Đọc truyện Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng – Chương 30: Ba giở trò lưu manh
Một lần nữa Triệu Minh trở lại nhà họ Tiêu, còn chưa vào cửa thì đã bị một lớn một nhỏ chặn ở cổng, hai người kia giống như thần trong cửa, đứng ở hai bên, hơn nữa còn vòng tay trước ngực, con ngươi màu lam tĩnh mịch nhìn Triệu Minh, Triệu Minh cảm thấy có chút áp lực, rốt cuộc là hắn tạo nghiệt gì a, sao lại gặp mấy người nhà này!
Triệu Minh đưa tài liệu đến, dù sao một người xem cũng gọi là đã xem, hai người thì cũng gọi là xem, huống chi hai người kia thủ đoạn uy hiếp người rất giống nhau, thật là!
Tiểu Dịch chạy đến, đoạt lấy tài liệu trong tay Triệu Minh, bắt đầu lật xem, lúc thấy được một vài cái tên cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn: “Đông Thanh Nhiên là ai?” Đông gia? Tiêu Hàn lấy tài liệu từ trong tay của Tiểu Dịch, chính anh xem lại một lần, trong lòng có chút hồ nghi, Triệu Minh cảm thấy thành phố C này đang nóng lên?
Hết Đông gia cùng Lệnh Hồ gia đã bị kéo vào, nay đến cả Tiêu gia đang chuẩn bị xuất thủ sao?
Ăn cơm tối xong, Tiêu Hàn vào thư phòng xem tài liệu, đều là tài liệu của Quý Viễn vừa mới gửi đến, không chỉ về Đông gia cùng Đông Thu Luyện, nhưng cũng thấy rõ là phần tài liệu này đã bị động tay qua, mấu chốt không chỉ có một, trong đó có liên quan Lệnh Hồ gia, còn có cả Tiêu gia.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Nên người của Tiêu gia mới xuất thủ, nếu không phải ông nội đã lâu không nhúng tay đến chuyện bên ngoài, nhưng lúc này lại quản chuyện của một hậu bối, quả nhiên có rất nhiều mờ ám.
Mặt khác, về phần tài liệu của cha mẹ Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn lật xem kĩ càng, sắc mặt có chút trầm trọng, bởi vì nhiều nơi bị bóp méo, nhưng có thể đại khái thấy được trận chiến phong ba của năm năm trước, khi đó dính dáng biết bao nhiêu người, có lẽ việc Đông Tề giấu giếm quan hệ với Đông Thu Luyện là một chuyện tốt!
Không biết vì sao nhưng Tiêu Hàn cảm thấy hết sức đau lòng vì Đông Thu Luyện, nhiều năm như vậy sao cô có thể tốt được, nhất là thái độ thờ ơ với mọi việc xung quanh, nghĩ đến việc nhiều năm phải như vậy nhất định là không dễ chịu!
Sau khi Tiêu Hàn rời thư phòng đến phòng ngủ thì không phát hiện Đông Thu Luyện, nhưng trên bàn trang điểm có thêm một tuýp kem dưỡng da, thấy đồ dùng của cô, Tiêu Hàn mới rời đi đi đến phòng của Tiểu Dịch, thì nghe thấy tiếng nói truyền ra: “Mẹ, mẹ thật xấu, mẹ trở lại thì không ngủ cùng con, vì cái gì nha, chúng ta đã lâu rồi không ngủ cùng nhau, đêm nay mẹ ngủ cùng con nha?” Tiếng nói của Tiểu Dịch kèm theo tia hờn dỗi, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Hàn nghe thấy, bởi vì lúc nãy anh mới vừa nghe mệnh lệnh của con trai mình!
“Sao vậy? Có phải ngủ không được thoải mái? Tiểu Dịch không còn nhỏ, là một nam tử hán nhỉ, có thể đi ngủ một mình, ông cố không phải đã nói rồi sao, Tiểu Dịch phải độc lập!” Tiếng nói của Đông Thu Luyện cũng ôn nhu nhẹ nhàng, Tiêu Hàn dựa người lên tường, khoé miệng khẽ nhếch.
“Nhưng con chưa có lớn, người ta chỉ mới bốn tuổi, chẳng lẽ muốn ngủ cùng mẹ một đêm cũng không được sao? Mẹ thật xấu, có phải là mẹ có ba rồi nên không cần Tiểu Dịch, con thật là ngốc, nhất định là ba muốn đoạt mẹ, thiệt thòi cho con, hôm nay nói với ba bảo ba thích mẹ, mẹ chẳng phải là sói vào hàng cọp sao?”
Trong nháy mắt Đông Thu Luyện đầy hắc tuyến, sói là miệng cọp là cái gì, không phải là dê vào miệng cọp sao?
“Ba con thích ai là tự do của ba con, sao con có thể yêu câu ba con làm!” Nhưng trong lòng của Đông Thu Luyện cảm thấy cao hứng, hai người họ tuy có giấy chứng hôn, rõ ràng là Tiêu Hàn không bài xích, khi nhìn tên của hai người ở cùng một chỗ, trong lòng của Đông Thu Luyện lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ.
Trong sinh hoạt hằng ngày tuy hai người không cùng xuất hiện, nhưng tên của hai người lại cùng một chỗ, trong lòng cô cũng cảm thấy cao hứng, ngẫm lại cô cảm thấy chính mình thật ngốc!
“Ông nội cùng ông cố nói, ba là người ít nói, nhất định phải hứa hẹn, huống chi ba cũng đồng ý rồi!” Vẻ mặt Tiểu Dịch đầy đắc ý. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, “Quả nhiên ông nội cùng ông cố nói rất chính xác, đối với kẻ địch nhất định phải biết người biết ta!”
“Biết người biết ta? Ba ít nói? “ Đông Thu Luyện sững sờ, Tiêu Hàn đã đi vào phòng, Tiểu Dịch đưa tay bịt kín miệng, dùng sức lắc đầu, “ Ba, không phải là con nói… “ Tiếng nói truyền đến từ kẽ tay, mang theo một chút cảm giác vui vẻ!
“Mẹ con là vợ của ba, chẳng lẽ không ngủ cùng giường với ba hay sao?” Tiêu Hàn vừa nói vừa bước đến bên giường, đưa tay ôm chặt Đông Thu Luyện vào lòng, Đông Thu Luyện cảm thấy Tiêu Hàn thật sự có bệnh, vì cái gì luôn động tay động chân, huống chi điệu bộ này càng làm càng thuần thục, nhưng trong lòng cô có chút khẩn trương, có chút thấm thỏm, không tự giác nắm chặt lấy gốc áo của mình, lén lút nhìn Tiêu Hàn.
“Vợ của ba, nhưng cũng là mẹ của con, con là được mẹ sinh ra, tất nhiên là mẹ cùng con thân hơn!” Tiểu Dịch đưa tay ôm lấy cánh tay của Đông Thu Luyện, vẻ mặt phòng bị nhìn Tiêu Hàn, “Ông nội cùng ông cố nói đúng, ba thật xấu, muốn tranh mẹ với con, họ nói sẽ có thêm người thương con, nhưng không có nói ba sẽ tranh mẹ với con, mẹ là của một mình con!”
“Ai nói cô ấy là của một mình con? Là em nói à?” Thân thể Tiêu Hàn khẽ nhích lên, tiếng nói phủ lên tai của Đông Thu Luyện, hơi thở ấm nóng phun lên mặt của cô, Tiêu Hàn nhìn tai của Đông Thu Luyện từ từ biến thành màu hồng phấn, cảm giác trong lòng khó tả, trong lòng hưng phấn, tay không tự giác ôm chặt thêm!
“Anh buông tay!” Đông Thu Luyện cảm thấy tim của cô không còn là của cô nữa, tim đập càng ngày càng nhanh, giống như muốn nhảy ra ngoài, làm cho Đông Thu Luyện người luôn bình tĩnh không thích ứng nỗi, nhưng không hiểu tại sao có suy nghĩ muốn tới gần, gần thêm chút nữa, gần một chút…
“Ba, ba quả nhiên là bại hoại, thế nhưng lại bắt nạt mẹ, ba không thấy mẹ đang tức giận sao!” Tiểu Dịch lập tức đứng trên giường hai tay chống nạnh, hướng về phía Tiêu Hàn nói, bộ dạng giống như một con thú nhỏ đang xù lông, hết sức đáng yêu, nhất là thêm mái tóc hơi xoăn, càng nhìn càng đáng yêu.
“Ai nói a, mẹ con có nói là ba bắt nạt mẹ con sao?” Tiêu Hàn muốn trêu chọc Tiểu Dịch, như đang cố thị uy, tay kia vòng qua tay của Đông Thu Luyện, đem tay kia của Đông Thu Luyện đặt vào trong ngực của anh, hai người dán chặt một chỗ, thân mật khắng khít, Đông Thu Luyện cảm giác được nhịp tim đập của Tiêu Hàn, mà Tiêu Hàn cũng cảm giác được nhuyễn ngọc ôn hương*, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tâm viên ý mã*.
“Vậy tại sao mặt mẹ hồng như vậy! Nhất định là tức giận a!”
*Nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
*Tâm viên ý mã ám chỉ cái tâm không đứng yên và cái ý phi nhanh như con ngựa.
~HẾT