Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 35


Bạn đang đọc Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết – Chương 35


Mặt trời ngả về tây rơi xuống vài sợi nắng vàng ấm, mặt nước chậm rãi di chuyển phản xạ lưu quang, chiếu lên sườn mặt Bạch Tà, chợt sáng chợt tối, trong lúc nhất thời, làm người khác thấy không rõ thần sắc y.
Bạch Tà trầm mặc một lúc lâu, thì tuôn ra một tràng chế giễu, “Hắn bảo vệ ta? Cùng lắm là mỗi lần hắn đứng ở nơi cao cao tại thượng, bỏ mặc ý kiến của người khác, là tên ích kỉ, bằng không thì cũng sẽ không bị hai giới nhân yêu hợp lực đuổi giết, trở thành vật thừa hoan dưới thân người khác.”
“Wow a, hắn ích kỉ?” Hai mắt A Nô Bỉ trợn to, nháy mắt nổi lên hứng thú, “Ích kỉ như thế nào?”
“Không liên quan đến ngươi!”
“Chậc, đã vậy thì ta đây sẽ cướp người về, tra khảo một phen liền biết.”
A Nô Bỉ dứt lời liền lập tức ra tay, giao đấu với Bạch Tà.
Nhìn thấy hai người đánh nhau, Lạc Hằng đầu đau như búa bổ xoa xoa huyệt thái dương, không muốn để ý tới hai người này nữa, thấy Tiểu Linh Đang trở về, liền bò lên, miễn cưỡng đứng dậy đi đến bên người hắn, nhìn Tiểu Linh Đang xử lí vẩy cá, lại loại bỏ nội tạng cùng những thứ bẩn khác của cá, cuối cùng rửa sạch nướng trên bếp lửa.
Chờ đến khi cá được nướng đến vàng ruộm, mùi thơm dần dần lan toả trong rừng, A Nô Bỉ mới phủi tay không đánh với Bạch Tà nữa, trực tiếp ngồi bên cạnh Tiểu Linh Đang, nhìn mấy con cá trên đống lửa.
“Thù lao còn chưa nói đâu.” A Nô Bỉ tiện tay cầm một cành cây chọc chọc cá nướng trên đống lửa, bị Tiểu Linh Đang cực kì vô ngữ trắng mắt liếc một cái.
A Nô Bỉ rất có hứng thú trừng mắt nhìn lại.
“Ngươi muốn thế nào? Ngoại trừ việc hôn ta.”
A Nô Bỉ nhìn chằm chằm thịt cá trắng bóc bị chọc ra, tự hỏi một lúc cũng không biết nói ra yêu cầu gì.

Lạc Hằng cẩn thận ngẫm nghĩ khẽ nói, “Hay cứ giống hồi trước đi?”
“Cũng được.” A Nô Bỉ ậm ờ trả lời.
Nghe thấy hai người đã hoàn thành giao dịch, Bạch Tà đang đi trở về ánh mắt dần dần lạnh lẽo xuống.
Bốn người nghỉ tạm gần nửa ngày, bắt đầu khởi hành đến chỗ cái khe.

Không bị ma khí tra tấn, lại được linh khí Bạch Tà ngầm độ qua chữa trị, Lạc Hằng đã khôi phục khả năng đi lại, đương nhiên không cần Bạch Tà ôm đi nữa, chỉ là tốc độ cũng không nhanh lắm.
Điều làm hắn có hơi bất đắc dĩ chính là, không chỉ có thêm một tên A Nô Bỉ ăn cơm chùa, mà Cốt yêu không biết nhảy ra từ chỗ nào cũng đuổi kịp đội ngũ bọn họ.
“Không phải ngươi đi tìm Thời Lan Trạch sao? Làm sao lại tới đây, ngươi không muốn chữa xương cốt?” Lạc Hằng hỏi Cốt yêu đang chạy bên cạnh.
Cốt yêu vô cùng ủy khuất, “Muốn a, nhưng nữ tử có thai ngươi bảo ta tìm thì đang chạy hướng này mà.”
“Hướng này?” Lạc Hằng kinh ngạc.
Cốt yêu chân thành gật đầu, “Người của tôn chủ cũng đang tìm nàng, nàng không phải sẽ chạy tới lãnh địa của các tôn chủ khác sao?”
Lạc Hằng gật gật đầu.

Cốt yêu nhìn qua mấy người Lạc Hằng vài lần, lại cúi đầu nhìn khung xương trống rỗng của mình, nhỏ giọng nói: “Ta có thể cũng biến thành hình người được không, các ngươi đều là hình dáng con người, cũng cho ta biến thành đi, bằng không ta thế nào cũng không hợp đàn.”
Lạc Hằng như suy tư gì nhìn thoáng qua Cốt yêu, sau đó nói: “Vậy ngươi biến lại thành bộ dáng nữ tử đi.

Không được biến thành bộ dạng của ta.”
Chỉ cần Cốt yên biến thành hắn A Nô Bỉ sẽ đùa giỡn Cốt yêu, hắn đã bị một đồ đệ đùa giỡn rồi, còn phải xem một người giống mình như đúc bị những người khác đùa giỡn nữa à? Dù hắn có xử sự bình tĩnh như thế nào đi nữa thì vẫn cảm thấy có phần quái dị, càng thêm không thể trơ mắt nhìn mặt mình cầu hoan, rồi lại thừa hoan dưới thân người khác
“Nhưng ta cảm thấy dáng vẻ ngươi càng đẹp mắt.” Hai mắt Cốt yêu trông mong nhìn Lạc Hằng.

Đạo bào của Lạc Hằng đã không phải đạo bào rách tung tóe kia nữa, một bộ trường bào xanh lá, trước người được vài lá trúc diệp màu xanh đậm điểm xuyết, cổ áo may màu trắng, cùng làn da trắng nõn giao hòa bên nhau.

Bọn họ chạy rất nhanh, gió phần phật thổi động quần áo bọn họ, những phiến lá trúc diệp như đang nhảy múa, dào dạt vô cùng, càng tô thêm khí chất xuất trần của người.
Lạc Hằng không ngờ trong không gian nhẫn trữ vật của Bạch Tà lại còn giữ quần áo trước kia của hắn, dáng người hắn bây giờ không khác biệt lắm so với cơ thể mà hắn đã xuyên vào kia, quần áo cũng mặc rất vừa người.

Cốt yêu nhìn đến ngơ ra, lại bỏ thêm một câu, “Giống như thần tiên vậy.”
Lạc Hằng như nghe được cái gì buồn cười, “Ngươi là yêu ma mà lại thấy thần tiên đẹp.”
“Con người không phải đều hình dung như vậy sao.” Cốt yêu nhỏ giọng nói, sau đó lại nghĩ đến cái gì, “Vậy Lạc Hằng đại nhân bảo ta biến thành nữ tử, có phải vì Lạc Hằng đại nhân thích nữ nhân hơn không?”
Bước chân Bạch Tà thả chậm nửa nhịp, ánh mắt dừng lại trên mặt Lạc Hằng, lẳng lặng nghe hắn trả lời.
Lạc Hằng thuận miệng nói, “Nữ tử đẹp, đương nhiên là vui tai vui mắt.”
Bước chân Bạch Tà ngừng lại, tụt lại phía sau vài bước mới đuổi kịp lên.
Cốt yêu ngay lập tức vui vẻ, một khối xương trắng nháy mắt biến thành một nữ tử, “Đẹp không? Ta nhớ rõ hôm trước ngươi nói đây là người ngươi thích.”
Lạc Hằng liếc mắt nhìn Cốt yêu một cái, sắc mặt có chút quái dị, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, đây là gương mặt rạng rỡ của nữ chủ, hẳn là lúc đuổi theo Thời Lan Trạch đã phục chế lại dung mạo nàng.
Lạc Hằng như suy tư gì, cuối cùng mới gật đầu, “Đẹp.”
Cốt yêu cười càng thêm vui vẻ, túm chặt đạo bào Lạc Hằng, “Vậy ngươi muốn giao phối với ta không, ta có thể làm ngươi thoải mái, sẽ không hút tinh khí ngươi.”
“Ta đã là luyến sủng của người khác, thân thể đều bị người đó chi phối, làm sao giao phối với ngươi được.”
“Nga…” Cốt yêu ủ rũ xuống.
Tiểu Linh Đang nghe Lạc Hằng nói vậy không khỏi cảm thấy hơi thẹn, lần đầu tiên nghe một người mặt không đổi sắc mà nói mình là luyến sủng của người khác, còn nói đến thuận miệng như vậy.
Nhưng ngay sau đó hắn đã được nghe Lạc Hằng nói một câu càng làm hắn chấn kinh rớt cằm.


Chỉ thấy Lạc Hằng nói: “Bạch tông chủ, ta nhũn chân, có thể hay không ôm một chút?”
Thân thể Bạch Tà cứng đờ, mặt âm trầm, trực tiếp ôm ngang người lên.
Tiểu Linh Đang nhỏ giọng nhắc nhở: “Lạc đạo hữu, ngươi là một tông sư.”
Đã từng là tông chủ của cả một môn phái lớn, kẻ có thể làm người trong thiên hạ vừa nghe là biến sắc, sao lại có thể sa đọa đến tình trạng này.
Lạc Hằng cười nói: “Nhưng bây giờ ta là luyến sủng của tông chủ nhà ngươi, luyến sủng không phải chỉ cần giao ra thân thể là có thể được sủng ái sao.”
Tiểu Linh Đang nhất thời vô ngữ cứng họng, làm luyến sủng không phải là một chuyện nên cảm thấy rất xấu hổ ư, mà còn là trở thành luyến sủng của đồ đệ mà mình đã từng tự tay nuôi dạy.
Ngày hôm qua không phải còn rất tức giận hả?
Đường đường là tông chủ một phái, nằm dưới thân người khác hầu hạ, nói ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo, nếu đổi thành hắn, còn không bằng đâm thẳng đầu vào tường cho rồi.
Nhưng ngẫm lại lúc trước Lạc Hằng một bên bị tông chủ đuổi giết, một bên lại cười tủm tỉm gần gũi, nhân tiện ăn chùa uống chùa, hình như có phần hiểu được.
Lạc Hằng cũng không quan tâm Tiểu Linh Đang lầm tưởng như thế nào, sau một lát được Bạch Tà bế lên đã nặng nề ngủ đi.
Cách vải dệt hơi mỏng có thể nghe được tiếng tim người đập chậm từng nhịp, Bạch Tà thật cẩn thận truyền linh khí, ánh mắt y khóa chặt vào dung nhan ngủ say của hắn.
Lạc Hằng ngủ rồi, mấy người lại chạy nhanh hơn vài lần, nhanh chóng chạy xuyên qua cánh rừng, nếu lấy mắt thường tới xem chỉ có thể bắt được vài đạo tàn ảnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.