay, cùng trang phục thường ngày không đồng nhất, một thân sườn xám đen thấy thể nào cũng thấy chút khác, tựa như là một tinh linh đến từ thập niên bến Thượng Hải.

“Không được!” Đông Tu đột nhiên lớn tiếng hô, không chỉ có Đông Thu Luyện mà tất cả mị người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, Đông Thu Luyện chỉ cười cầm lên cái khay phía sau của bác sĩ, “Yên tâm, tôi học pháp y, đương nhiên cũng có kiến thức của y học, hơn nữa, tôi cũng không chịu trách nhiệm xử lí vết thương, tôi chỉ là làm trợ lí, làm sao chú lại kinh diễm lên  vậy!” Đông Thu Luyện nói xong đưa một cái nhíp cho vị bác sĩ, bác sĩ gia đình gật đầu nhẹ, chuyên tâm xử lí miệng vết thương!

“Huyết thanh cần phải tiêm vào!” Đông Thu Luyện cầm lên một ống huyết thanh, bên trong có chút kết tủa, Đông Tu lập tức chỉ vào Đông Thu Luyện: “Cô còn nói cô không làm gì, bên trong ống huyết thanh sao lại có kết tủa”

Mọi người có chút kì quái nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ có chút buồn cười nhìn Đông Tu, nói xong liền cầm ống huyết thanh lắc lắc, kết tủa lập tức biến mất. Sau đó thông thả lấy một lọ thuốc khác, sau đó hòa trộn lại hai loại, “Sao cô lại không tiêm huyết thanh trực tiếp!” Đông Tu thấy Đông Thu Luyện hòa tan ống huyết thanh cùng loại lọ thuốc kia, Đông Thu Luyện cảm thấy có chút phiền, bác sĩ người ta ở đây còn chưa lên tiếng! “Vị bác sĩ này sao lại….”

“Lệnh Hồ tiên sinh, vị tiên sinh này sao lại hô to gọi nhỏ như vậy, rất phiền đến chung tôi, vị tiểu thư này rất chuyên nghiệp, đây là đang dùng Sodium Chloride để pha loãng với dung dịch huyết thanh, trước là thuốc chống dị ứng, bởi vì Lệnh hồ phu nhân lúc trước không có bị rắn độc cắn, đây là cách làm an toàn mười phần! Vị tiểu thư này không có làm sai, thậm chí còn chu đáo hơn cả tôi, vị tiên sinh này, có thể phiền ngài không quấy rầy chúng tôi được không?”

Vị bác sĩ gia đình cảm thấy Đông Tu có chút đáng ghét, người ta đang bận rộn, mà ông ta đến đây để quấy rối sao?

“Chú a, bản chất của huyết thanh chính là chất lỏng không màu hoặc có màu vàng nhạt, nhưng do có chất bảo quản, nên sẽ có hiện tượng kết tủa. Cho nên chú yên tâm, tôi sẽ không ngu đến nổi xuống tay ở trước mặt mọi người!” Đông Thu Luyện giương mắt nhìn Đông Tu, “Chú thật sự rất lo cho chị họ nha, làm tôi thật sự rất hâm mộ!”

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện gì, bầu không khí lập tức có chút kì quái, chỉ có tâm tình của Đông Thu Luyện không tệ lắm.

Lệnh Hồ Càn vốn chính là xin nghỉ để về, nhìn đồng hồ, “Cha me, con phải về quân đội! Thời gian của con đã gần hết!” Lệnh Hồ Trạch nhìn đồng hồ, không còn sớm, dù sao cũng đều ở quân đội, nhưng không ở cùng quân khu, nhưng Lệnh Hồ Trạch biết được gần đầy Lệnh Hồ Càn đang xử lí chuyện gì, nên nhẹ gật đầu, “Anh trai, nơi này giao cho anh!”

Lệnh Hồ Mặc gật đầu nhẹ, đứng ở một bên, nhưng ánh mắt không rời khỏi Đông Thu Luyện một chút nào, Lệnh Hồ Càn sờ sờ mũi, biểu hiện này của anh trai rõ ràng quá đi!

Khi Lệnh Hồ Càn đi đến lầu ba, vừa mới bước lên, Lệnh Hồ Càn cảm thấy có một tia quái dị, bởi vì cửa phòng của Lệnh Hồ Mặc luôn khóa cửa, mà lúc này lại lộ ra một tia sáng, người quét dọn bình thường đều đến giờ mới đến dọn. Bình thường, ngay cả người trong gia đình đều không thể bước vào phòng của anh ấy, không có nguyên nhân nào khác, mà là phòng của anh trai đều có trang bị thiết bị phân biệt dấu vân tay, hàng năm Lệnh Hồ Càn đều ở bộ đội, thời gian về rất ít, tất nhiên là trong phòng không có nhiều trói buộc như vậy.

Lệnh Hồ Càn cẩn thận đi quan, xuyên qua khe cửa, tựa hồ như thấy bóng người, Lệnh Hồ Càn lấy từ trong túi khẩu súng tùy thân, sau đó mãnh liệt đẩy cửa ra, Cố San Nhiên đang ngồi ở trên sofa, vẻ mặt thảnh thơi, mà khi đó Cố Nam Sênh đang quan sát ở dưới lầu, khi Lệnh Hồ Càn thấy cũng không có phản ứng gì, “San Nhiên bảo bối, làm sao bây giờ!”

“Tiến hành theo kế hoạch!” Khi Lệnh Hồ Càn bước đến, hai người liền phát hiện, nhưng lại mười phần ăn ý vẫn tiếp tục công việc của bản thân, Cố Nam Sênh gật đầu nhẹ, “Em xác định là đối phó được? Không muốn rời đi trước?”

Lệnh Hồ Càn nhờ ánh sáng thấy được một sợi dây nhỏ, mà trong tay của Cố Nam Sênh đang có thiết bị, vừa nhìn cũng biết được Cố Nam Sênh chuẩn bị nhảy ra từ cửa sổ, mà lúc này Lệnh Hồ Càn chỉ tập trung trên khuôn mặt của Cố San Nhiên.

Không giống như 5 năm trước, 5 năm trước Cố San Nhiên chính là một nữ sinh thanh thuần, mái tóc được xỏa ngang vai, vĩnh viễn là bộ dáng đại gia, nhưng lúc này Cố San Nhiên đang ngồi trên sofa, mái tóc được buộc đuôi ngựa bộ dạng không đồng nhất, trên mặt không trang điểm, nhưng lại lộ ra phong vận không đồng dạng, Lệnh Hồ Càn nghĩ đến lời của Đông Thu Luyện, bọn họ đã kết hôn!

Cố Nam Sênh cảm giác được ánh mắt của Lệnh Hồ Càn, người đàn ông này lá gan khá lớn nha, 5 năm trước chính mình đã đánh hắn, hắn còn dùng ánh mắt như thế nhìn bảo bối của mình, lá gan quả thực rất lớn a, Cố Nam Sênh đưa tay thử trang bị trong tay, mặt không biến sắc lấy khẩu súng giảm thanh trong túi, Cố San Nhiên vừa nhìn động tác của Cố Nam Sênh cũng biết được Cố Nam Sênh đang định làm gì.

Cố San Nhiên đi đến, ngăn trước mặt của Cố Nam Sênh, “Anh muốn làm gì vậy, không muốn toàn thân mà lui sao?”


“Thế nào? Không bỏ được?” Cố Nam Sênh híp mắt, trong mắt rõ ràng đang hiện lên ý cười, nhưng bộ dáng lại làm cho người khác cảm thấy có chút lạnh, nhất là lúc này lại liếm liếm môi, làn da trắng dưới ánh trăng càng nổi bật, tựa như quỷ hút máu người, cười nhìn Cố San Nhiên, “Em không bỏ được sao?”

Cố Nam Sênh đưa tay kéo Cố San Nhiên vào lòng, Cố San Nhiên đưa tay đẩy Cố Nam Sênh, chọc cho Cố Nam Sênh càng phát ra bất mãn, “Anh, người đàn ông này, muốn so sức với em sao?”

“Cố Nam Sênh, anh có bị bệnh không, lão nương thượng anh như thế nào, anh lại ăn dấm chua bậy, có tin lão nương cho anh một phát không?” Cố San Nhiên một tay lấy khẩu súng trong tay của Cố Nam Sênh, còn Cố Nam Sênh lại vuốt vuốt tay, với thái độ không sao cả.

“Anh nói, trên đời này, người có thể giết chết anh chỉ có em!” Cố Nam Sênh với bộ đáng không sao cả, Cố San Nhiên cũng cảm thấy cảm động, Cố San Nhiên trừng mắt nhìn Cố Nam Sênh một cái, đem súng nhét trở về này của hắn, nghiêng người hôn lên gò má của hắn một cái, “Ngoan ngoãn đi xuống trước chờ em, có chuyện gì thì về chúng ta nói sau!”

Cố Nam Sênh vui tươi hớn hở đưa tay che mặt, khiêu khích nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Càn, “Lệnh Hồ Càn, anh đừng…. với San Nhiên bảo bối tồn tại những cái gì không đúng trong đầu, 5 năm trước tôi có thể đánh anh, thì hiện tại vẫn có thể…”

“Có bản lĩnh thì đến!” 5 năm nay Lệnh Hồ Càn không phải lãng phí vô ích, “Binh vương” này cũng không phải nói không, hơn nữa Lệnh Hồ Càn chính là loại người có vóc người to lớn, nhưng mà Cố Nam Sênh lại làm cho người ta cảm thấy được như một người sinh bệnh, hơn nữa quanh thân lại lộ ra vẻ biếng nhác, lộ ra cỗ khí âm nhu, hai người có sự đối lập rõ ràng.

“Anh còn khiêu khích tôi!” Cố Nam Sênh kéo ống tay phải lên, không biết làm sao mà Cố San Nhiên lại đã một cước, Cố Nam Sênh theo bản năng đưa tay cản một cái, “San Nhiên bảo bối, em che chở cho hắn ta!”

“Cố Nam Sênh, anh, anh có đi không, khi về nhà lão nương không đánh anh, em liền theo họ của anh!” Cố Nam Sênh vui vẻ, “San Nhiên bảo bối, chúng ta vốn cùng một họ mà!”

“Em gái nhà anh, mau đi xuống cho em, anh còn dài dòng nữa thì em không để ý anh ba ngày!” Cố Nam Sênh lập tức xoay người, tung người nhảy lên, nhanh chóng biến mất trước mắt hai người.

“Lệnh Hồ Càn, tôi đã nói rồi, chúng ta không thích hợp, tôi không muốn Tiểu Luyện khó xử, cho nên anh bỏ qua cho tôi đi…” Cố San Nhiên nói xong lùi về sau, thiết bị trong tay đã lắp rắp xong, trong nháy mắt Lệnh Hồ Càn bước nhanh đến, Cố San Nhiên đã xoay người nhảy xuống, khi Lệnh Hồ Càn vọt đến cửa sổ, hai người kia đã ẩn nấp trong rừng cây, ở Lệnh Hồ gia không có cái gì nhiều, chỉ có cây là rất nhiều!

Lệnh Hồ Càn lấy điện thoại ra, “Lập tức khóa cổng lớn, có người xông vào!” Lập tức đèn cảnh báo màu đỏ ở Lệnh Hồ gia vang lên!

Lệnh Hồ Trạch cùng Lệnh Hồ Mặc liếc mắt nhìn nhau, rối rít ra ngoài, Đông Thu Luyện còn lại vẫn không chút rung động hỗ trợ xử lí miệng vết thương, Tiêu Hàn cùng Bạch Thiếu Ngôn nhìn bảo vệ ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn nhau, ở đây nơi nào không có thiết bị, thế nhưng tại tự tiện xông vào Lệnh Hồ gia, lá gan cũng khá lớn nha!

Khi hai vợ chồng Cố thị trèo qua lan can nhảy ra ngoài, đến bên xe, Tiểu Dịch mở to mắt, “Còn tưởng hai người sẽ bị bắt đến đồn cảnh sát, đèn báo động đều đã vang lên!”

“Vậy chúng ta nên mau rời khỏi, đợi lát nữa bị bắt được, sẽ không tốt!” Bạch Thiếu Ngôn cũng không muốn bị người khác bắt lại.

“Cậu bị ngốc à, nếu chúng ta bây giờ rời khỏi, nhất định sẽ bị đuổi theo, dù sao xe ở đây đều đậu, chờ đến khi khách rời khỏi thì chúng ta sẽ đi, quang minh chính đại đó!” Cố San Nhiên đã ngồi ở ghế sau chuyên tâm chà đạp khuôn mặt của Tiểu Dịch!

“Nhưng chị San Nhiên, hiện tại đã trễ, có thể bị mẹ phát hiện không, mẹ khẳng định sẽ rất giận!” Tiểu Dịch có chút bận tâm, đã mười giờ rưỡi!

“Yên tâm, xe của chị đã cải tiến qua, là nhanh chóng tuyệt đối, yên tâm đi! Nào, khuôn mặt nhỏ nhắn này cho chị sờ….” Đầu của Tiểu Dịch chảy đầy hắc tuyến, dì quái dị này sao có sở thích ác độc này chứ, mặt của cậu, bị dì ấy chà đạp! Rất đau a, nhưng vì sao không ai đến cứu cậu hết vậy, Tiểu Dịch quả thực khóc không ra nước mắt, nhưng vì còn nhờ cô gái này đưa cậu trở về, nên không dám phản kháng nha, ma nữ này!

“Đến cùng thì khi nào con gái của tôi mới tỉnh vậy?” Huyết thanh đã được tiêm vào, Đông Tu ngồi bên giường, nhưng Đông Thanh Nhiên không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Đoán chừng là do kinh hãi quá đọ, một lát nữa sẽ tỉnh, Đông tiên sinh đừng có gấp, đúng rồi, huyết thanh kháng độc này có lẽ sẽ có tác dụng phụ, phải cần quan sát nửa giờ, không có phát sinh gì liền không sao, miệng vết thương của Lệnh Hồ thiếu phu nhân đã được xử lí sạch sẽ!” Bác sĩ đi qua một bên, lúc này Tiêu Hàn do lo lắng cho Đông Thu Luyện nên đi lên lầu để xem tình huống!

Đông Thanh Tư đang liên tục co lại trên sofa khi nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Hàn ở cửa, giày cũng không có mang vào liền chạy đến, Tiêu Hàn nhìn thấy cái đầu trùm khăn tắm, đầu tóc rối loạn đang hướng về mình chạy đến, thì cảm thấy rất buồn cười, cô gái này chẳng lẽ muốn trước mặt nhiều người như vậy diễn trò thương yêu nhung nhớ sao?

“Tiểu Luyện!” Tiêu Hàn thấy Đông Thanh Tư chạy đến, đưa ta đẩy ra, đẩy Đông Thanh Tư đến chỗ của Vương Nhã Nhàn đang nghe bác sĩ dặn dò, bác sĩ nắm lấy Đông Thanh Tư, “Đông tiểu thư, đừng có chạy lung tung!”


“Tiêu thiếu, em…” Đông Thanh Tư quay đầu nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn đã đi đến trước mặt của Đông Thu Luyện, khom lưng nói gì đó với Đông Thu Luyện, khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu, “Lệnh Hồ phu nhân, không còn sớm, chúng tôi có thể rời đi không?”

“Được, tôi bảo người đưa các người trở về, Tiểu Luyện, vốn là muốn để con lại nói một chút chuyện, nhưng con xem…” Trong lòng của Vương Nhã Nhàn đối với chị em Đông gia này mắng không biết bao nhiều lần, đoán chừng là mọi người đều đã sớm truyền ra “chuyện tốt” của hai chị em này, thật sự là quá đủ rồi, không thể để cho Lệnh Hồ gia sống yên ổn sao? Đông Thanh Tư này về sau nên hạn chế đến Lệnh Hồ gia, đỡ phải làm loạn, ảnh hưởng đến danh dự của Lệnh Hồ gia!

“Không vấn đề, Dì Nhàn hôm nay đã cực khổ, em họ, đã rất trễ, tôi về trước, cô cũng nên dưỡng bệnh cho tốt!” Đông Thu Luyện nói xong, Tiêu Hàn kéo tay của Đông Thu Luyện đi ra ngoài, ánh mắt của Đông Thanh Tư không chớp nhìn khuôn mặt của Tiêu Hàn, hận không thể rời khỏi cùng Tiêu Hàn, Vương Nhã Nhàn nhìn thấy bộ dáng của Đông Thanh Tư, trong lòng lại nổi lửa!

“Thanh Tư, con bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều, dì an bài cho con phòng dành cho khách, nghỉ ngơi!” Đỡ phải ở chỗ này rước lấy xấu hổ, Tiêu tổng người ta có nhìn qua cô sao? Dán lên mặt người ta như vậy!

Đông Thanh Tư cứ như vậy nhìn Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện cùng nhau rời đi, hận đến cắn chặt răng, khi Đông Thanh Nhiên được tiêm huyết thanh kháng độc rất nhanh liền tỉnh lại, vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, đột nhiên nghĩ đến tranh chấp với Đông Thanh Tư, Đông Thanh Nhiên đẩy cái chăn trên người ra, nước mắt trong hốc mắt tràn đầy!

“Em gái, chị không phải cố ý, tha thứ cho chị, nếu em thích cái khuyên tai này thì chị đưa cho em, nhưng em không thể thả rắn vào phòng của chị….” Đông Thanh Tư vốn đang nghĩ đến Tiêu Hàn, bị lời nói của Đông Thanh Nhiên làm cho sững sờ, chuyện gì xảy ra? Thả rắn?

“Thanh Nhiên, lời của con là sao, con nói con bị rắn cắn là do em gái của con thả ra?” Đông Tu ngồi bên giường, không thể tin được nhìn Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư lớn lên rất ngọt ngào đáng yêu, so với Đông Thanh Nhiên thì nhận được nhiều yêu thích hơn, Đông Tu tất nhiên cũng thiên vị đứa con gái thứ này hơn! “Thanh Tư, chị của con nói là sự thật?”

“Ba ba…” Đông Thanh Tư không thể tin được nhìn Đông Tu, lại nhìn Đông Thanh Nhiên một chút, hai mắt Đông Thanh Nhiên đẫm lệ nhìn ả, chị gái tốt, cô đang diễn vở kịch hay gì đây, tôi thả rắn? Tại sao không trực tiếp cắn chết cô đi! “Ba ba, con không có, con sao có thể làm chuyện đó, chúng con là chị em tốt mà…”

“Em gái, chị biết là chị nói em lấy đồ của chị, chị thật không nên làm như vậy, chị cần phải nhường cho em, em thích cái khuyên tai này thì chị sẽ cho em! Em cũng đừng như vậy… Vạn nhất..” Lời nói của Đông Thanh Nhiên làm cho mọi người trợn mắt nhìn khuôn mặt vô tội của Đông Thanh Tư.

Vương  Nhã Nhàn nhận  ra được cái hoa tai này, tựa như đã hiểu ra cái gì, “Thanh Tư, dì cũng coi như là xem con lớn lên, hoa tai trên tai con chính là của chị con?”

“Là chị cho con!” Đông Thanh Tư làm sao có thể nói là ả cố ý lấy đi.

Lập tức sắc mặt của Vương Nhã Nhàn trở nên khó coi, lại nhìn Đông Thanh Nhiên đang nằm co trên giường: “Thanh Nhiên, con nói đây là thế nào? Con đưa cho con bé?”

“Con làm sao có thể đưa cho em ấy, đây là đồ mà mẹ cùng con chuẩn bị, con cũng đã thử cho mẹ xem a, đôi hoa tai này con định đem đi sửa lại cái nút phía sau, nhưng em con lại nói rất thích, nói muốn lấy, con không chịu, nên mới xảy ra xung đột, nhưng con lại không nghĩ đến em ấy thả rắn….” Đông Thanh Nhiên nói xong liền khóc lớn. Đông Thanh Tư ngây người, tôi thả rắn? Cô đang mơ sao?

“Em làm sao có thể thả rắn vào phòng của chị, chị có nhầm lẫn không!” Đông Thanh Nhiên đây là muốn vu oan cho ả, cái tội tự nhiên lại bị chụp lên đầu, nhưng hoa tai này quả thực là ả rất muốn, chuyện này đến cùng là sao a, mà Đông Thanh Tư lúc này lộ ra thần sắc kinh hoàng, không còn nghi ngờ nào khác ngoại chuyện Đông Thanh Tư chính là thủ phạm.

“Phòng của chị cũng chỉ có em bước vào, trừ em ra còn có người khác sao? Hơn nữa, trong nhà làm sao có thể nuôi rắn?” Đông Thanh Nhiên nói không sai, ở Lệnh Hồ gia đúng hạn sẽ có người đến rải thuốc đuổi rắn, hơn nữa định kì sẽ có người đến dọn sân, rắn, côn trùng, chuột, kiến căn bản là không vào được. Trừ phi là có người đêm những thứ đó vào!

“Dì Nhàn, ba ba, con thật là không có, khuyên tai con thừa nhận là con lấy, nhưng con không có, từ nhỏ đến giờ chưa từng tiếp xúc với rắn, làm sao có gan bỏ loại vật đó vào phòng của chị, con thật không có…” Đông Thanh Tư nói xong liền gỡ khuyên tai xuống, đoán chừng là có chút vội, nên kéo lấy xuống tai có chút chảy máu, “Chị, đồ em trả lại cho chị, em thật là không có thả rắn…”

“Khuyên tai này đã dơ, ném đi, người đâu, đưa Đông nhị tiểu thư đến phòng nghỉ ngơi cho khách!” Vương Nhã Nhàn nói xong liền nhàn nhạt nhìn qua Đông Thanh Tư, dù cho hiện tại Đông Thanh Tư có nói gì thì đêm nay Lệnh Hồ gia mất mặt là điều không thể bàn cải, Vương Nhã Nhàn không có đủ công sức lo chuyện chân tướng là gì, hiện tải bà ta chỉ tin những điều mà bà ta thấy ả làm, “Thanh Nhiên, con cũng nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đi ra ngoài trước!”

Đợi đến khi Vương Nhã Nhàn đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cha con ba người của Đông gia, Đông Tu lúc này mới hỏi Đông Thanh Nhiên: “Chuyện con nói là thật không? Rắn là do Thanh Tư thả sao?”

“Chuyện thả rắn thì con không rõ, nhưng nó đến phòng con trộm đồ là sự thật, lúc con rời đi rắn không có, ngoài trừ nó sẽ không có ai đến! Ngoài trừ nó thì còn có ai!” Đông Thanh Nhiên lập tức nhếch môi, ả ta tiện tay rút một tờ khăn giấy, đem nước mắt trên mặt lau khô, lời nói ra hoàn toàn là giọng mỉa mai!

“Đông Thanh Nhiên, tôi không phải chỉ lấy của chị một đôi khuyên tai hay sao, sao chị lại trước mặt nhiều người vu oan cho tôi?” Đông Thanh Nhiên lấy một vật gì đó ném lên giường, “Sao con rắn kia không cắn cho chị chết đi!”

“Hừ, nếu tôi mà có xảy ra chuyện gì thì cô tưởng rằng cô có thể chạy thoát sao?” Đông Thanh Nhiên cười lạnh một tiếng, thật đúng là quá ngây thơ.

“Được rồi, hai đứa còn là chị em sao? Có chị em nào khắc khẩu như vậy không? Thanh Nhiên, con cũng là, không phải chỉ một đôi khuyên tai sao, sao con lại ở trước mặt nhiều người mà nói em con như vậy, hai đứa đừng quên hai đứa đều là họ Đông, nếu em gái con mang tiếng xấu, thì con cho rằng con ở Lệnh Hồ gia có thể tốt sao?” Đông Tu đối với hai chị em đấu đá nội bộ này rất tức giận, thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

“Từ nhỏ thì hai đứa liền tranh giành, hiện tại một đứa đã kết hôn, một đứa có công việc, có phải hai đứa sợ người khác không thấy được chuyện của Đông gia chúng ta!” Đông Tu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, “Hiện tại, Đông Thu Luyện đã trở về, có phải hai đứa muốn cô ta xem trò cười không, thấy chưa, hai đứa đã thành công, lần đầu gặp lại, hai đứa liền náo loạn lớn như vậy, hai đứa không sợ làm chuyện được đem ra bàn tán của người khác hay sao?”

Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện sau khi trờ về, liền đến phòng của Tiểu Dịch, Tiêu Hàn đứng ở ngoài cửa, Đông Thu Luyện đi vào phòng giúp Tiểu Dịch vén chăn mền giúp Tiểu Dịch, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dịch, sau đó hôn lên trán của Tiểu Dịch một cái: “Sao vậy? Tiểu Dịch không phải đang ngủ ngon sao?”

Tiêu Hàn vừa nói vừa cởi nói thắt lưng, Đông Thu Luyện ngồi ở bên giường, “Trán của thằng bé có chút lạnh, hơn nữa thân thể có chút cứng ngắc, không phải là trạng thái thông thường của ngủ, khi em vén chăn cho thằng bé, sờ của mặt, khi hôn lên trán, thì tim của thằng bé đập càng lúc càng nhanh, người đã ngủ có khả năng tim đập nhanh sao?”

“Ai nói là không thể…” Tiêu Hàn cởi áo, khi Tiêu Hàn mặc quần áo trông anh có chút gầy, nhưng khi anh cởi quần áo, thoạt nhìn hết sức tinh tráng, nhất là đối với Đông Thu Luyện rất có nhảy cảm với tỷ lệ vóc người, có thể cảm giác được trên người Tiêu Hàn có bao nhiêu cơ, Đông Thu Luyện quay đầu, “Sao có thể, khi anh ngủ tim có thể đập nhanh hả?”

“Cái đó còn xem là mơ thấy gì?” Tiêu Hàn nghiêng người ghé vào tai của Đông Thu Lyện, còn thổi một cái, trong nháy mắt toàn thân của Đông Thu Luyện nổi da gà, “Nếu anh mơ thấy em, thì tim khẳng định sẽ đập rất nhanh…”


“Tiêu Hàn, anh còn có thể vô sỉ thêm nữa không? Mau đi tắm đi!” Đông Thu Luyện nói xong mạnh mẽ đẩy Tiêu Hàn vào phòng tắm, cửa bị Đông Thu Luyện mạnh mẽ đóng cửa, “Này… mở cửa!” Tiêu Hàn ở bên trong gõ cửa, cô gái này sức lực có chút lớn nha.

“Lưu manh, anh mau tắm đi…” Đông Thu Luyện thật sự hết chỗ nói, thật sự là có người có thể lưu manh bất cứ lúc nào!

“Không phải vậy, cái kia…” Tiêu Hàn vỗ vỗ của, “Em cho anh ra ngoài một chút!”

“Anh muốn làm gì, đã mười một giờ, mau tắm đi, em cũng phải tắm, anh không muốn ngủ sao?”

“Ha ha…” Tiêu Hàn đột nhiên nở nụ cười, Đông Thu Luyện cảm thấy có chút kì quái, nhưng sau đó lại nở nụ cười, “Nguyên do là em không chờ được nha, vậy anh liền trần truồng đi ra, dù sao cũng không có mang quần áo vào thay… Vậy anh tắm nha!”

“Anh…” Đông Thu Luyện cũng nhìn thấy được quần áo dùng để thay đang ở trên giường, vội đem quần áo, bên trong hơi nước bay lên, dưới ánh trăng mờ, người đàn ông này tựa hồ…”A…” Đông Thu Luyện bị hù dọa đưa tay che mặt, tay Tiêu Hàn cầm khăn tắm thiếu chút nữa rơi xuống đất, Tiêu Hàn đi đến, tiếp nhận quần áo trong tay của Đông Thu Luyện, “Em đây là chuẩn bị dọa ai hả?”

“Lưu manh, sao anh không mặc quần áo?” Đông Thu Luyện dưới ánh trăng mờ nhìn Tiêu Hàn tựa hồ như đã cởi hết, hơn nữa, còn là bóng lưng, có chút mờ hồ!

“Em tắm mà còn mặc quần áo chỉnh tề sao, hơn nữa, anh chưa cởi hết mà!” Tiêu Hàn buồn cười đưa tay búng nhẹ lên trán của Đông Thu Luyện!

Lực đạo của Tiêu Hàn không nhẹ, Đông Thu Luyện cảm thấy đau không tự giác đưa tay sờ sờ trán, đôi mắt vừa mở ra liền nhắm mặt lại, “Được rồi, anh còn chưa cởi hết, xem em bị hù dọa kìa!” Tiêu Hàn đem quần áo thay cất kĩ, “Muốn cùng anh tắm sao? Anh không để ý nha!”

“Khốn khiếp!” Đông Thu Luyện hung hăng quăng một câu, sau đó xong ra ngoài, thiếu chút nữa đã đụng mặt lên cửa kính, hù dọa Tiêu Hàn chạy đến ôm lấy Đông Thu Luyện: “Em có thể cẩn thận một chút không? Em cho rằng đầu em cứng hơn thủy tinh công nghiệp sao!” Nói xong nữa ôm Đông Thu Luyện ra ngoài, “Chờ một chút, anh sẽ tắm rất nhanh…”

Đời này Đông Thu Luyện không có mất mặt qua như vậy, ngồi trên giường ra sức vỗ mặt mình, thật là, chết tiệt, luôn bị mất mặt ở trước mặt anh ấy, Đông Thu Luyện, cô không thể có tiền đồ một chút sao? Thật sự là quá mất mặt!

Lúc Tiêu Hàn đi ra phát hiện Đông Thu Luyện đã thiếp đi, Đông Thu Luyện đã tẩy trang, một thân quần áo ngủ bằng bông, thoạt nhìn như một cô bé gái nhỏ, Tiêu Hàn cười đem chăn mềm kéo ra, đem Đông Thu Luyện ôm vào lòng, thuận tiện cởi dép của Đông Thu Luyện ra thì mới phát hiện gót chân sau tựa hồ bị ma sát, đôi mắt Tiêu Hàn lóe lên, đắp kín cho Đông Thu Luyện sau đó đi xuống lầu.

Người giúp việc nhìn thấy ông chủ của mình đứng ở tủ thuốc lật qua lật lại, lựa chọn thật lâu, lúc này mới lên lầu, trễ như vậy mà thiếu gia lấy thuốc làm gì a?

Tiêu Hàn để chân của Đông Thu Luyện lên đùi anh, liền cúi đầu giúp Đông Thu Luyện thoa thuốc, vẻ mặt hết sức chuyên tâm, tựa như đang nâng niu bảo bối, “Chao ôi, cả gót chân đều như thế này, em nói với anh một tiếng sẽ chết sao? Thật là, cô gái này khi nào mới không quật cường như vậy chứ!”

Sáng sớm hôm sau khi Đông Thu Luyện đứng lên, vừa mới xuống giường thì cảm thấy chân có chút đau, Tiêu Hàn sáng chạy bộ đã trở về, trở về phòng thì thấy Đông Thu Luyện đang nhìn gót chân đã dán băng cá nhân, “Sao vậy? Còn đau?”

“Không đau!” Đông Thu Luyện khẽ mỉm cười, Tiêu Hàn trực tiếp đi đến, bỗng chốc ôm Đông Thu Luyện lên, “Này… anh sao vậy, em có thể đi, anh thả em xuống, bị người khác thấy thì làm sao? Thả em xuống!” Đông Thu Luyện muốn giãy giụa, Tiêu Hàn lại càng ôm chặt hơn!

“Nên thấy đều đã thấy!” Đông Thu Luyện chú ý đến cửa có một lớn một nhỏ đang đứng, trên người còn mặc áo choàng tắm, đoán chừng là mới vừa bơi lội trở về, còn bác An tay đang cầm khăn lông, hẳn là theo Tiểu Dịch trở lại, mà hai người giống như thần giữ cửa, một lớn một nhỏ, nháy mặt, dường như là đang xem nồng nhiệt!

“Hiện tại còn sợ gì?” Tiêu Hàn cúi đầu cười bên tai của Đông Thu Luyện.

“Thả em xuống, em đi rửa mặt!” Tiêu Hàn không nói gì vẫn tiếp tục ôm Đông Thu Luyện vào phòng rửa mặt!

“Bác An, cái kia, ôm đi rửa mặt tiện lắm hả?” Tiểu Dịch gãi gãi đầu, dường như có chút bộ dáng rối rắm!

“Cũng không hẳn là quá tiện!” Bác An cười tủm tỉm ôm lấy Tiểu Dịch, “Được rồi, chúng ta đi tắm lại nước sạch, đợi lát nữa sẽ bị cảm!”

Mà lúc này, ở phòng rửa mặt hai người đang tranh đấu, Đông Thu Luyện đứng ở bên bồn rửa mặt, đang đánh răng, mà Tiêu Hàn hai tay ôm ngực dựa vào bên cửa, “Cái kia… Chân của em chỉ bị ma sát một chút, không phải là không thể đi được, anh có thể đừng coi em như người bị tật được không? Đến cả em đánh răng cũng muốn nhìn!”

“Anh chỉ tùy tiện xem một chút, em cứ tự nhiên!” Nha nha, chỉ tùy tiện nhìn, nếu mà cô muốn đi vệ sinh thì sao! Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, hai tay của Tiêu Hàn vuốt vuốt, “Em cứ tiếp tục, anh đi ra ngoài…” Tiêu Hàn vừa mới ra ngoài liền nghe được âm thanh khóa cửa lại.

“Um, đôi giày của em hôm qua anh đã ném đi, nó làm chân em bị ma sát!”

“Tiêu Hàn, đôi giày em đã dùng mấy ngàn để mua, mới mang một lần mà thôi!” Đông Thu Luyện thiếu chút nữa nổ tung, giày mang lần đầu thì tất nhiên sẽ bị ma sát, “Một lát nữa em tìm rượu tinh lau một cái là được, sao anh lại phung phí như vậy…” Đông Thu Luyện đến mặt cũng không có rửa, lau một cái liền xong ra ngoài, cửa vừa mới kéo ra đã thấy đôi giày gót nhọn màu đen yên tĩnh bị đặt ở cửa phòng rửa mặt.

“Đã giúp em dùng rượu lau mà một lượt, hẳn đã đỡ ma sát chân!” Tiêu Hàn đứng bên giường, cười tủm tỉm nói!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.