Đọc truyện Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút – Chương 102: Lục Tu và Lục Diễn là anh em?
Không phải Tô Cửu Cửu không xuống xe, thật sự bây giờ cô hơi loạn.
Rõ ràng địa chỉ này là địa chỉ nhà Lục Diễn, nhưng nơi này cũng là nhà Lục Tu, chẳng lẽ hai người quen nhau, còn là bạn tốt, hẳn là vậy, nếu không lúc Lục Tu kết hôn, Lục Diễn sẽ không ở nhà Lục Tu rồi.
Nhưng còn một khả năng khác, Lục Diễn, Lục Tu, hai bọn họ đều họ Lục, chẳng lẽ…
Trong chớp mắt, cô nhớ Lục Tu từng nhắc với cô, anh ta có một người anh trai, luôn học ở Mĩ, gần như ít về nhà.
Chẳng lẽ Lục Diễn là anh trai của Lục Tu?
Không thể không nói, suy đoán như vậy, khiến Tô Cửu Cửu vô cùng khiếp sợ.
“Thật không ngờ, Lục Diễn còn là phú nhị đại, quả nhiên, mình không hiểu thế giới của kẻ có tiền…” Nhìn biệt thự trước mặt, Hứa Nguyện không khỏi cảm khái.
Tô Cửu Cửu xuống xe, hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Nơi này là nhà Lục Tu.”
“Cái gì? Nhà Lục Tu? Tô Cửu Cửu, cậu có lầm không? Không phải muốn tới nhà pháp y Lục sao? Sao lại chạy tới nhà Lục Tu rồi? Chẳng lẽ cậu vẫn còn yêu anh ta!” Hứa Nguyện không thể hiểu nổi người bạn thân này rồi.
“Nói gì thế, chuyện giữa mình và anh ta sớm đã là quá khứ, mình nói nơi này là nhà Lục Tu, nhưng mình chưa nói nơi này không phải nhà Lục Diễn.” Tuy Tô Cửu Cửu không muốn chấp nhận sự thực này, nhưng đây là sự thực.
“Cửu Cửu, cậu nói linh tinh gì thế, gì mà nhà Lục Tu, nhà Lục Diễn, rốt cuộc là nhà ai?” Hứa Nguyện không phản ứng kịp, nhưng một giây sau, cô ấy phản ứng kịp.
Cô ấy há to miệng kinh ngạc, kéo tay Tô Cửu Cửu, “Ý của cậu là, nơi này là nhà Lục Tu cũng là nhà Lục Diễn sao? Hai người bọn họ ở chung một nhà?”
Tô Cửu Cửu gật đầu liên tục, có trời mới biết, cô hi vọng chuyện này không phải sự thật tới mức nào.
“Cửu Cửu, chẳng lẽ Lục Tu và Lục Diễn là anh em? Lục Diễn Lục Tu, Lục Tu Lục Diễn, loạn quá rồi.” Nghĩ tới chuyện giữa Tô Cửu Cửu với Lục Tu và Lục Diễn, khiến cô ấy loạn lên.
Tô Cửu Cửu chỉ có thể cười khổ, “Mình có thể nói mình cũng mới biết được không?”
“Được rồi, cho dù thế nào, làm chuyện chính trước đã.”
Ấn chuông cửa, một nữ giúp việc hơn 30 tuổi ra mở cửa.
“Xin chào, chúng tôi là người của tổ trọng án, cô Đồng ở đây đúng không, chúng tôi tới tìm cô ấy hỏi về vụ án.” Tô Cửu Cửu vừa nói vừa lấy chứng minh thân phận ra.
“Được, mời vào.”
Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện tiến vào theo nữ giúp việc.
Tô Đình Đình đeo mặt nạ, đi từ trên lầu xuống.
“Mẹ Triệu, có khách à?” Thấy rõ người tới, vẻ mặt cô ta lạnh lùng, chẳng qua vì đắp mặt nạ, nên không nhìn ra được biểu cảm của cô ta lúc này.
Tô Cửu Cửu lập tức biết chủ nhân của giọng nói này, không phải Tô Đình Đình, thì có thể là ai?
Đúng là đen đủi, đến chỗ nào cũng không thoát khỏi “em gái” cô.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là chị gái yêu quý của tôi?” Tô Đình Đình âm dương quái khí nói, trong mắt lóe lên lạnh lẽo.
Năm năm này, cô ta và Lục Tu gần như không cãi nhau, nhưng vì Tô Cửu Cửu, vậy mà ngày hôm qua bọn họ cãi nhau đòi ly hôn.
Cô ta đã nhìn ra, Lục Tu quyết tâm ly hôn với cô ta, cho nên sáng sớm hôm nay cô ta đã trở về, vì xoa dịu quan hệ giữa vợ chồng bọn họ.
Cô ta còn chưa đi tìm Tô Cửu Cửu tính sổ, không ngờ người này tự mình tới cửa.
Nếu là ở nhà họ Tô, cô ta còn e ngại cha, nhưng lúc này là nhà họ Lục địa bàn của cô ta, cô ta nhất định phải tính toán món nợ này với Tô Cửu Cửu.