Đọc truyện Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại FULL – Chương 72: Tặng Lễ Trùng Phùng
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-72-0.jpg
Chương 72: Tặng lễ trùng phùng.
Trong lều gió ấm phân tán, ánh bạc vũ khí lưu chuyển, bên chân là y vật lông xù chất thành đống, bây giờ ở bên ngoài Tuân Thiên Xuân có thanh danh, không thiếu đồ vật, ngay cả dược phẩm cũng có thể dùng loại quý giá nhất.
Tuân Thiên Xuân đẩy y phục Hứa Trân ra, lau chùi thân thể, cầm dược bôi lên, tay nàng run rẩy.
Hứa Trân nghĩ nàng quá khổ sở, liền đưa tay sờ đầu nàng.
Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, trong mắt thoáng qua thống khổ cùng vui mừng, cuối cùng đè xuống toàn bộ, quỳ gối dưới tàn chúc ( đèn tàn) mờ nhạt dịu dàng nhìn Hứa Trân.
Một roi vừa rồi đánh vừa nhanh vừa tàn nhẫn, ở trên lưng Hứa Trân để lại vết thương rướm máu, Tuân Thiên Xuân nhìn thấy, hận không thể lao ra đem người bên ngoài giết.
Nhưng nhìn ánh mắt quan tâm thân thiết của Hứa Trân, nàng rõ ràng, mình không thể thiên nộ ( giận cá chém thớt).
Sai là nàng, là nàng không tìm được tiên sinh—
Tuân Thiên Xuân nhắm mắt lại, chờ thuận khí, mở mắt tiếp tục dùng ngón tay lạnh lẽo thoa dược.
Hứa Trân nằm lỳ trên giường, lười nhác bày ra thân thể, vạt áo y phục của nàng rách tả tơi, lộ ra chân nhỏ tinh tế nhưng đều là vết thương.
Tuân Thiên Xuân thoa dược tới mắt cá chân, không nhịn được liền cúi xuống hôn lên.
Hứa Trân nắm chăn che lại không cho nàng hôn.
Tuân Thiên Xuân cởi áo khoác, tiến vào đệm chăn ôm Hứa Trân hôn môi.
Hứa Trân nhiệt độ cao chưa lui, người lại bị thương nặng, không có cách nào chống lại Trấn Bắc vương, nàng đẩy tiểu ăn mày ra mấy lần, thở hồng hộc, nhưng không có tác dụng.
Tuân Thiên Xuân gặm xong liền đổi sang liếm.
Động tác nhẹ nhàng chầm chậm, rốt cuộc bị Hứa Trân nắm được thời cơ lợi dụng, đẩy ra.
Hai người cùng ngủ trên giường lớn rộng rãi, Hồ sàng này là đãi ngộ đặc hữu của Trấn Bắc vương, bên trên có da mãnh thú người khác tặng, còn vẩy không ít hoa cỏ.
Hứa Trân thở dốc đè trên người tiểu ăn mày, cách đồ ngủ đơn bạc, nàng cảm nhận được hai năm qua tiểu ăn mày trưởng thành.
Nàng có không ít lời muốn hỏi, cũng có không ít lời muốn mắng, chợt không biết làm sao mở miệng.
Tuân Thiên Xuân tiến gần tới hôn nàng, như một tiểu cẩu chọc người vui, Hứa Trân bị sự tưởng tượng của mình làm phì cười, nằm nhoài trên vai Tuân Thiên Xuân hỏi: “Ngươi cứ như mấy ngày chưa ăn cơm vậy.”
Những ngày qua Tuân Thiên Xuân cũng không có ăn cơm thế nào, nàng ăn không trôi.
Nàng mặt mày lãnh đạm, trong con ngươi mặc lam thâm trầm không thấy rõ tình cảm, Hứa Trân chờ giây lát, nghe thấy nàng nói: “Nhớ ngươi.”
Gò má Hứa Trân hơi ửng hồng: “Ta cũng rất nhớ ngươi, sao ngươi không đi tìm ta, là không tìm được ta sao?”
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Hứa Trân nói: “Lúc trước ta luôn chờ ngươi tìm tới ta.”
Viền mắt Tuân Thiên Xuân lại ửng hồng, tay dùng sức nắm chặt, khớp xương trắng bệch.
Nàng nghĩ: Ta phải tiếp tục cố gắng.
Trời bất tri bất giác tối dần, tuyết rơi nện vào trướng phát sinh tiếng vang to.
Hứa Trân vừa nói câu kia, cũng tự cảm thấy mình quá phiến tình(1), vội cứu vãn: “Nhưng hiện tại loạn thế, binh hoang mã loạn, làm sao ngươi tìm được ta, dù ta biết ngươi ở đâu, ta cũng không tìm tới ngươi được.”
⌈(1) Phiến tình: Cảm xúc dạt dào, sến súa.⌋
Trong lòng Tuân Thiên Xuân không hoàn toàn nghĩ như vậy, nàng không nói lời nào, đưa tay dùng sức ôm Hứa Trân.
Bấc đèn bên cạnh bốc lửa phát sinh tiếng xì xì.
Hứa Trân thật không tiện di chuyển, đem đầu tựa vào ngực Tuân Thiên Xuân, nàng nghe thấy bên tai truyền tới tiếng đập thình thịch, như tiếng gõ cửa gấp gáp, hai người cách một tầng y phục mỏng manh, gần kề nhau hơn nhiều.
Ngoài trướng phong ngoan thạch đông, hổ lang kêu gào, đại cổ ( trống lớn) lần lượt bị thổi ngã xuống đất, so sánh thì trong lều an nhàn khiến Hứa Trân có cảm giác không thật.
Mỗi ngày nàng ngóng trông có thể gặp lại tiểu ăn mày, bây giờ gặp rồi, thật sự đây không phải mộng đi.
Nàng đưa tay sờ sờ da thịt căng mịn của tiểu ăn mày, xác nhận một lần, đây không phải mộng.
Hứa Trân còn muốn tiếp tục nói chuyện với Tuân Thiên Xuân.
Tuân Thiên Xuân dường như đã nhắm mắt ngủ, khóe mắt có chút ướt, Hứa Trân cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nàng cũng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Thật vất vả có chút buồn ngủ, trong đầu Hứa Trân lại bắt đầu lắc lư đao quang kiếm ảnh ( cảnh tượng khốc liệt), nàng phảng phất như đang ở Giang Nam, sống trong đoạn thời gian bất ổn nhất kia, một năm qua, bởi vì nàng làm người biết điều, lại được ăn mày trọng dụng xem là quân sư đệ nhất, khiến không ít đồng hành muốn giết nàng.
Hứa Trân không thể không đề phòng, nàng từ lâu không có ngủ ngon giấc, mấy ngày trước thật vất vả trốn ra, rồi lại chịu khổ, hiện tại trên người đều là vết thương khó chịu, ngủ không yên ổn, nàng có chút thần trí không rõ, cảm thấy mình như thuyền nhỏ trên sông, lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng, không thể thở nổi.
Không biết là lúc nào, nàng cảm thấy tay chân của mình bị đè ép, cả người bị ôm chặt, khí tức nóng rực lan truyền khắp người.
Hứa Trân vẫn nhắm mắt.
Trên người có một đôi tay không thành thật lướt qua lại, chạm tới ngực nàng, Hứa Trân rốt cuộc tỉnh lại, nàng muốn nhảy xuống giường nhưng không thể nhúc nhích, nàng dùng sức giãy dụa, khàn giọng hỏi: “Ai?”
Tuân Thiên Xuân ôm Hứa Trân, không cho nàng động đậy nhiều, không nói gì.
Đăng hỏa trong trướng đã tắt, đen tối không nhìn thấy quang ảnh, Hứa Trân sắp khóc, rốt cuộc nghĩ đến, mình hiện ở trong quân trướng của tiểu ăn mày, nàng đã tìm được tiểu ăn mày, ngoại trừ tiểu ăn mày, không ai có thể ôm mình chặt như vậy.
Thần kinh căng thẳng của Hứa Trân dần buông lỏng, rốt cuộc thở phào.
Nàng lo lắng sợ hãi chỉ trong nháy mắt.
Tuân Thiên Xuân còn chưa kịp nói chuyện.
Hứa Trân cười giải thích: “Ta quên mất.”
Tuân Thiên Xuân cảm nhận được biến hóa của Hứa Trân, nàng ôm Hứa Trân, không thể nào tưởng tượng được hai năm qua Hứa Trân chịu khổ gì, nàng tiến lại gần, thân mật cọ cọ trán Hứa Trân.
Hứa Trân bị cọ rất vui vẻ.
Bên ngoài có binh sĩ xách đèn cầm kiếm đi tuần tra.
Nếu Hứa Trân tỉnh rồi, liền cùng tiểu ăn mày thầm thì, nói hai năm qua mình trải qua thế nào, làm sao bồi dưỡng ra một tiểu bá chủ ở Giang Nam.
Tuân Thiên Xuân nghe Hứa Trân bị giam, có chút tức giận, lửa giận ngột ngạt tiếp tục đè xuống.
Hứa Trân nói: “Thiên hạ không thái bình, phân cửu tất hợp hợp cửu tất phân(2), cuối cùng nhấn định sẽ có một người xưng vương, còn những người khác, đương nhiên không thể sống lâu dài.”
⌈(2) Phân cửu tất hợp hợp cửu tất phân: Tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan.⌋
Tuân Thiên Xuân đáp một tiếng.
Hứa Trân nói: “Ta vẫn muốn nâng đỡ ngươi làm vua, nhưng xung quanh trở ngại quá nhiều, ngươi lại không có căn cơ gì, cũng may hiện tại là loạn thế.”
Tuân Thiên Xuân cảm thấy trên người có thêm gánh nặng vô hình.
Gánh nặng này là Hứa Trân cho nàng mang, nhưng rất nhanh, lại được Hứa Trân lấy xuống.
Hứa Trân cảm nhận được ý nghĩ của tiểu ăn mày, nàng bổ sung nói: “Ngươi không làm vua cũng không sao, hai năm qua ta nghĩ rất nhiều, thiên hạ lớn như vậy, làm Hoàng Đế rất mệt, chờ mọi việc giải quyết xong, chúng ta tìm một nơi ẩn cư là tốt rồi.”
Tuân Thiên Xuân lại ôm chặt Hứa Trân.
Hứa Trân nằm nghiêng nói về tháng ngày sau này hai người sẽ trải qua thế nào, nói củi gạo dầu muối, dạy học tập võ.
Nói rồi nói, nàng đột nhiên cả kinh, cầm lấy tay Tuân Thiên Xuân, nói mình còn hoàng kim giấu ở Bình Lương.
Tuân Thiên Xuân kéo chăn bông đắp kín cho hai người, nói: “Ta mang đến rồi.”
“Mang đến rồi?” Mắt Hứa Trân sáng lên, “Vậy tốt quá, ta còn tưởng Quận chúa kia nhất định sẽ từ chỗ ngươi lấy đi vài thứ.”
Tuân Thiên Xuân nói: “Nàng không đánh lại ta.”
Hứa Trân nghe tiểu ăn mày nói uy phong, nở nụ cười.
Đề tài lại bị qua loa đẩy tới bên Hứa Trân, vành mắt Hứa Trân xanh đen, cổ họng khàn khàn, tinh thần lại không tệ.
Nàng lại nói mình làm sao bồi dưỡng ăn mày trẻ tuổi kia.
Tuân Thiên Xuân nghe Hứa Trân nói tới người khác, không vui vẻ thế nào, lại nghe Hứa Trân đùa giỡn đem mình so sánh với tên ăn mày trẻ tuổi, hận không thể lao ra giết người kia.
Bá chủ Giang Nam.
Người này giam cầm tiên sinh, để mình cùng tiên sinh tách biệt lâu như vậy.
Tuân Thiên Xuân nhớ kỹ người này.
Hứa Trân thấy sắc mặt Tuân Thiên Xuân không tốt, cho rằng tiểu ăn mày lo lắng, giải thích: “Ngươi đừng lo lắng, tuy người này thành bá chủ, nhưng chung quy vẫn không ra sao cả, ta làm như vậy, là giúp ngươi ở Đông Nam tranh thủ chút binh khí, mảnh đất kia có một thiếu hụt trí mạng, nếu phát hiện, rất dễ đánh.”
Ngoại trừ tiểu ăn mày, nàng đối với những người khác, không có cách nào tín nhiệm, đành nỗ lực chừa chút hậu chiêu.
Tuân Thiên Xuân mím môi nói: “Ta không muốn.”
Hứa Trân cười nói: “Ta biết, phải rồi, chuyện phụ mẫu ngươi thế nào rồi?”
Tuân Thiên Xuân không nói gì, giơ tay sờ lấy mặt Hứa Trân, ngón tay nàng sạch sẽ thon dài, ngón tay cùng lòng bàn tay có vết chai mỏng, móng tay cắt rất ngắn.
Hứa Trân vỗ tay nàng hỏi: “Không phải không có chút tiến triển gì chứ? Mặc dù nói hiện tại lật án xác thật khó khăn, nhưng nếu có đầu mối gì, có thể cùng bách tính nói rõ, trả lại trong sạch cũng tốt rồi.”
“Không cần.” Tuân Thiên Xuân lắc đầu: “Ta chỉ muốn ở cùng tiên sinh.”
Hứa Trân nâng tay nàng, cười hì hì hôn một cái nói: “Vậy ngươi đừng có lạc mất ta nữa.”
Tuân Thiên Xuân vốn khổ sở, lại bị trêu chọc khó nhịn, nhìn Hứa Trân một chút, cuối cùng không nói hai lời tiến đến gần, cẩn thận từng chút bảo vệ phía sau lưng Hứa Trân, trút bỏ váy sam lỏng lẻo của Hứa Trân, hôn xuống ngực.
Hứa Trân miễn cưỡng nằm, nghĩ tiểu ăn mày chỉ là muốn hôn nhẹ, liền sờ sờ đầu nàng, tùy ý nàng.
Nhưng sau đó, tiểu ăn mày hôn càng lúc càng thấp, Hứa Trân cảm thấy không đúng lắm.
“Ngươi—” Lời còn chưa dứt, suýt chút nữa xuất ra tiếng rên rỉ.
Tiểu ăn mày này, sao lại hôn nơi đó…!
Hứa Trân không nghĩ sẽ phát triển đến mức này, chỉ cảm thấy ngoài trướng tuy cuồng phong loạn tuyết, nhưng không bằng tiếng tim đập như sấm dậy của mình.
Tuân Thiên Xuân hiển nhiên học trộm không ít thứ, Hứa Trân đạp nàng, đánh nàng, ngược lại bị nắm chân, đặt trên vai.
Mặt già nua của Hứa Trân đỏ lên, rồi lại mơ hồ có chút chờ mong, ánh mắt nàng mơ hồ.
Tuân Thiên Xuân lông mi nhỏ dài, mắt hoa đào khép hờ, hiếm thấy cong môi cười nói: “Tiên sinh đây là lễ trùng phùng, ta tặng ngươi.”
Nụ cười này như hồng mai nở rộ, Hứa Trân ngẩn ngơ thất thần.
Sau đó phát sinh cái gì, không còn trong phạm vi khống chế của nàng, nếu nàng muốn chạy trốn, Tuân Thiên Xuân sẽ ôm lấy eo nàng, không cho nàng rời đi.
Nếu nàng muốn động tay chân, Tuân Thiên Xuân liền kéo vải bông buộc lấy hai tay nàng, để nàng hưởng thụ tốt.
Hứa Trân khóc không ra nước mắt, thiên tính vạn tính không tính đến bước này, nàng làm sao dưỡng ra một cái tiểu bạch lang vậy chứ.
Một đêm ầm ĩ.
Hôm sau trời tờ mờ sáng, Tuân Thiên Xuân thân mặc bạch y, tóc đen rối tung, đi ra ngoài gọi người mang củi cùng nước đến, tự mình nấu nước trong trướng, ngâm khăn lông ướt vắt khô, giúp Hứa Trân lau người.
Hứa Trân cũng tỉnh rồi.
Cả người nàng đau nhức, nghiêng người nhìn tường, không để ý Tuân Thiên Xuân.
Tuân Thiên Xuân cười, rồi lại nhíu mày, không nói gì.
Bên ngoài có chiến sự, tướng sĩ tham báo đến nhiều lần, Tuân Thiên Xuân không muốn đi, Hứa Trân nhỏ giọng nói: “Đánh trận là đánh cược rất nhiều mạng người, ngươi phải đi.”
Tuân Thiên Xuân nghe Hứa Trân, mặc vào mũ giáp, cầm tiểu kiếm ra ngoài ứng phó.
Chờ Tuân Thiên Xuân rời đi, lại qua một lúc lâu.
Hứa Trân chậm rãi ngồi dậy, lấy thuốc mỡ bên cạnh, khuôn mặt xoắn xuýt, cuối cùng đưa tay quẹt một chút, cẩn thận bôi xuống dưới.
Đồng thời ở trong lòng mắng: Tiểu bạch nhãn lang…!
Thương uổng ngươi!
◍ ――― Hết chương 72 ――― ◍.