Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 10: Thời gian tử vong không chính xác


Đọc truyện Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng – Chương 10: Thời gian tử vong không chính xác

Một lần nữa Đông Thu Luyện đi ra là buổi tối, một cảnh sát đi đến nói: “Triệu đội trưởng có nói, đợi ngài ra liền dẫn ngài đi ăn cơm, ở đây chúng tôi chỉ có căn tin, mong ngài bỏ qua!” Thực ra thức ăn ở cục cảnh sát cũng không tệ lắm, hai năm trước khi mọi người làm thêm giờ đều đi ăn ở bên ngoài, lâu dần trong cục cũng chi ngân sách để xây căn tin, hết sức thuận tiện, vô luận là trễ thế nào cũng có cơm ăn!

“Ừm” Đông Thu Luyện đưa tay vuốt vuốt mi tâm, “Một lát nữa gọi người trong cục pháp y đến, tôi có chuyện muốn nói!” Bạch Thiếu Ngôn lúc này đã ra ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, khi bọn họ đi đến đây đã mất 3 tiếng, có hơn 2 tiếng là đi trên đường gập ghềnh, trong lòng đã cảm thấy không thoải mái!

Khi vào giải phẫu thấy những thi thể này, nhất thời nhịn không được liền phun ra ngoài, Đông Thu Luyện lạnh nhạt liếc cậu một cái, “Nhanh dọn dẹp, đừng làm ô nhiễm thi thể!” Bạch Thiếu Ngôn nhất thời cảm thấy hết sức oan ức!

Kỳ thực, không thể trách cậu nha, hung thủ quả thật là phát điên, những thi thể này hết sức thê thảm, chính Đông Thu Luyện là người có kinh nghiệm phong phú nhưng khi nhìn những thi thể này cũng muốn nôn, đặc biệt là những đứa trẻ này không lớn hơn con cô, mặc dù Đông Thu Luyện lạnh lùng như thế thì trong lòng cũng khó tránh khỏi xúc động!

Chẳng trách cấp trên cứ quan sát chặt chẽ đến vậy, không tiếc sử dụng thế lực lớn cùng quân đội cướp người, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn đến căn tin, lúc này cũng gần 8 giờ nhưng người ở căn tin rất nhiều, người cảnh sát đi theo Đông Thu Luyện giải thích: “Triệu đội trưởng phát hiện một ít manh mối, vừa mới cho bọn họ ra ngoài, những người đó đều là người của tổ trọng án!”


Đông Thu Luyện chỉ qua loa nhìn bọn họ một chút, nhìn ra được trên khuôn mặt của bọn họ đều hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng lại mơ hồ mang theo một chút vui sướng, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn tìm một chỗ tuỳ ý ngồi xuống, lúc này Triệu Minh đã đi tới, vội vã, không thể nói là đi nói chuẩn xác chính là xông tới, vọt đến chỗ của Đông Thu Luyện liền dừng lại, thở hổn hển từng ngụm: “Sao cô điều tra xe đông lạnh?”

“Triệu đội trưởng, ngài ngồi xuống trước đã, trước hết nên để lão sư ăn cơm trước, ngoại trừ ăn sáng thì đến giờ thầy tôi chưa ăn gì hết, một lát nữa còn phải vào phòng giãi phẫu!” Bạch Thiếu Ngôn cười mời Triệu Minh ngồi xuống, Triệu Minh thấy Đông Thu Luyện cũng không ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng ăn cơm, trước mặt rõ ràng là cải trắng đậu phụ, cải xanh xào thịt, nhưng sao khi nhìn cô ăn thì giống như là đang ăn sơn hào hải vị, Đông Thu Luyện nâng tay hay nhấc chân đều ưu nhã như vậy, không nhanh không chậm, nhưng lại làm người ta nhìn cảm thấy vui lòng!

Triệu Minh là tổ trưởng tổ trọng án, là đại đội trưởng của khoa hình sự trinh sát, bọn họ xem trọng nhất là hiệu suất, lúc bọn họ theo dõi nghi phạm thì mọi bữa chỉ có bánh mì cùng mì tôm, hơn nữa trong đội đàn ông chiếm đa số, ăn cơm đều như hùm như sói, đâu giống như Đông Thu Luyện hiện tại, Đông Thu Luyện coi như cũng được đi, nhưng Bạch Thiếu Ngôn cũng ung dung ăn cớm, dáng vẻ hai người như đúc, đều rất tao nhã!

Triệu Minh có chút nóng nãy, thật vất vã mới có chút manh mối, hắn phải nắm chắt thời gian, kẻ đó cực kì hung ác, để đảm bảo rằng hắn không thể tìm người khác để ra tay, Triệu Minh chăm chú nhìn Đông Thu Luyện, dưới ánh mắt nóng rực của Triệu Minh thì Đông Thu Luyện vẫn duy trì tốc độ ăn như cũ, lại ung dung lấy khăn tay ra lau miệng: “Triệu đội trưởng, nếu có chuyện thì bây giờ có thể nói!”

Đông Thu Luyện giơ tay nhìn đồng hồ, “8h30 tôi muốn vào phòng giải phẫu, anh còn 20 phút!”

Triệu Minh chỉ vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tay của Đông Thu Luyện, trước đó vài ngày Triệu Minh mới phá án đồng thời bắt luôn người tham ô, Triệu Minh nhìn kiểu đồng hồ đó có chút quen mắt, ít nhất cũng mấy trăm vạn, nghề phát y dễ kiến tiền như vậy sao? Nhưng cũng chỉ hơi nghi ngờ, Triệu Minh liền bắt đầu vào việc chính: “Sao chúng ta phải điều tra xe đông lạnh?”

“Tôi thấy ảnh chụp hiện trường, cùng ảnh chụp của các pháp y trước đây, và ảnh chụp của máu, máu của những đứa trẻ đó không bình thường, anh cũng biết là khi ở nhiệt độ lạnh tốc độ máu chảy sẽ chậm đi, đồng thời cũng có thể nói là thời gian tử vong là không chính xác, tôi tin rằng đến giờ các anh cũng không có một chút manh mối nào đúng không?” Lời này của Đông Thu Luyện chính là nói trúng điều trong lòng của Triệu Minh!

“Vì thời gian tử vong suy đoán không đúng, thời gian tử vong là sớm hai ngày, mà các anh lại điều tra ở hai ngày sau, thì làm sao phát hiện được manh mối!” Bạch Thiếu Ngôn lúc này cũng đã ăn xong, uống một ngụm nước: “Lão sư, tôi đi lấy trái cây là người!” Đông Thu Luyện nhẹ nhàng gật đầu!


Kỳ thực lời nói của Bạch Thiếu Ngôn giống như một cây búa nện vào lòng của Triệu Minh, đột nhiên Triệu Minh cảm thấy những điều tra trước đây của hắn về vô dụng.

“Thân phận người chết chưa xác định được, là vì bộ mặt bị tổn thương, các anh có thể tìm trẻ em lang thang, trẻ em ăn xin, …” Đông Thu Luyện ung dung nói, “Có một đứa trẻ trên đầu gối có một vết thương, giống như là quỳ lâu xuống đất mà hình thành, gia đình bình thường sẽ không làm như vậy, hơn nữa các anh cũng không có nhận được tin tức của trẻ em bị lạc, nên thay đối điều tra sang hướng khác đi!”

Triệu Minh như được Đông Thu Luyện đẩy ra khỏi sương mù, tựa như có phương hướng điều tra mói, quả thật là danh bất hư truyền, khó trách cấp trên nói nhất định phải mời được Đông Thu Luyện, xem ra tuổi tác không quyết định được mọi chuyện, tuổi còn trẻ, lại còn xinh đẹp, không nghĩ đến kinh nghiệm phong phú như vậy!

“Vì sao tôi nói là xe đông lạnh, vì khi vận chuyển thi thể thì hết sức nguy hiểm hơn nữa còn phải vô cùng cẩn thận, nếu không sẽ để lại dấu vết sẽ dễ bị phát hiện, huống hồ muốn giữ xác phải có thiết bị đông lạnh, xe đông lạnh không dễ bị người khác nghi ngờ, nếu hắn ta gây án trên xe thì các anh cũng không thể tìm được địa điểm thực hiện!” Đông Thu Luyện phân tích đâu ra đấy!

“Triệu đội trưởng, có biến!” Giọng nói vô cùng hùng hậu của một người đàn ông đang chạy đến, làn da bị phơi nắng nên cực kì đen, nhưng ánh mắt rất có thần, nhìn Đông Thu Luyện có chút thẹn thùng, Triệu Minh đánh một cái vào vai của hắn: “Thằng nhóc con, đem tâm tư thu lại, đây là Đông pháp y được mời tới!”


“Đông pháp y!” Tiểu tử hướng về Đông Thu Luyện cười một cái, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Triệu đội trưởng, ở Tây giao chúng tôi tìm được một chiếc xe đông lạnh, bên trong xe không có ai, thế nhưng hơi lạnh lại thoát ra, hơn nữa tôi còn tìm thấy cái này…” Nói xong, hắn đem túi văn kiện trong tay giao cho Triệu Minh, Triệu Minh ở túi văn kiện ra, đôi mắt chợt loé, sau đó đưa cho Đông Thu Luyện, thế nhưng Đông Thu Luyện cũng không có biểu hiện nào, “Làm phiền Triệu đội trưởng mang đồ đến phòng giải phẫu!”

Nói xong liền trực tiếp rời đi, trong tay Bạch Thiếu Ngôn cầm một hộp trong đó chứa các lại trái cây, trên mặt còn có tương salad, thấy Triệu đội trưởng cùng cảnh sát đen kia nhìn cậu, lại nhìn chằm chằm hộp đừng trái cây, chỉ cười: “Khi lão sư mệt mỏi thì thích ăn trái cây, tôi đi trước, các người nhanh lên đi!”

Triệu Minh cùng người cảnh sát lại liếc nhìn nhau nhưng không nói gì, bọn họ chú ý không phải là vì cái khác, mà là trên đó có hình Spongebob Squarepant (Bọt biển cục cưng)*, mà Bạch Thiếu Ngôn lại cầm hộp có hình như vậy, có chút quái dị không nói được!

*Spongebob Squarepant* là cái con bọt biển hoạt hình màu vàng á

~HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.