Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 98: Phóng viên khiến người ta đau đầu


Đọc truyện Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút – Chương 98: Phóng viên khiến người ta đau đầu

Sáng sớm hôm sau, Tô Cửu Cửu ra cửa tới cục cảnh sát, mà Đậu Đinh tiếp tục ở nhà họ Tô với ông ngoại.

Nhưng không ngờ tới, xe của cô còn chưa tới cục cảnh sát, ở phía xa đã thấy cục cảnh sát tụ tập rất nhiều người, không cần nghĩ cũng biết, đều là phóng viên của mỗi tạp chí lớn.

Biết những phóng viên này tới vì vụ án của Đồng Man Ny, tuy cô không phải người theo đuổi ngôi sao, nhưng vì vụ án, cô cũng học một khóa, tối qua cô đã lên mạng tra xét thông tin về Đồng Man Ny.

Không thể không nói, hiện giờ tiểu minh tinh Đồng Man Ny này rất nổi tiếng, nhưng không ngờ sự nghiệp đang bay lên cao, lại gặp phải tai nạn xe cộ, còn trẻ tuổi đã chết.

Nhưng nghĩ tới vụ án này, cô lại đau đầu.

Khoan hãy nói tới chuyện này, ứng phó đám phóng viên này, đã đủ khiến người ta đau đầu rồi.

Không có biện pháp, các phóng viên chặn ở cửa cục cảnh sát, cô không thể không đi vào.

Cô dừng xe xong, mở cửa xe, xuống xe.

Các phóng viên đều có khứu giác tốt như mèo, có thể ngửi được hương vị mình thích một cách chính xác, lúc Tô Cửu Cửu vừa xuất hiện, tất cả phóng viên xông tới như ong vỡ tổ.


“Xin hỏi cảnh sát Tô, Đồng Man Ny xảy ra tai nạn xe cộ là do người khác hãm hại sao?”

“Sau chuyện này Trương Địch liền mất tích, hung thủ có phải là Trương Địch hay không?”

“…”

Các phóng viên mồm năm miệng mười, hỏi Tô Cửu Cửu một đống câu hỏi, trong chớp mắt cô choáng đầu hoa mắt.

“Được rồi, hiện giờ vụ án đang trong giai đoạn thẩm tra xử lý, không có chứng cứ thì không thể kết luận, cho nên Đồng Man Ny chết do tai nạn xe cộ, hay là bị người ta mưu sát, bây giờ tôi không thể trả lời các vị, tôi chỉ có thể nói, chúng tôi sẽ xử lý vụ án này công bằng, mong các vị phóng viên truyền thông không làm ảnh hưởng đến chúng tôi phá án, cảm ơn.” Tô Cửu Cửu trả lời.

Biết đối mặt với truyền thông, cô trả lời rất thận trọng, mỗi chữ nói ra đều cân nhắc, nhưng có một chuyện cô nói không sai, nếu các phóng viên cứ tụ tập ở đây, sẽ ảnh hưởng tới phá án.

Các phóng viên không dễ đuổi như vậy, giống như không hài lòng với câu trả lời của cô, mỗi người đều đòi moi được tin tức sâu hơn, dáng vẻ như không tha cho Tô Cửu Cửu.

Tô Cửu Cửu thấy thế đành phải chuồn mất, có trời mới biết, cô chạy ra khỏi bao vây của đám phóng viên thế nào.

Đợi cô trở về văn phòng, đều đã thở gấp không đều rồi.


Cô không sợ súng thật đạn thật, nhưng ứng phó với những phóng viên này, cô thật sự rất sợ.

Hứa Nguyện thấy Tô Cửu Cửu đến, vội vàng chạy đến văn phòng của cô.

Cô ấy gõ cửa, không đợi Tô Cửu Cửu đáp lại, đã vội đi vào.

Tô Cửu Cửu đang ngồi trên ghế làm việc, mắt nheo lại, hai tay xoa huyệt thái dương.

“Cậu sao thế, Cửu Cửu, tối qua ngủ không ngon à?” Hứa Nguyện vừa cười vừa hỏi, phải biết rằng tối qua người nào đó không về ngủ, đương nhiên còn không nói với cô ấy, chẳng trách cô ấy nghĩ nhiều.

Tô Cửu Cửu mở mắt, liếc Hứa Nguyện một cái.

Một giây sau, Hứa Nguyện tiến tới gần cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Thành thật khai báo, tối hôm qua cậu ở đâu? Cả đêm không về, hẹn hò với soái ca đúng không?”

Được rồi, Tô Cửu Cửu thật sự không biết phải nói gì rồi.

“Mình có thể đi đâu được, không phải mình về nhà họ Tô sao? Sau đó lại trở về cục cảnh sát, lúc trở về đón Đậu Đinh đã nửa đêm, nên ngủ ở đó.” Cô uể oải nói, nếu không phải sợ Hứa Nguyện nghĩ linh tinh, cô đã chẳng giải thích rồi.

“A… Vậy à.”

“Đúng rồi, có biện pháp đuổi những phóng viên ở bên ngoài không, chặn ở cửa cục cảnh sát cả ngày là sao đây? Huống hồ sẽ ảnh hưởng tới công việc của chúng ta.” Tô Cửu Cửu nhớ tới đám phóng viên ở cửa, đầu lại bắt đầu đau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.