Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 367


Đọc truyện Pháp Sư Đôi Mươi – Chương 367

“Sao… Sao bà biết liệt hỏa?”

Hoàng tái mặt đi nhìn bà già trước mặt, Tùng ở bên cạnh không hiểu gì cả nhưng đối với thái độ của Hoàng liền có chút hoang mang.

Chu sa, hùng hoàng, đào mộc kiếm, ngũ hành kì trận, chỉ đỏ,… Tất cả những đồ nghề của pháp sư gần như nằm gọn trong chiếc bao bố to phía đằng kia, cậu từng nghi ngờ việc bà ta cũng là pháp sư nhưng với nghi lễ phạn hàm ban nãy mà mù quáng không đem con gái đi chôn cất kia thì chắc là không phải. Vậy nó của ai? Nhưng sao bà ta lại biết liệt hỏa…?

“Lỗi do già này mù quáng, ban nãy không nghe lời cậu nên gây ra cơ sự này, cũng không dám đòi hỏi cho xác của con gái được nguyên vẹn được nữa. Chi bằng bây giờ cậu giúp gia đình già một lần nữa, an táng con gái già…”

Hoàng gạt sự tò mò hiếu kì sang một bên gật đầu đồng ý, cậu nắm trong tay liệt hỏa phù, bước vào bên trong trận pháp, đứng cạnh cương thi, dán lá phù vào người nó rồi dùng chú gọi lửa âm gian lên.

Ban đầu cương thi thấy bỏng rát khắp người, nó cựa quậy đòi vằng ra, Hoàng càng đọc chú với tần suất nhanh và dày hơn, người cương thi co quắp lại không thấy cựa nữa.

“Phừng!”

Giống như là đổ dầu hỏa vào xác người chết rồi châm lửa lên vậy, đột nhiên cả người cương thi bốc cháy, bao quanh là ngọn lửa có màu xanh lá kì quặc. Từng mảng thịt bị róc ra rồi đốt cháy đen, cứ thế 30 phút sau, cả người cương thi chỉ còn là đống nhầy màu đen giữa trận pháp.

Chưa bao giờ Hoàng làm phép lâu đến vậy. Cậu đứng không vững nữa, ngồi phịch xuống dưới đất nhễ nhại mồ hôi.

Bà lão lọc cọc chống gậy đi lại phía cậu, ánh mắt đục ngầu nhìn vào chất lỏng nhớt màu đen kia thì lau nước mắt, cổ họng hức hức không thành như gà mắc tóc, đoạn lại ôm bài vị sơ sài của con gái mà khóc nghẹn ngào.

“Mạ xin lỗi con gái. Số con quá khổ rồi, đến chết vẫn không được yên xác. Là do lỗi của mạ. Con có linh có thiêng thì đầu thai sang kiếp người khác sống cuộc sống tốt hơn, kiếp này con khổ với mạ quá rồi…”


“Cả đời này mạ không được nhìn thấy con nữa con ơi…”

Kế bên bài vị Hoa là bàn thờ gia tiên, có một di ảnh trùm vải trắng không nhìn rõ mặt nhưng xét theo thứ tự bài vị cậu đoán đây là chồng bà lão, cũng là cha của Hoa.

“Ông dậy mà xem nghiệp ông làm, ông mở mắt mà xem. Ông ăn sương nằm đất một mình mà giờ ông còn muốn con gái đi theo ông. Bao năm rồi, cả đời này tôi hận việc ông làm…”

“Kìa mạ…”

Người con gái thứ đứng sau lưng lên lau nước mắt đỡ mẹ đứng dạy. Anh con trai rầu rầu khuôn mặt nhìn Hoàng.

“Cha tôi từng là pháp sư có tiếng trong vùng, nhưng cũng vì lao lực giúp người quá mà lâm bệnh nặng, mất cũng đã hơn hai chục năm nay, cha tôi mất cũng là lúc em gái tôi lấy chồng được một năm rồi bệnh nặng. Một năm sau ngày cha qua đời thì em gái cũng mất sau 2 năm bạo bệnh. Từ đó mẹ tôi luôn hận cha, cho rằng nghề pháp sư của ông làm bao năm nay bị tụ nghiệp lại vận lên gia đình, mà đinh ninh giáng vào đầu Hoa. Số em tôi khổ, nhưng tôi tin không phải nghiệp của cha. Nói mãi nhưng mẹ không nghe, mẹ ôm hận mẹ trách mãi.”

Phải rồi, chắc chắn lão Tuấn đã lấy trộm được cuốn sách pháp thuật của bố vợ để thực hiện những hành động bẩn thỉu độc ác này. Hóa ra túi vải kia là đồ nghề người quá cố để lại. Chắc cha của cô cũng đau lòng, không dám truyền nghề lại cho ai.

Tùng thấy vậy bất lực lấy cùi tay chọc vào người Hoàng xem có cách gì giải quyết không, cậu đang vã hết mồ hôi cả người mềm nhũn ra do mới dùng hết pháp lực gọi lửa âm lên, thấy vậy không khỏi cáu bẳn nhưng chỉ rủa thầm trong lòng không tiện nói ra.

“Bà đừng đau buồn quá, kia cũng chỉ là một cái xác thôi, hồn phách vẫn nguyên đây, không hao tổn.”

Hoàng đỡ bà đứng dậy thở dài rút ra trong túi áo trong con hình nhân quấn sợi chỉ đỏ mà cậu đã lấy nó từ tay lão Long trước khi ra xe đi với Tùng.

Hình nhân chứa linh hồn của Hoa.


Sau khi hồn Hoa lìa khỏi xác, sợi chỉ đỏ buộc nơi đầu ngón tay cô dẫn hồn phách chui tọt vào trong đây. Sở dĩ lão Long phải làm vậy do linh hồn Hoa yếu, dùng phù nhốt vào thì e là bị hồn xiêu phách tán nên hình nhân có tác dụng như một thân thể bảo quản linh hồn không bị tổn thương.

“Cậu… Cậu nói vậy là sao?”

Bà ngừng khóc, ánh mắt của mọi người  trong phòng khách cũng chăm chú nhìn theo đồ vật trên tay cậu.

“Hình nhân nhốt linh hồn à?”

Tùng đã từng thấy qua một vài con như vậy trong những lần phá án nên biết ngay. Mà sau mỗi lần như vậy thì như thường lệ sẽ là màn dẫn hồn ra nói chuyện với người thân. Cũng chỉ là một cái thân ảnh mờ nhạt nhập nhùng đứng trước mặt mà thôi.

“Hoa… Hoa trong này sao?”

“Chúng ta sẽ có một vài phút nói chuyện với Hoa.”

Cậu vốn định để cho Hoa đích thân ra mặt nhưng với pháp lực cạn kiệt như thế này điều đấy là không thể. Bây giờ cơ thể cậu khá yếu, chỉ còn một cách là trong đám người thân trong nhà này ai hợp mạng nhất thì Hoa nhập vào mà nói chuyện thôi. Cách này sẽ rút ngắn thời gian nói chuyện lại vì Hoa rất yếu nhập vào xác người dương nhất định không trụ được lâu, nhưng Hoàng hết cách. Nếu như là thầy Long thì có chút hy vọng, nhưng giờ thì chịu chết.

Cậu làm đọc câu chú mở đường cho linh hồn Hoa thoát ra ngoài. Đây rồi phải thế, Hoa vốn là thiếu nữ xinh đẹp nhưng yểu mệnh dỡ hơn hình dạng cương thi ban nãy bao nhiêu, sống sao chết vậy, linh hồn cô nhợt nhạt yếu ớt đứng trước mặt cậu quỳ xuống cảm ơn, Hoàng xua tay ngay.

“Ơn huệ gì, mau mau nhập vào đi không lại không còn cơ hội nữa.”

Cả phòng tắc ngơ vì cậu trai trẻ trước mặt đang nói chuyện với bức tường. Tùng biết Hoa đã ra ngoài nhưng gã cũng chỉ là người trần mắt thịt.


“Cậu lợi hại thật đấy, nhìn xuyên suốt được ma quỷ…”

“Làm như tôi muốn lắm không bằng!”

Hoàng cáu kỉnh quay người đi chỗ khác ngay. Chính bản thân cậu chưa bao giờ muốn nhìn những thứ ấy, bất quá là do số phận đưa đẩy muốn chối cũng không được. Từ lúc nhập viện đến thời gian đầu học thuật nhận thầy ở nhà lão Long, bắt đầu được lão cho tiếp xúc với yêu ma quỷ quái, cậu vô cùng muốn móc mắt mình ra để không phải nhìn thấy gì hết.

Chí ít cậu muốn làm một người bình thường. Một người con trai bình thường có cuộc sống bình thường, không phải vương vấn vào một thứ không bình thường mà cậu biết cả đời này mình không nắm lấy được.

Cả căn phòng đột nhiên lặng ngắt lại không ai nói gì. Hoàng nhìn vào quan tài rỗng mà thở dài ngao ngán. Đúng vậy, bà lão ấy nói không sai đâu, nghiệp người cha đổ xuống con gái đấy. Ngay từ ban đầu bước chân vào nhà lão Long cậu cũng biết cái Ngọc không bình thường là do thế. Chính vì vậy mà hai vợ chồng ông bà chỉ đẻ duy nhất một đứa con mà không tiếp nữa. Từ trong sâu thẳm lão cũng đau và hận trách mình vô cùng.

“Con gái ơi?”

Cuối cùng không chịu nổi yên lạng, bà lão nhăn nheo đôi mắt ú ớ gọi con trong vô thức. Bà thương Hoa, con gái đầu lòng của bà. Đám người đang khoác áo tang kia vẫn quỳ rạp xuống nhưng không ai có động tĩnh gì.

Không lý nào, nếu Hoa không nhập vào thì cô đi đâu?

“Con gái có thương mạ thì ra đây với mạ.”

Cả phòng vẫn không một ai đứng dậy, ngồi im thin thít, duy có trong góc kia có người mẹ vừa quỳ vừa lấy tay ghì chặt cô con gái tầm 5,6 tuổi  đang cựa quậy đòi đứng lên.

“Đừng ồn nào con gái. Im cho bà nội tìm cô.”

À, hóa ra là con dâu nhà này.


Hửm?

“Chị, chị thả con bé ra cho nó đi lên đây.”

“Tôi á?”

Bà mẹ nghe Hoàng gọi mình thì có hoảng hốt, tay lơ đễnh buông con ra làm con bé vùng lên chạy bước ngắn về phía Hoàng.

“Cảm ơn cậu.”

Cô bé bím thắt hai bên giọng nói lanh lảnh non choẹt quỳ xuống hành lễ với cậu.

“Ấy ấy, xin chị mau đứng lên đi.”

Hoàng khó xử đỡ cô bé dậy. Ra là con bé này hợp mệnh với Hoa.

“Chị biết mình còn trụ được đến bao lâu rồi thì hãy tự căn ra nói chuyện với mẹ, đừng để tôi phải nhắc chị ra ngoài. Con bé còn nhỏ dương khí yếu, để chị nhập vào xác nó đúng là không tốt thật nhưng bất đắc dĩ không còn cách nào khác.”

Hoa trong hình hài cô bé kia gật đầu, rồi ngay đấy quay về ôm chầm lấy bà lão.

“Mạ ơi!”

Bà lão nhìn thấy một màn nói chuyện cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, vứt cây gậy trên tay, loạng choạng chạy lại ôm con vào lòng.

“Mạ đây, mạ đây, ơi con, con gái của mạ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.