Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 7: Cha con Đông gia


Đọc truyện Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng – Chương 7: Cha con Đông gia

Buổi chiều, Tiêu Hàn vừa kết thúc hội nghị trở lại phòng làm việc của anh, đã nhìn thấy Tiêu Dịch đã ngủ trong phòng nghỉ của phòng làm việc, Tiêu Hàn cởi quần áo của Tiêu Dịch ra, đem Tiêu Dịch ôm lấy: “Ba..” Tiêu Dịch tựa hồ bị đánh thức, dụi dụi mắt, nhưng lại còn buồn ngủ, “Ba trở lại!”

Tiêu Hàn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, nhẹ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dịch một cái, “Ngoan ngủ tiếp một chút nữa đi, đợi lát nữa ba dẫn con đi ăn cơm!”

Tiêu Dịch nhu thuận gật đầu, Tiêu Dịch điều chỉnh nhiệt độ trong phòng sau đó đóng cửa rời khỏi, Tiêu Dịch lại ngồi dậy, mở máy tính, bên kia xuất hiện một người đàn ông lớn tuổi, khoảng 70 tuổi, nhưng tinh thần lại vô cùng khoẻ mạnh, nhất là ánh mắt nhìn kia cùng Tiêu Dịch hết sức tương tự, chỉ là màu sắc con ngươi không giống nhau mà thôi!

“Sao lại dễ dàng trốn được tiểu tử thúi kia, có phải tiểu tử thúi kia bắt nạt cháu không!” Lão gia tử nói chuyện hết sức cứng cáp hữu lực, hoàn toàn không giống như ông lão đã 70 tuổi, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi ngồi cạnh ông lão, cùng Tiêu Hàn có bảy phần tương tự, đây là ba của Tiêu Hàn còn ông lão kia là ông nội của Tiêu Hàn!

“Ông cố, ba mới không có bắt nạt cháu, cháu nói cho ông biết, ở nơi này có rất nhiều chỗ đi chơi, cháu ở chỗ này đi chơi rất nhiều chỗ đó…” Tiêu Dịch giống như đang phô trương chọc cho hai người bên kia vui vẻ!


Bên này, Tiêu Hàn vừa đi ra ngoài Quý Viễn liền chạy đến, “Tổng giám đốc, Đông tổng cùng quản lí đã tới, họ đang ở phòng tiếp khách!” Tiêu Hàn gật đầu nhẹ, “Quản lí? Là ai?”

“Là con gái thứ của Đông gia – Đông Thanh Tư!” Tiêu Hàn vẫn cười một tiếng, Đông gia muốn đem xí nghiệp nắm vững trong lòng bàn tay sao, nói thật, nếu là năm năm trước xí nghiệp của Đông gia có thế làm cho Tiêu Hàn cân nhắc một chút có thể không thể đắc tội được, nhưng hiện tại rất rõ ràng là không cần, năm năm sau xí nghiệp của Đông gia không còn mạnh mẽ như trước, nếu không dựa vào quan hệ của Lệnh Hồ gia, nói không chừng đã bị người khác xơi tái rồi!

“Tiểu tổng!” Tiêu Hàn đi vào phòng tiếp khách, Đông Tu nhìn thấy Tiêu Hàn liền cười đứng lên, “Tiêu tổng!” Người nói chuyện là một cô gái hơn hai mươi, cách ăn mặc chỉnh chu, trang phục công sở vừa người làm cho Tiêu Hàn nhớ đến người phụ nữ kia, Tiêu Hàn chỉ cười, “Đông tổng, đợi lâu!”

“Không phải không phải, Tiêu Hàn có thể rút ra thời gian gặp mặt chúng tôi, chúng tôi đã thập phần cảm kích…” Lời nói qua lại, Tiêu Hàn đều có thể tiến lui thoả đáng, Đông Tu không phải là lần đầu tiên cùng Tiêu Hàn giao thiệp, lần đầu tiên thấy Tiêu Hàn là 5 năm trước, nhưng bây giờ Tiêu Hàn so với khi đó càng thành thục, gặp ai cũng là ba phần cười, nhưng đây mới là chỗ lợi hại của Tiêu Hàn, có thể làm cho người khác vứt đi tính mạng!

Đây cũng là lí do là ông ta không dám đắc tội với Tiêu Hàn, không chỉ bởi vì sau lưng anh ta là Tiêu gia, mà còn vì Tiêu Hàn là người mà ông hiện giờ đang cầu cạnh!

Đông Thanh Tư có vốc người rất khá, cao 1m65, chân mang một đôi giày cao 5 – 6cm, xinh đẹp động lòng người, nhất là khi cười một tiếng ở hai bên gò má xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nhỏ, làm cho người ta hết sức yêu thích, hơn nữa Đông Thanh Tư biết bản thân ả có ưu điểm cùng sở trường là gì, chiếm được không ít tình cảm của các thiếu gia! Hai mắt mở to thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tiêu Hàn, nhưng lại lộ ra sự thẹn thùng của thiếu nữ!

Thật sự rất tuấn tú, Đông Thanh Tư đã nhìn qua nhiều người đẹp trai, nhưng bộ dáng giống như Tiêu Hàn thì là lần đầu tiên, tà mị cùng ôn nhuận được thể hiện rất tốt trên người anh ta, nhất là đôi mắt màu lam mị hoặc lòng người, Đông Thanh Tư tự nhủ trong lòng phải nắm được người đàn ông này!

Chị gái của ả không bằng ả nhưng lại được gã cho đại thiếu gia của Lệnh Hồ, về sau vinh hoa phú quý, ả không chỉ có bộ dáng xinh xắn lại có học thức, tuổi nhỏ đã được ngồi lên vị trí quản lí, cũng chỉ có ả mới xứng đôi với Tiêu Hàn! Đông Thanh Tư nhìn Tiêu Hàn lại tiếp tục mộng đẹp của bản thân!


Đông Thanh Tư cũng nghe nói Tiêu Hàn có con trai, nhưng Đông Thanh Tư không để ý, đứa trẻ đó nhất định là do một người phụ nữ sinh sau lưng anh, nếu mà ả được gả cho Tiêu Hàn, đứa trẻ đó không trở thành mối uy hiếp, Đông Thanh Tư đã tính toán rất cẩn thận!

“Tiêu tổng, cậu xem sắc trời không còn sớm, có muốn dùng một bữa cơm!” Đông Tu vốn không tiện mở miệng, nếu một lúc nữa Tiêu Hàn có việc bận thì sao, nhưng Đông Thanh Tư lại đưa chân liên tục đá Đông Tu, ý của con gái ông ta hết sức rõ ràng, nhất định là coi trọng Tiêu Hàn, nếu hai người có thể đến với nhau đây chính là chuyện tốt nha, việc của ông cũng có thể dễ dàng hoàn thành!

Nhìn toàn bộ người ở thành phố C, người có thể sánh với con gái ưu tú của ông ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, con gái ông ta cùng Tiêu Hàn có chút khả năng!

Tiêu Hàn cười cười, nhưng làm cho ả không thấy rõ tâm tư của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn chỉ đưa tay nhìn đồng hồ, đây là thói quen của Tiêu Hàn, “Có thể, coi như là ăn mừng chúng ta đạt được hiệp nghị, ngày mai sẽ có người đưa hiệp nghị này qua, con trai tôi còn trong phòng làm việc, Đông tổng cùng Đông quản lí nếu không ngại thì đi trước đi, tôi một lát nữa sẽ đến!”

Đông Thanh Tư muốn đi cùng Tiêu Hàn, nói nhiều như vậy chỉ mong cơ hội đến gần Tiêu Hàn, đợi đến khi Tiêu Hàn rời đi, Đông Thanh Tư trừng mắt nhìn Đông Tu: “Ba, sau lại ngăn cản con!”

“Tiêu Hàn là ai, có dạng phụ nữ nào mà anh ta chưa gặp qua, phụ nữ tự đưa đến cửa rất nhiều, con vội vã như vậy làm gì, sẽ làm cho anh ta coi thường con!” Lời Đông Tư vừa nói cũng làm cho Đông Thanh Tư ngẫm lại, xác thực là có đạo lí này, muốn nhưng không ăn được, như vậy thì bản thân ả mới có thể đến gần tâm của Tiêu Hàn, Đông Thanh tư cười kéo tay của Đông Tu: “Ba là tốt nhất, ba hiểu con nhất!”


“Ba không thương con thì thương ai, thật là, chúng ta đi trước thôi!” Nói xong liền rời đi, không biết được đoạn đối thoại này bị Tiêu Hàn nghe hết, Tiêu Hàn đem máy theo dõi trên máy tính tắt đi, thật đúng là tham lam, nhưng mà chỉ là lòng tham của phụ nữ, còn mưu toan gả vào Tiêu gia, cũng không nhìn bản thân có bao nhiêu cân lượng!

Tiêu Hàn đi vào phòng ngủ, Tiêu Dịch đã tự mặc quần áo chỉnh chu ngồi trên giường: “Ba, thời gian của ba rời khỏi là 2 tiếng lẻ năm phút!” Tiêu Dịch vểnh cái miệng nhỏ nhìn Tiêu Hàn!

Tiêu Hàn không biết thói quen dẫu môi là học của ai, Tiêu Hàn chỉ cười, đưa tay ôm Tiêu Dịch vào lòng, Tiêu Hàn cùng Đông Thu Luyện ôm không giống nhau. Đông Thu Luyện ôm rất ấm áp thoải mái, Tiêu Hàn ôm rất ấm áp, nhưng lại làm cho Tiêu Dịch có cảm giác hết sức thoả mãn, nhất khuôn mặt đầy vẻ nuông chiều làm cho Tiêu Dịch cảm thấy ba của cậu thật tốt!

“Làm tiểu thiếu gia đợi lâu, đi thôi, dẫn con đi ăn ngon!” Tiêu Hàn cười ôm Tiêu Dịch ra ngoài!

~HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.