Đọc truyện Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút – Chương 30: Cô bé đột nhiên xuất hiện
Bởi vì Lục Diễn, hầu như cả đêm Tô Cửu Cửu không thể nào ngủ nổi, hậu quả của việc mất ngủ là khuôn mặt xinh đẹp của cô xuất hiện mắt gấu mèo, không có cách nào, từ trước đến nay cô không có trang điểm, vì che giấu vành mắt đen mà cô đành phải trang điểm nhẹ.
Nhà ăn khách sạn.
– Mẹ, sao mẹ lại không ăn?
Đậu Đinh ăn bữa sáng rất say sưa, thấy mẹ ngồi ngẩn người nên nói.
– A, Đậu Đinh ăn đi, mẹ không đói bụng.
Bây giờ cô đang nghĩ đến một người không biết sẽ cướp con trai bảo bối của cô đi lúc nào, cho nên cô không có tâm tư ăn cơm.
Haizz, sớm biết sẽ như vậy, cô không nên trở về nước, nếu không trở lại thành phố A, cô sẽ không gặp được Lục Diễn.
Nhưng trên đời này bán rất nhiều thứ, nhưng không có bán thuốc hối hận.
– Mẹ, có phải mẹ lo lắng chuyện gì hay không?
Tuy Đậu Đinh chỉ là đứa bé, nhưng lại là tiểu quỷ trưởng thành sớm, tối qua cậu đã nhìn ra được mẹ có gì đó không đúng.
– Không có, sao Đậu Đinh lại hỏi như vậy?
Tô Cửu Cửu vội vàng phủ nhận, nhưng mà cô biết bộ dạng của mình đã bán đứng chính mình, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không sao cả, chỉ riêng chuyện của Đậu Đinh, muốn cô bình tĩnh cũng không được.
Lục Diễn đúng là độc ác, vừa ra tay đã nắm được điểm yếu của cô.
– Mẹ rầu rĩ không vui, lại còn luôn thất thần, nhất định là phiền lòng chuyện gì đó.
Thằng nhóc nói chắc chắn, giống như đã liệu trước được.
Môi Tô Cửu Cửu run run, ai nói có con thông minh là tốt, có con quá thông minh cũng có chỗ hại, ở trước mặt con trai, quả thực cô không có bí mật.
– Con vật nhỏ này, chưa ăn no à, còn muốn ăn gì nữa?
Cô vội vàng nói sang chuyện khác, cô không muốn nói ra chuyện này con trai lại buồn rầu cùng cô, mặc kệ như thế nào, toàn bộ để mình cô lo là được rồi.
– Ừm, con muốn uống nước đậu xanh.
Đậu Đinh không khách sáo trả lời.
Tô Cửu Cửu đưa tay ra cưng chiều véo cái mũi nhỏ của cậu, cười nói:
– Được, mẹ đi mua cho con, mẹ sẽ trở về nhanh thôi.
Nói xong, cô liền đi mua nước đậu xanh cho Đậu Đinh.
Tô Cửu Cửu vừa mới rời đi không lâu, một cô bé ăn mặc hơi rách nát đi đến trước mặt Đậu Đinh, lại không nói gì, mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Đậu Đinh.
Nói chính xác là nhìn chằm chằm bánh bao trong tay Đậu Đinh.
Lúc cô bé mới xuất hiện, Đậu Đinh đã nhận ra, nhìn cô bé ăn mặc như ăn xin, nhưng mà ăn xin có thể tùy ý ra vào khách sạn năm sao được sao?
– Có phải cậu đói bụng rồi không?
Đậu Đinh nhìn cô bé kia, cô bé khoảng chừng năm sáu tuổi, tóc chia thành hai bên, tuy cô bé ăn mặc hơi rách nát, nhưng bẩn thỉu dơ dáy trên khuôn mặt khó che giấu ngũ quan linh động của cô bé.
Cô bé không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bánh bao như cũ.
Tuy cô bé không trả lời, nhưng Đậu Đinh lại biết đáp án, xem ra cô bé đã đói bụng rồi.
Tuy cậu cũng chưa ăn no, nhưng mà so sánh tương đối, cậu chưa ăn no nhưng cũng không đói bụng nữa.
Một giây sau, Đậu Đinh nhảy từ trên ghế xuống, tiện thể lấy luôn hai cái bánh bao còn sót lại từ trong đĩa.
– Này, cậu ăn đi.
Đậu Đinh đưa hai cái bánh bao đến trước mặt cô bé.
Cô bé vẫn không nói chuyện, nhưng mà lần này cô bé có động tác, cô bé lấy hai cái bánh bao Đậu Đinh đưa, cắn vài miếng, hai cái bánh bao đều bị tiêu diệt đến cặn cũng không còn.
– Nếu cậu vẫn còn đói bụng, tớ sẽ bảo mẹ tớ…
Không đợi Đậu Đinh nói hết lời, cô bé liền chạy mất, nhưng mà trước khi đi còn liếc nhìn Đậu Đinh một cái.
Thực ra Đậu Đinh muốn nói để mẹ mua thêm đồ ăn cho cô bé, nhìn bộ dạng của cô bé, hình như đã lâu rồi chưa được ăn gì.