Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 26: Chẳng lẽ mẹ con có ý kiến?


Đọc truyện Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng – Chương 26: Chẳng lẽ mẹ con có ý kiến?

Tim của Tiêu Hàn bỗng mềm mại, đưa tay che chở đầu của Đông Thu Luyện, “Lệnh Hồ Càn, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hàn chỉ nghĩ chuyện này có liên quan đến Lệnh Hồ Càn, dù sao, nghề nghiệp của Lệnh Hồ Càn đều là dùng bạo lực hoặc là đối kháng bằng thể lực.

“Đối phương chỉ có một người, anh che chở Tiểu Luyện cùng con hai người rời đi trước, tôi cản ở phía sau!” Lại một tiếng súng vang lên, Tiêu Hàn kéo tay Đông Thu Luyện, đưa tay ôm Tiểu Dịch hướng về xe. vừa mới bước đi, Đông Thu Luyện cảm thấy bên hông mình có thứ gì đó, “Sao vậy!” Tiêu Hàn thấy người của Đông Thu Luyện cứng lại, quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông mang khẩu trang đen cầm súng đặt ở eo của Đông Thu Luyện!

“Đừng nhúc nhích!” Tiêu Hàn vừa muốn đưa tay cản thì người nọ mở miệng, “Nếu làm tao kích động thì tao liền nổ súng, bảo người kia dừng lại!” Người cầm súng chỉ Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn cũng chú ý động tĩnh bên này, người đó rõ ràng là đang bị thương, bọn chúng đang tính đánh cược một lần sao?

“Mày nên biết hai người đứng ở bên mày là ai? Nói, muốn điều kiện gì?” 

Khắp người Lệnh Hồ Càn đầy sát khí, nện bước chân chậm rãi đi qua, nhưng mỗi bước chân Lệnh Hồ Càn đều chậm rãi quan sát xung quanh địa hình nơi đây, ở đây có ba mặt núi vây quanh, lối ra duy nhất cũng là nơi đang có bảo vệ, hẳn là trốn không thoát!

Mà lúc này, trong lòng bọn cướp bắt đầu hoang mang, đồng bọn của họ sống chết chưa rõ, vốn là bên kia thuê bọn họ 100 vạn, không phải là chỉ giết một cô gái sao? Hai người đàn ông này cũng không thành vấn đề, nhưng không nghĩ đến bên cạnh cô gái có người mang súng, hơn nữa người này thoạt nhìn khó đối phó, trong lòng liền xuất hiện một trận ảo não, làm sao có thể có cuộc làm ăn kế tiếp đây!


“Đây là lần đầu?” Đông Thu Luyện mở miêng, từ đầu đến cuối Đông Thu Luyện không giãy giụa hoặc là phản khán, nãy giờ bọn họ đang giằng co, bọn cướp mới phát hiện người này tỉnh táo nên bọn họ có chút sợ, nếu không phải hai người ở gần nhau cảm giác được nhiệt độ thì hắn cho rằng là người chết.

“Mày đang nói lung tung cái gì!” Súng của bọn cướp chọc chọc lưng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nhìn người đang một tay cầm súng, một tay giữ cô, cảm thấy bàn tay người này hết sức sạch sẽ, nhìn ra được là không làm việc nặng, bởi vì trên bàn tay không một chút chai sần, hơn nữa âm thanh nghe không lớn tuổi lắm.

“Tao khuyên chúng mày nên thả cô ấy ra, tối đa chúng mày chỉ có vài năm tù, nếu cô ấy có một điểm bất xuất nào, thì cả đời mày cũng đừng mong sống yên!” Tiêu Hàn lạnh lùng mở miệng, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh, nhất là Tiểu Dịch đang ôm chặt cổ anh, hai tay có chút run rẫy nhẹ, “Ba, ba mau cứu mẹ…”

“Chúng tao lấy tiền làm việc, bọn mày hiện tại chuẩn bị xe ….” Lời nói còn chưa dứt, Đông Thu Luyện mạnh mẽ xoay người, bẻ mạnh tay của tên cướp, tên cướp bị đau, nhịn không được trợn to hai mắt, “Đùng…” Một tiếng sung vang lên kinh sợ bầu trời, tất cả mọi người đều ngây ngẩng, ngoại trừ Lệnh Hồ Càn bước nhanh về phía trước, đá súng của tên cướp đá ra xa, trở tay đem bọn cướp trói lại, thuận tai gọi 110!

“Em bị điên sao?” Tiêu Hàn đi tới, hướng về phía Đông Thu Luyện rống to, Đông Thu Luyện ngẩn người, có chút mờ mịt nhìn Tiêu Hàn, sao vậy? Anh ấy không phải là nên cao hứng sao!

“Tôi cũng không có bị thương!” Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn, nhìn Tiêu Hàn!

Tiêu Hàn nhìn Đông Thu Luyện từ trên xuống dưới, “Tiểu Dịch, chúng ta về nhà trước!” Nói xong mặc kệ là Tiểu Dịch có đồng ý hay không liền ôm Tiểu Dịch lên xe, cho đến khi xe phát động thì Đông Thu Luyện mới lấy lại tinh thần, bởi vì ánh mắt của Tiêu Hàn lạnh lẽo, giống như cô đang làm việc có lỗi với anh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn xe đi xa.

“Ba, ba thực sự bỏ mẹ lại sao?” Tiểu Dịch ngồi ở ghế sao, nhìn bóng của Đông Thu Luyện càng ngày càng mơ hồ!

“Mẹ con cũng không thèm quản là bản thân có bị thương hay không!” Tiêu Hàn mãnh mẽ vỗ vào tay lái, trên mặt Tiểu Dịch giảo hoạt cười, nguyên do là quá quan tâm mẹ nha, nhưng lúc này mẹ có chút quá phận, nếu như mẹ bị thương, thì phải làm sao!


“Nhưng mà ba, mẹ mới vừa bị kinh sợ, ba muốn mẹ cùng chú giống hồ li đó ở chung hay sao!” Tiểu Dịch còn chưa dứt lời, xe bỗng dưng phanh gấp, cả khuôn mặt của Tiểu Dịch ngã xuống chỗ ngồi, “Ba, ba có thể suy nghĩ cảm giác của con không!”

Tiêu Hàn vừa nghĩ đến lời nói của Lệnh Hồ Càn, bọn họ từng có hôn ước, coi như là Đông Thu Luyện không thích Lệnh Hồ Càn đi, nhưng người của Lệnh Hồ gia anh không thích một ai, tuyệt đối không để bọn họ ở một mình với nhay, nghĩ đến đây, anh lái xe quay đầu lại, trở về nơi lúc nãy!

“Cô nha, cô là người đã kết hôn còn có con nhỏ, về sau lúc này chuyện gì phải suy nghĩ cho chồng cùng con của cô!” Lệnh Hồ Càn đưa tay vỗ vỗ vai của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cuối cùng cũng ý thức được tại sao Tiêu Hàn lại giận dữ như vậy!

Đột nhiên thấy xe đã đi lại trở lại, Đông Thu Luyện lập tức nở nụ cười, kỳ thật Đông Thu Luyện cười đến sáng chó, Tiêu Hàn cứ như vậy nhìn Đông Thu Luyện bước lại gần xe, dáng cười trên mặt từ từ mở rộng, không biết thế nào, trong lòng anh cảm thấy hết sức thoả mãn!

“Lên xe!” Tiêu Hàn khi dừng xe ổn định, nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn hướng về Tiêu Hàn cười một cái, Tiêu Hàn mặt lạnh nhìn lại, nhất là lúc thấy Lệnh Hồ Càn đặt tay lên vai của Đông Thu Luyện, ánh mắt tối sầm lại, Đông Thu Luyện mặc dù không nói cái gì nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, nói như vậy có phải là Tiêu Hàn để ý đến cô không!

Hướng về Lệnh Hồ Càn chào một tiếng liền lên xe, trên đường đi bầu không khí có chút quỷ dị, đáng sợ, ngoại trừ Tiểu Dịch nói chuyện, Tiêu Hàn vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, giống như người ta thiếu tiền của anh, Đông Thu Luyện vụng trộm nhìn Tiêu Hàn vài lần, “Cái kia… Tiêu Hàn….. tôi….”

“Tiểu Dịch, muốn ăn gì không, có đói bụng không!” Tiêu Hàn lên tiếng cắt đứt lời nói của Đông Thu Luyện, trong nháy mắt Đông Thu Luyện có chút nghẹn họng, Tiểu Dịch quay đầu thăm dò, nhìn Đông Thu Luyện rồi nhìn Tiêu Hàn, “Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?”


“Mẹ…” Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn, có chút muốn nói rồi lại thôi, bởi vì bộ dáng hiện tại của Tiêu Hàn nhường như không muốn cùng cô nói chuyện, không tự giác đưa tay xoắn vạt áo, cúi đầu, bộ dáng như một đứa trẻ làm sai, Tiêu Hàn liếc nhìn Đông Thu Luyện, không nghĩ đến cô ấy còn có một mặt như vậy!

“Chúng ta đi ăn KFC đi!” Tiêu Hàn nói còn chưa dứt lời, Tiểu Dịch liền hồi hộp, “Oh yeah… Ba vạn tuế…” Nói xong còn đưa tay lên ôm cổ Tiêu Hàn, mãnh liệt hôn một cái, xoay người nhìn thấy Đông Thu Luyện, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại!

“Nhưng mà mẹ không cho….” Tiểu Dịch đứt quãng nói lời này, thấy bộ dáng yên tĩnh của cô!

“Chẳng mẹ, mẹ con còn có ý kiến sao!”  Tiêu Hàn xoay người nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cũng vừa quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Đông Thu Luyện cảm thấy bại trận, không nói gì thêm, “Cái kia… KFC ăn nhiều không tốt!” Tiếng nói nhỏ có chút đáng thương, trong lòng Đông Thu Luyện tựa như đứa trẻ đang mắc lỗi, nhất là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hàn, làm cho tâm của cô lúc lên lúc xuống!

“Nếu không có ý kiế chúng ta đi thôi!” Tiêu Hàn lái xe, nhìn vẻ mặt Đông Thu Luyện rối rắm, lại không dám nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.