Đọc truyện Pháp Sư Đôi Mươi – Chương 345
Hoàng lùi người ra gần cửa xe, tránh gần Cao Tuệ Mẫn nhất có thể.
Nhà Hưng cũng không xa lắm, chừng mươi, mười lăm phút đã đến nơi.
Họ hàng anh em thân thiết đã chờ sẵn ở trong nhà, bên ngoài cửa nhà đã có rạp bày sẵn, trống kèn cũng đã được mời tới, nhưng vì chưa có hai cốt gì nên chưa nổi lên. Ai cũng mong không phải con cháu mình bị nạn.
Người phụ nữ khá giống bác Tâm vội vàng ra đỡ chị, cái tiểu được hai người đàn ông trung niên bê cẩn thận vào sân.
“Em à em ơi, cháu nó về đến nhà rồi em ơi, nó về với mọi người rồi em ơi…”
Đúng là dì của Hưng thật. Người kia cũng không chịu được nữa, khóc nức nở, không kiểm soát được bản thân, đành vậy mà người nhà hai bên phải dìu hai bà vào.
Theo tục lệ, người nào chết ngoài đường sẽ không được mang quan tài vào trong nhà, vì vậy nên cái tiểu đựng hài cốt kia cũng chỉ được để ở bên ngoài sân.
“Con đi vào đây, đi vào đây với bác.”
Bác Tâm túm lấy tay Hoàng kéo đi vào trong phòng của Hưng, căn phòng âm u lạnh lẽo, không một chút ánh sáng nào khiến người ta buốt sống lưng. Đi theo cậu còn có Cao Tuệ Mẫn nữa, một lát sau, bác trai cũng vào theo.
Bác Tâm ôm lấy áo con trai, nói trong nước mắt.
“Đêm nào bác cũng ôm áo nó thì mơia đi ngủ được…”
Hoàng không biết nói gì, chỉ ngậm ngùi ngồi xuống nền nhà lạnh kia cùng bác.
“Nhà bác có bốn người. Thằng Hưng là cả, dưới nó còn một em trai 5 tuổi. Trước đây nó ngoan lắm, không biết tệ nạn là gì, từ khi lên đại học bị bạn bè lôi kéo rủ rê, nào lô, nào cờ bạc, rượu chè bê tha, năm ngoái ôm cho bác món nợ mấy chục triệu. Tuy không phải là món tiền lớn nhưng bác thất vọng, suy sụp về nó thực sự… Dạo gần đây, nó bắt đầu giao du, đi nhiều, có những đợt cả tuần không thấy về, cho nên… cho nên nó mất tích lần cuối, bác cũng vẫn cho rằng là nó đi chơi quá đà với lũ bạn hư của nó thôi… Huhu con ơi là con, con giết mẹ đi này con ơi…”
Bác Tâm dày vò chiếc áo trên tay, ngất lên ngất xuống làm bác trai bên cạnh phải nắm chặt tay lại.
“Các cháu thông cảm…”
“Nếu vậy… Bây giờ con gọi Hưng về nhà nói chuyện giúp hai bác nhé?”
Cậu cẩn thận lấy chiếc áo kia đặt xuống nên đất, xong lấy một bát gạo sống và một quả trứng gà đặt lên trên, thắp ba nén hương, Cao Tuệ Mẫn im lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu, khuôn mặt vô cùng bình thản.
Bài chú đã được đọc xong, 5 phút, rồi lại 10 phút, xung quanh không có một bóng hình nào xuất hiện, cậu bắt đầu lo lắng.
Sao mãi vẫn chưa thấy Hưng quay về vậy?
Bố mẹ Hưng ngồi yên lặng chờ đợi, họ chấp nhận chờ lâu để gặp con, không màng ý kiến gì.
Cậu bắt đầu lo lắng, quay sang nhìn Cao Tuệ Mẫn.
“Mau đứng dậy ra ngoài xem xét đi.”
Cô cau mày.
“Hai bác… Hai bác đợi con một tí nhé. Con ra ngoài…”
“Được, cứ đi đi…”
Cậu cùng Cao Tuệ Mẫn ra khỏi phòng, bên ngoài mọi người vẫn đang chuẩn bị cho đám ma, người nấu nước, người xếp khăn.
“Hưng cậu có ở gần đây thì mau lên tiếng đi?”
“Hưng?”
Cảm nhận được khí tức của tên này khi bước ra khỏi phòng, Hoàng không khỏi thắc mắc tại sao cậu ta không đi vào trong?
Ra đến tận sân, rồi ngoài ngõ, nhưng tuyệt nhiên không có một ai đáng nghi ngờ.
Kì lạ, rõ ràng khi tức vẫn ở đây.
“Thằng bé kia là em trai Hưng à?”
Cao Tuệ Mẫn từ đâu bước tới, chỉ tay vào thằng bé con đang ngồi góc sân kia.
“Chắc thế.”
Nó ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, tay ôm một chiếc ô tô điều khiển từ xa trong lòng, mắt đăm chiêu nhìn vào bộ hài cốt bên trong cái tiểu.
“Chết tiệt, người lớn đâu hết rồi sao không trông chừng nó vậy? Nó còn bé, để nó nhìn mấy thứ này thật không hay.”
Hoàng cáu kỉnh chạy lại bế thằng bé 5 tuổi kia lên, ôm vào lòng, chuẩn bị bế nó vào nhà.
Cao Tuệ Mẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng vòng theo sau.
Thằng bé kia không giãy dụa gì cả, nó ngồi yên trong lòng Hoàng, nhưng tuyệt nhiên bước qua cửa nhà, nó khóc ré lên, vùng vẫy cho bằng được.
“Nín nào nín nào, em ngoan, em ngoan.”
“Ngươi dám?”
Cao Tuệ Mẫn trừng mắt lên với bàn thờ thổ công, lập tức thằng bé nín khóc hẳn.
Ngay lúc ấy, Hoàng đã hiểu ra vấn đề.
Hưng đã nhập hồn vào trong cơ thể của em trai cậu ta.
Thấy không hợp tình hợp lý lắm, cậu đặt thằng bé xuống đất cho nó tự đi bộ.
“Vào phòng của cậu thôi.”
Thằng bé nhìn Hoàng, cái nhìn với ánh mắt của một người lớn tuổi chứ không phải là sự ngây ngô toát ra từ một đứa trẻ nít.
Hoàng mở cửa ra, hai vợ chồng bác Tâm giật mình.
“Hoàn, sao lại đi theo anh chị thế này?”
Cao Tuệ Mẫn đóng cửa cái cạch, năm người ngồi dưới nền nhà nhìn nhau, không ai nói ai.
Bác Tâm kéo Hoàn vào trong lòng mình.
“Con dẫn Hưng tới nói chuyện với hai bác đây ạ”
“Sao cơ?”
Bác Tâm nghe vậy thì hoảng hốt.
“Bố, mẹ…”
Bỗng nhiên Hoàn đứng dậy, quay ngoắt người ra, với thân hình của một đứa bé con, bỗng nhiên đứa bé gập người xuống, hai tay làm lễ, rạp đầu xuống đất.
Quỳ?
“Con trai cả bất hiếu mượn thân thể em để được nói chuyện trực tiếp với bố mẹ. Con xin lỗi bố mẹ và em…”
Giọng điệu non nớt kia thốt ra, bác Tâm òa khóc nức nở, tay liên tục đấm mạnh vào ngực.
“Ối con ơi là con ơi…”
“Em, bình tĩnh nói chuyện với con…”
Hoàng vội lại đỡ Hoàn, bấy giờ là Hưng trong thân thể kia ngồi dậy.
Hưng ngồi xuống, ngơ ngác nhìn Hoàng cùng Cao Tuệ Mẫn.
“Hoàng, sao cậu lại ở đây?”
Hoàng gãi gãi đầu, giải thích như nào cho nhanh gọn dứt khoát nhỉ?
“Thôi, chuyện đó để sau hẵng nói. Bây giờ, quan trọng là cậu, làm sao cậu mất mạng? Có phải do con yêu quái dưới hồ hay không?”
Nghe vậy, Hưng lắc đầu nguầy nguậy rồi quay sang bố mẹ.
“Không phải. Con trai bất hiếu ăn chơi, trót dại vay nặng lãi quá nhiều, phải đi trốn, bị bọn xã hội đen đuổi đánh, hôm đấy chúng truy sát con ở ngay gần cổng trường, con vội vàng chạy vào trong này, chúng đuổi cùng giết tận, con vấp vào hòn đá, ngã xuống bị chúng chém chết ngay tại chỗ, sau đấy thì chúng ném xác con xuống dưới hồ nước, linh hồn con lang thang lang thang, xác trôi nổi chưa được một ngày, tới nửa đêm, con thủy quái trồi lên mặt hồ, rỉa xác con đến tận xương, con bị nó giam cầm dưới đáy hồ, tới tối hôm qua, bằng một lý do nào đấy mà được giải thoát.”
Vậy ra là không phải con thủy quái kia giết người, đây là thuộc bản năng hám án của nó, thấy xác là rỉa.
“Có lần con báo mộng về được cho mẹ, xin mẹ tới cứu con, nhưng ngay sau đấy lại bị giam lại…”
“Con ơi, làm người có sai mới có sửa, có đau đớn vất vả mới có nên người lớn khôn. Sao con dại thế hả con ơi? Con thiếu nợ thì về đây nói thật với bố mẹ, rồi ta làm lại từ đầu, con đi rồi bỏ lại bố mẹ già, bỏ lại em trai con không thấy có lỗi à con ơi? Ai? Là ai đã hại chết con? Con có thiêng thì về báo mộng cho mẹ biết, nhất định mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con…”
“Không, không đâu mẹ ạ, bọn chúng nhất định sẽ phải chịu quả báo. Con bất trung bất hiếu với bố mẹ, con bị quả báo thế này là đúng lắm rồi. Bố mẹ ở lại, cố gắng chăm lo cho em Hoàn được nên người. Dành nhiều thời gian chăm sóc em hơn, đừng bỏ bê nó hay cho nó tiền, đồ chơi tự chơi một mình. Con không muốn nó trở thành một đứa như con đâu. Bố mẹ, con trai vái lạy bố mẹ.”
Hưng cúi rạp đầu, đập xuống 3 lần.
Sau khi lạy xong, Hưng lập tức rời hồn ra khỏi người em trai.
Hoàn mở to mắt ngồi dậy, loạng choạng chạy về phía bố mẹ.
“Anh đâu? Anh đâu?”
“Anh con đi rồi…”
Bác trai lau vội một giọt nước mắt rơi trên má, đỡ con trai bé bỏng của mình lại.
Từ ngày anh mất tích, nó luôn miệng hỏi tìm anh trai, luôn tay luôn chân đi tìm anh.
Hoàng biết thời gian gấp gáp, linh hồn Hưng chỉ bợp với vía của Hoàn, lại chỉ có thể ở lại ngắn giờ trong người em trai, nó còn bé, để lâu âm khí lạnh xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của em trai rất nguy hiểm.
Cao Tuệ Mẫn nãy giờ không nói gì, chỉ thở dài ngao ngán rồi đứng lên đi ra ngoài cửa trước.
Bản thân nàng rất chán ghét cảnh loài người chia ly, trong lòng có chút bực bội.