Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 38: Tha thứ cho anh không phải là đứa bé ngoan


Đọc truyện Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút – Chương 38: Tha thứ cho anh không phải là đứa bé ngoan

– A… Phẫu thuật à!

Quả nhiên nghe xong lời Lục Diễn nói, vẻ mặt Chu Thiến Thiến trắng vài phần, thân thể cũng run lẩy bẩy theo bản năng, ngay cả nói chuyện cũng mang theo âm rung.

– Ai ôi, xem ra cô rất có hiểu biết, là phẫu thuật đó, vậy cô có biết quá trình phẫu thuật hay không? Như vậy đi, để tôi nói cho cô nghe một chút.

Lục Diễn vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Chu Thiến Thiến, thấy vẻ mặt cô ta càng lúc càng trắng, trong lòng anh lại càng vui vẻ.

Tha thứ cho anh không phải đứa bé ngoan.

– Đầu tiên á, lấy dao phẫu thuật rạch lên làn da, làn da có vài tầng tổ chức, phải mở một tầng một tầng ra…

Không đợi Lục Diễn nói hết lời, Chu Thiến Thiến không nhịn được đứng dậy, thở hổn hển nói:

– Lục tiên sinh, thực xin lỗi, tôi còn có chút việc, đi trước.

Nhìn bộ dạng Chu Thiến Thiến chạy mất dép, khóe miệng Lục Diễn giật giật, cười vô cùng xấu xa.

Thu phục, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mẹ rồi.

Nhưng mà vừa rồi Chu Thiến Thiến đúng là khiếm nhã, anh còn chưa nói đến đoạn quan trọng, cô ta đã bị dọa chạy, đúng là không có ý nghĩa.


So sánh tương đối mà nói, anh vẫn thích phụ nữ gan lớn giống như Tô Cửu Cửu.

Anh đúng là bệnh không nhẹ, đang êm đẹp sao lại nghĩ đến con cọp cái đó nhỉ?

Tiêu Thịnh Nam nhìn người đàn ông bàn bên, cảm thấy anh đúng là người đàn ông thú vị.

Xem ra, anh cũng vô cùng chống đối chuyện xem mắt, nếu không thì sẽ không dùng phương thức như vậy dọa đối tượng xem mắt chạy mất.

Nhìn diện mạo người đàn ông đó, cao lớn anh tuấn, ngũ quan giống như được chạm khắc, chỉ là, hình như khuôn mặt này nhìn có chút quen mắt.

A, cô ta nhớ ra, đây không phải là giáo sư trường y trường cô ta sao?

Anh tương đối nổi tiếng, tin tưởng cả trường y, tất cả nữ sinh không ai không biết anh, anh nổi tiếng là nam thần, giáo sư trẻ tuổi đẹp trai nhất trường y.

Nghĩ đến đây, Tiêu Thịnh Nam chậm rãi đứng dậy, đi về phía anh.

Lục Diễn đang định đứng dậy rời đi, lại thấy phía đối diện có một cô gái ngồi xuống.

Hả? Anh nghĩ, chẳng lẽ anh nhớ nhầm, người bị dọa vừa rồi là người thứ chín, vị trước mặt này mới đúng là người cuối cùng?

– Giáo sư Lục, thật sự không nghĩ tới thầy cũng đi xem mắt.


Tiêu Thịnh Nam cười nói, trong giọng nói tràn ngập hương vị không thể tin tưởng.

Nghĩ đến một đại nam thần như vậy còn cần đi xem mắt, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Nghe cô gái xưng hô với anh như vậy, Lục Diễn chắc chắn vị này là sinh viên trường y.

– Cô học trường y sao?

Anh hỏi theo bản năng.

Tiêu Thịnh Nam gật gật đầu:

– Đúng vậy, em là Tiêu Thịnh Nam, học nghiên cứu sinh trường y, vừa rồi nghe thấy thầy giảng giải phân tích cho cô gái đó, cho nên cũng muốn nghe thử.

Cô ta cố ý trêu ghẹo anh.

– Nếu cô muốn nghe tôi dạy, có thể nghe ở trường học bất cứ lúc nào, nhưng mà bây giờ tôi còn có việc, đi trước.

Nói xong, Lục Diễn trực tiếp rời đi.

Tiêu Thịnh Nam thấy anh không hề lưu luyến rời đi, trong lòng bắt đầu sinh ra vài phần không cam lòng, cô ta vẫn luôn quan sát anh, vừa rồi lúc cô ta nói chuyện với anh, anh chỉ liếc cô ta một cái, cũng không nhìn thẳng cô ta, chuyện này đối với cô ta mà nói, quả thực là đả kích.

Phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thịnh Nam là tiêu điểm trong mắt nam sinh, chưa có người nào có thái độ với cô ta như vậy.

Không thể không nói Lục Diễn cao ngạo, trong chớp mắt khơi dậy ham muốn chiếm hữu của Tiêu Thịnh Nam.

Nam thần cái gì, Tiêu Thịnh Nam cô ta không tin không chiếm được, đợi xem, cô ta nhất định sẽ làm cho Lục Diễn yêu cô ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.