Đọc truyện Pháo Hôi Tấn Cấp Thư – Chương 10: Vũ nữ Bách Nhạc Môn (9)
-Lời tôi nói đều là thật nên người anh yêu không phải là tôi, tôi không thể lấy anh được, lẽ ra anh nên tìm một cô nương mà là thiên sứ thật sự đối với anh ở đất nước anh đấy.
Thất Nguyệt nhìn đứa trẻ lớn xác mà đôi mắt đang chất chứa đau khổ kia một cách đồng tình. Anh ta thật sự là một chàng trai hoàn hảo: anh tuấn, giàu có, dịu dàng, lương thiện. Anh ta hầu như sở hữu tất cả những phẩm chất tốt đẹp và không thể phủ nhận rằng, anh ta chính là hình tượng bạch mã hoàng tử ở cái thời đại này. Nhưng Thất Nguyệt có sứ mệnh riêng của cô, cô không thể quên đi nhiệm vụ của mình được.
– Kella, anh cầu xin em, chỉ cần em về sau em không làm những việc đó nữa thì anh nhất định sẽ không quan tâm những chuyện trước đây em đã làm! Xin em hãy lấy anh có được không? Anh có trang viên đẹp, anh sẽ nỗ lực làm việc để em được hạnh phúc, chúng ta có thế sinh một đội bóng nhỏ dễ thương, chơi đùa vui vẻ trong sân nhà.
Giọng nói của James chất chứa sự cầu khẩn.
Nhưng Thất Nguyệt vẫn lắc đầu.
Cuối cùng James đành lầm lũi bỏ đi. Hàng xóm ở bên ngoài thì vẫn đang giả bộ hóng gió nhưng thực ra đang kín đáo chú ý tới thái độ của Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn thở dài một tiếng, rồi cô đóng cửa lại.
———————-
Từ khi Thất Nguyệt rời đi, Lý gia cuối cùng cũng đã biết rõ thế nào là khó khăn rồi. Bà Lý chưa bao giờ phải làm nhiều đến thế, ấy vậy mà bây giờ ngoài việc nhà, bà ta còn phải dán thêm hộp giấy để kiếm tiền nữa.
Ban đầu bà ta còn thấy có lỗi với cô con gái nhỏ nên khi Lý Diệu Nhi khóc ở nhà thì bà cũng đến an ủi. Nhưng khóc cũng đã bốn năm ngày rồi, bà Lý bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa.
– Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi! Tao đã chết đâu! Mày khóc cái rắm à, chỉ biết ăn mà không biết làm, nuôi mày làm cái gì không biết! Dù sao thì cũng đi bán thân rồi, mày vẫn còn nghĩ mình là thiên kim tiểu thư còn nguyên đai nguyên kiên cơ đấy!
-Mày không kiếm tiền thì gia đình chúng ta uống gió Tây Bắc à?
Bà Lý giặt quần áo cho người ta ở trong sân, nghe thấy tiếng Lý Diệu Nhi khóc ở trong phòng thì tức giận. Lúc trước bà ta cưng Lý Diệu Nhi bởi vì bà ta không phải vất vả gì, hai mẹ con luôn vui vẻ với nhau. Cô con gái nhỏ này học hành giỏi giang, lại xinh đẹp, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện, hơn nữa con gái lớn hỏng rồi, trong lòng bà giờ chỉ còn biết đặt hi vọng vào Lý Ngọc Phong và Lý Diệu Nhi thôi. Lúc trước, có đôi lúc bà con cảm thấy yên tâm về Lý Mẫn Nhi, còn bây giờ bà cảm thấy bất an với Lý Diệu Nhi quá. Mắc bệnh đường tình dục, bỏ nhà thì có thể đi đâu? Lý Diệu Nhi chỉ có thể ở lại cùng bọn họ mà thôi.
– Mẹ bán con lấy được một trăm đồng, con tiện nhân kia còn đưa thêm năm mươi đồng nữa, sao lại đã hết tiền mua thức ăn rồi hà?
Lý Diệu Nhi từ trong phòng hét lên đầy nghẹn ngào.
– Em trai mày không cần đóng học phí à? Lại còn tiền sách giáo khoa, rồi may quần áo mới cho nó, có cái nào không cần tiền không? Mày thành ra thế này rồi, khẳng định không lấy được chồng nữa, nếu không cung cấp đầy đủ cho em mày thì về sau cả nhà uống gió Tây Bắc để sống nhé!
Tiếng bà Lý giặt quần áo rào rào, một hồi sau thì nghe thấy tiếng chửi bóng gió, Lý Diệu Nhi ở trong phòng nghe thấy thì càng khóc dữ hơn. Cuối cùng cô ta chỉ còn cách nghĩ thoáng một chút, ngồi dậy, đi rửa mặt rồi định đi ra ngoài tìm một nơi để làm việc.
Bà Lý thấy Lý Diệu Nhi rửa mặt thì khuôn mặt mới giãn ra
– Vậy mới phải chứ, đèn lồng rách rồi thì có thể dán lại, cơ thể người phụ nữ hỏng rồi thì không thể bù đắp được nữa, chi bằng con cứ nhân lúc còn trẻ, kiếm chút tiền mang về, em trai con học thành tài thì sau này con trở nên hoa tàn ít bướm thì cũng có núi mà dựa rồi! Lát nữa mẹ sẽ đi lấy quần áo phấn son của Lý Mẫn Nhi cho con.
– Con không muốn đồ của gã, là do con tiện nhân đó hại con! Con hận nó, nó chết không được yên đâu!
Lý Diệu Nhi hét lên đầy phẫn nộ, hai tay đập mạnh trong chậu nước như thể đang đập chính người mà cô ta hận nhất vậy.
– Dù sao con cũng đừng để nhà ta không có tiền mà còn phải giúp con làm việc khác, con xem rồi tự xử đi!
Bà Lý ôm đồ vật còn lưu lại của Thất Nguyệt tới rồi vứt trên giường của Lý Diệu Nhi.
Lý Diệu Nhi cứ nghĩ rằng tự mình sẽ rất dễ tìm một nơi để khiêu vũ, nhưng không ngờ tìm cả ngày trời mà không có ai nhận làm, nguyên nhân là vì gã mắc bệnh. Nơi Lý Diệu Nhi tới đều là những sàn nhảy lớn nên họ thường quản lý khá nghiêm ngặt.
Vũ nữ phải kiểm tra sức khỏe, mà Lý Diệu Nhi lại mắc bệnh đường tình dục thì đương nhiên sàn nhảy sẽ không nhận cô ta.
Lý Diệu Nhi nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ của người khác khi nhìn mình thì vành mắt đỏ ửng lên. Cô ta vừa khóc vừa đi về nhà. Bà Lý nghe thấy tiếng khóc trong sân thì đi ra
– Sao thế, mày có kiếm được tiền không?
Lúc trước Lý Diệu Nhi hay nghe thấy bà Lý cũng gãi thế với Lý Mẫn Nhi thì khi đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ đến lượt cô ta nghe lại có cảm giác như bị dao găm vào tim vậy.
– Mẹ, mẹ không lo lắng cho con chút nào sao? Lúc trước mẹ tốt với con như vậy, bây giờ tại sao lại đối xử với con như thế này?
Lý Diệu Nhi khóc rống lên đầy đau khổ.
– Lúc trước có chị mày kiếm tiền, bây giờ mày không kiếm nổi thì chúng ta phải làm sao? Mẹ đương nhiên muốn tốt với mày nhưng cũng phải có tiền thì mới tốt với mày được chứ! Rốt cuộc là có cầm tiền về không? Ngày mai là sinh nhật bạn học của Tiểu Phong, họ mời gã đi nhà hàng dự tiệc, không thể đến đó tay không được!
Bà Lý mất hết kiên nhẫn, nhìn Lý Diệu Nhi về nhà vào cái giờ này thì khẳng định không kiếm được đồng nào rồi. Bàta nghĩ thới việc ngày mai con trai bị mất mặt thì cảm thấy chua xót chết đi được.
– Không tìm được nơi để khiêu vũ, sàn nhảy lớn không chịu nhận con, nhỏ quá… thì con không muốn đi, nơi đó giống như là nhà chứa vậy.
Lý Diệu Nhi cúi đầu, nghẹn ngào gãi.
– Nhà chứa thì làm sao? Lát nữa mày đi đi. Bây giờ vẫn còn sớm, cố gắng kiếm tiền ngày mai em mày đi sinh nhật!
Bà Lý nhìn đồng hồ, mới khoảng tám chín giờ, do đó bà ta đẩy Lý Diệu Nhi ra ngoài mà chẳng thèm để ý cô ta đang cầu khẩn, rồi bà ta khóa cửa lại.
Lý Ngọc Phong nằm trên giường ở trong phòng nghe hết mọi chuyện thì cảm thấy đau lòng cho Lý Diệu Nhi. Nhưng gã nghĩ tới việc ngày mai không có quà mang đi, bị bạn học cười vào mặt thì đôi chân gã dừng lại, không đi khuyên can hay ngăn cản bà Lý nữa.
Ngày hôm sau, Lý Diệu Nhi về nhà trong bộ dạng đầu tóc rối bời, trong túi có năm đồng đại dương, bà Lý nhếch miệng tỏ vẻ chê bai. Chút tiền mọn này thì đủ để làm gì chứ, nhưng cũng chỉ biết cầm lấy thôi. Bà Lý thậm chí còn không làm cơm cho Lý Diệu Nhi mà thay bộ đồ rồi đi ra ngoài mua quà cho Lý Ngọc Phong.
Có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba, Lý Diệu Nhi bắt đầu lột xác rồi. Cô ta học cách trang điểm đậm, mặc áo sườn xám rẻ tiền, đứng tán tỉnh đám khách qua lại. Cô ta cũng đã biết làm thế nào để lừa tiền của khách, bà Lý thì suốt ngày bắt ép cô ta. Lúc đầu cô ta không dám phản kháng gì nhưng sau này vì đã là vò mẻ lại sứt, vì kiếm tiền nên ngày nào nhà họ Lý cũng cãi nhau, khiến cho tất cả mọi người đều biết Lý Diệu Nhi đang làm cái nghề gì.
Ban đầu Lý Ngọc Phong còn thấy tội nghiệp cho Lý Diệu Nhi, dù sao thì chị ấy cũng vì gã mà dẫn tới hoàn cảnh này, nhưng Lý Diệu Nhi không phải Lý Mẫn Nhi, cô ta vì Lý Ngọc Phong mới thành ra thế này, còn Lý Ngọc Phong không hề tỏ ra một chút gì là biết ơn gì hết nên Lý Diệu Nhi cũng chẳng cần tỏ ra vui vẻ với Lý Ngọc Phong. Lý Ngọc vốn dĩ bị bà Lý nuông chiều đến mức hỏng luôn rồi, Lý Diệu Nhi không coi gã ra gì thì gã cũng sẽ cười nhạo, chế giễu, không coi Lý Diệu Nhi ra sao.
Thất Nguyệt lại tiếp tục cho người truyền tới trường học tin Lý Diệu Nhi vì nuôi Lý Ngọc Phong phải bán thân. Thanh danh của Lý Ngọc Phong ở trường vốn chẳng tốt đẹp mấy, giờ thì lại càng giống như trên tuyết lạnh đóng thêm một lớp sương. Bạn bè ngấm ngầm cười nhạo gã, Lý Ngọc Phong không nhịn nổi liền đánh nhau với bọn chúng, cuối cùng bị đuổi khỏi trường học.