Đọc truyện Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại FULL – Chương 3: Tặng Sách
Hứa Trân cầm tiền rời đi, nhưng bởi vì đắc tội tôn nữ Thượng Thư, nàng quyết định ở nhà mấy ngày, tạm thời không ra khỏi cửa.
Ngày hôm sau, nàng kiểm tra điểm công đức, phát hiện có thêm năm điểm, hơn nữa cộng với còn thừa lúc trước, tổng cộng có bảy điểm.
Hứa Trân cảm giác có chút kỳ quái.
Hôm qua cầm tiền lương, cũng không coi là chuyện tốt gì, mặc dù thật sự không cẩn thận làm, cũng sẽ không có nhiều điểm công đức như vậy.
Chẳng lẽ Thanh Long Sơn phong thủy tốt sao?
Nàng không nghĩ ra, liền đóng giao diện, đi tìm tiểu ăn mày chơi.
Tiểu ăn mày mấy hôm nay đã mở miệng, tuy thanh âm khàn khàn, nhưng cũng biểu đạt được ý chính, chỉ là tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, thường thì Hứa Trân nói vài câu, nàng sẽ đáp lại một câu.
Hứa Trân đi đến, tiểu ăn mày đang bổ củi.
Hứa Trân ở trước mặt nàng lắc lư vài vòng.
Thấy tiểu ăn mày không để ý đến mình, nên đi vào nhà mang cái ghế tre nhỏ ra, đặt bên cạnh tiểu ăn mày, ngồi xuống.
Nàng khom người đem thân kề sát đùi, tận lực nhìn thẳng tiểu ăn mày.
Nghiêng đầu quan sát một chút củi phía sau, dò hỏi: “Ngươi lấy củi ở đâu ra.”
Tiểu ăn mày dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, khàn giọng đáp: “Cạnh rừng trúc, nhặt.”
Hứa Trân lại hỏi tiếp: “Ngươi nhặt củi làm gì?”
Tiểu ăn mày cúi đầu bổ củi, nói: “Trả tiền thiếu.”
Hứa Trân hỏi: “Trả mười lượng ta cứu ngươi sao?”
Tiểu ăn mày nói: “Phải.”
Hứa Trân giải thích: “Tiền kia là ta cam tâm tình nguyện đưa, không chỉ cứu mạng của ngươi, cũng là cứu mạng ta, ngươi không trả cũng không sao cả.”
Tiểu ăn mày không đáp.
Hứa Trân lại nói: “Hơn nữa ngươi bổ củi, một bó cũng chỉ có ba đồng, muốn bổ đến khi nào mới trả được mười lượng a?”
Tiểu ăn mày cầm một tiểu kiếm đỏ sậm, một mực bổ củi.
Hứa Trân lần đầu nhìn thấy thanh tiểu kiếm này, chuôi kiếm rõ ràng màu đỏ, lưỡi dao lại hiện lục quang, như là rỉ sắt.
Nàng hỏi tiểu ăn mày: “Đây là đao của ngươi sao?”
Tiểu ăn mày nói: “Nó gọi là Hồng Việt.”
Hứa Trân nghe thấy tên này rất êm tai, liền hỏi: “Hồng nào? Việt nào?”
Tiểu ăn mày lắc đầu.
Hứa Trân hỏi: “Ngươi không biết chữ sao?”
Cổ tay nhỏ bé trắng nõn của tiểu ăn mày dừng một chút, sau lại đáp: “Không biết.”
Hứa Trân cười nói: “Hôm khác ta dạy ngươi.”
Sau khi nói xong, nàng nghĩ đến, Hoàng đế đương triều trọng văn khinh võ, mở rộng trường tư, khiến cho hầu hết mọi người ở triều đại này đều biết chữ, ngay cả tiểu hài ba tuổi đi trên đường cũng có thể đọc một câu “Quân tử bất ưu bất cụ(1).”
⌈ (1) Quân tử bất ưu bất cụ: Quân tử không lo không sợ.
Người Quân tử làm việc gì cũng theo đạo lý, tự xét trong bụng không có hối hận thì còn lo và sợ gì nữa.
Câu nói của Khổng Tử.⌋
Nhưng tiểu ăn mày lại không biết chữ, chẳng lẽ từ nhỏ đã bắt đầu lưu vong?
Nàng suy nghĩ đến có chút đói bụng, từ trong trù phòng cầm lấy một cái bánh trắng, bẻ thành hai nửa, đưa đến bên miệng tiểu ăn mày: “Há mồm.”
Tiểu ăn mày hé miệng, cắn một cái.
Hứa Trân hỏi: “Có khô lắm không?”
Tiểu ăn mày nhai vài cái, nuốt xuống nói: “Không có.” Nói xong phút chốc, bổ sung: “Ăn thật ngon.”
Hứa Trân cũng cắn một cái, lại không thấy ngon thế nào.
Hai người ở bên ngoài ngồi nói chuyện phiếm.
Hứa Trân hỏi nhảm, tiểu ăn mày thỉnh thoảng sẽ đáp một câu.
Nếu hỏi các loại vấn đề như tên, tuổi, phụ mẫu, chỗ ở, tiểu ăn mày sẽ ngậm miệng không nói.
Hứa Trân hỏi mệt mỏi, liền ngồi một hồi, chờ tiểu ăn mày thu kiếm, liền đứng dậy lôi kéo nàng, vào nhà rửa mặt.
Lại qua một ngày, Hứa Trân như trước mở giao diện lữ khách nhập cư trái phép.
Mở ra rồi bỗng nghĩ đến hôm qua không xuất môn, chỉ cùng tiểu ăn mày nói chuyện phiếm nên tính đóng hệ thống lại.
Ai biết lướt mắt qua, thoáng nhìn, điểm công đức của nàng được chín điểm!
So với hôm qua còn nhiều hơn!
Hứa Trân chấn kinh rồi.
Rõ ràng nàng không làm gì, như thế nào lại tăng? Nếu nhớ không lầm, hôm qua tất cả thời gian nàng đều tiêu hao trên người tiểu ăn mày, lẽ nào trên người tiểu ăn mày có bí mật gì?
Vì để nghiệm chứng, nên vài ngày sau đó Hứa Trân cũng không có đi ra ngoài, đều ở trong phòng, cùng tiểu ăn mày nói chuyện phiếm, lúc đầu thì còn là nói chuyện phiếm, sau đó chỉ có một mình Hứa Trân độc diễn.
Nhưng dù vậy, điểm công đức vẫn tăng.
Có khi là hai điểm, có khi ba điểm, thật sự là hoa tâm nộ phóng ( vui như mở cờ trong bụng).
Hứa Trân có chút kích động.
Chờ điểm công đức tăng đến mười chín điểm, nàng xuất môn, không cùng tiểu ăn mày tiếp xúc, trốn ở khách điếm bình dân ở một đêm.
Cách ngày, điểm quả nhiên dừng tăng, còn bị trừ một điểm.
Hứa Trân vui vẻ muốn nhảy cỡn lên.
Thì ra điểm công đức có thể lấy dễ dàng như vậy? Chỉ cần cùng tiểu ăn mày ở chung một chỗ, là có thể đạt được điểm công đức!
Tiểu ăn mày này là tiên nữ chuyển thế sao?
Hứa Trân cảm động đến khóc.
Nàng chạy về nhà, ôm tiểu ăn mày nói: “Trời ạ, ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta! Sau này ta nhất định hảo hảo cung phụng ngươi!”
Tiểu ăn mày không rõ, thần tình không thay đổi, hỏi: “Vì sao?”
Hứa Trân cười hì hì với nàng, cười một hồi, buông tay ra, kéo tiểu ăn mày vào trong nhà, xuất ra một quyển sách nói: “Đến, ta dạy ngươi học chữ.”
Mấy ngày trước tiểu ăn mày nhắc đến tên tiểu kiếm.
Hứa Trân liền trước tiên dạy hai chữ “Hồng Việt” này.
Nàng không thuần thục chữ phồn thể lắm, chữ viết xấu, bút lông cũng dùng không thuần thục, bảy quẹo tám méo viết trên giấy, để tiểu ăn mày viết theo.
Tiểu ăn mày viết hai lần, tay dính đầy mực.
Hứa Trân cầm khăn lau cho nàng, dời cái ghế mây đến, ôm tiểu ăn mày ngồi trên chân mình, nửa ôm tiểu ăn mày, cầm tay nàng, từng nét viết xuống.
Tay tiểu ăn mày rất trắng nhưng cũng không mềm, khớp xương rõ ràng, khiến lòng bàn tay Hứa Trân có chút đau, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Viết xong một lần, Hứa Trân lên tinh thần hỏi: “Ngươi có muốn tự mình viết thử không?”
Nàng buông tay ra.
Tiểu ăn mày cầm bút thẳng thóm như trước, chỉ là chậm chạp không có hạ xuống.
Hứa Trân nói: “Viết a.”
Bút lông của tiểu ăn mày dừng ở không trung, dừng hồi lâu, nghiêng đầu nói: “Ta, tự ngồi.”
Hứa Trân hỏi: “Ngươi xấu hổ a?”
Nàng buông tay ra, để tiểu ăn mày ngồi chồm hổm bên cạnh án kỷ.
Tiểu ăn mày viết hai lần, cuối cùng viết ra chữ, cùng bảng mẫu chữ Khải không sai biệt lắm.
Tiến bộ quá nhanh.
Hứa Trân bị tổn thương lòng tự trọng, nằm úp sấp nhìn chữ tiểu ăn mày, cảm thấy có chút cứng cáp, không giống mới biết viết.
Nàng hỏi: “Có phải ngươi biết chữ không, trước đó gạt ta sao?”
Tiểu ăn mày: “Chưa từng.”
Hứa Trân suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngươi thiên phú tốt! Chúng ta lại học tiếp – Ngươi tên gì?”
Tiểu ăn mày không trả lời.
Hứa Trân nói: “Lúc trước hình như hỏi qua ngươi…!Ngươi không có tên sao? Ta đặt cho ngươi, thế nào?”
Môi tiểu ăn mày khẽ nhúc nhích.
Hứa Trân đến gần nghe: “Ngươi nói cái gì? Có chữ gì thích sao?”
Tiểu ăn mày trầm mặt một lát, cuối cùng đem tiếng nói ép cực thấp, phun ra một chữ: “Xuân.”
“Xuân? Là tên ngươi sao?” Hứa Trân hỏi, “Họ gì?”
Tiểu ăn mày không nói.
Hứa Trân liền viết xuống chữ “Xuân”.
Nàng rất thích chữ này.
Viết xong chữ Khải, lại viết một lần Hành thư, Hành thư viết xấu, liền tự nhiên trở thành cuồng thảo(2).
⌈ (2)Hành thư (chữ Hành): là chữ khải viết nhanh, nhưng không đến mức như chữ Thảo.
Hành thư viết tự do, nhanh chóng hơn Khải, nhưng không đến mức quá phóng túng như Thảo, nên Hành thư là loại chữ được sử dụng phổ biến nhất trong quá trình viết tay.
Thảo thư: So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.
Thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo.Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.
Cuồng thảo: Thảo thư viết càng ngày càng phóng khoáng và mãnh liệt hơn, trở thành cuồng thảo – kiểu viết này gần như không thể đọc được và trên thực tế cuồng thảo gần như chỉ được dùng như là một kiểu viết mang tính nghệ thuật cao chứ không áp dụng trong sinh hoạt thực tế hàng ngày.⌋
Lúc này, lòng bàn tay nàng bỗng nhiên có chút nóng lên.
Lúc đầu Hứa Trân không để ý đến, kết quả lòng bàn tay càng lúc càng nóng, khiến nàng vô pháp ổn định viết chữ.
Chẳng lẽ hệ thống lữ khách nhập cư trái phép xảy ra vấn đề gì?
Nghĩ vậy, nàng có chút khẩn trương, cuống quýt đem bút trong tay đưa cho tiểu ăn mày, để tiểu ăn mày tự viết, rồi bước nhanh về phòng của mình.
Trong phòng, một đạo lam quang hiện ra, giao diện hệ thống màu lam nhạt hiện ra trước mắt.
Hứa Trân nhìn điểm công đức một chút, mười tám điểm, không có biến hóa.
Vậy thì có vấn đề gì?
Nhìn nhìn kỹ trên dưới trái phải, rốt cuộc nhìn thấy, ở góc phải, có hai cái kim quang lập lòe.
Một là [ Đầu mối chính ], còn một cái là [ Thương thành ].
Hứa Trân cảm thấy hết sức mới lạ, liền nhấn vào nhìn xem, trước tiên mở [ Đầu mối chính ].
Phía trên giao diện đầu mối chính viết một hàng chữ:《Trở thành tiên sinh dạy học ở Thanh Long Sơn thư viện ( 0/1).》
Phần thưởng khi hoàn thành: Điểm công đức +50.
Trừng phạt khi thất bại: Không có.
Đây là cái gì vậy?
Hứa Trân thiếu chút nữa phun một ngụm máu.
Mấy ngày trước nàng còn ở thư viện đắc tội người, bị sơn trưởng đuổi đi, lúc này còn muốn nàng đến thư viện công tác? Đây không phải là đem đầu đến tặng người sao?
May mắn là không có bị trừng phạt gì.
Hứa Trân lưu luyến nhìn năm mươi điểm công đức hồi lâu, cuối cùng vẫn trở về trang chủ, không nhìn nữa.
Mở ra [ Thương thành ].
Đồ trong cửa hàng chia thành hai hàng trên dưới, tổng cộng có tám món đồ, hai bản thư da xanh, tựa hồ là bí tịch võ công, còn một chút đều là dược phẩm, không biết cụ thể để làm gì.
Lọ thuốc rẻ nhất, phải tốn năm trăm điểm công đức, còn lại bảy tám trăm, thư tịch càng đắt hơn, phải mất một ngàn hai.
Hứa Trân không mua nổi, rưng rưng đóng giao diện.
Mới ra hai chức năng lại không dùng được, chỉ càng khiến không vui thêm.
Hứa Trân rất thất vọng, đứng dậy tiếp tục đi qua dạy tiểu ăn mày viết chữ.
Nhưng nghĩ đến mình không còn cần vì điểm công đức mà ưu sầu, tâm tình nàng liền trở nên tốt hơn.
Ba bốn ngày sau, cành liễu vỗ bờ, ngày hè trời dần nóng hơn.
Hứa Trân làm cho mình và tiểu ăn mày hai kiện áo sam tay ngắn, ở nhà mặc.
Trong thời gian này, nàng hỏi qua tiểu ăn mày vài lần nơi phụ mẫu ở, tiểu ăn mày rũ mắt không nói, chỉ lo bổ củi.
Hứa Trân chạy đến hỏi phường chủ Vân Mặc Phường, biết được phụ mẫu tiểu ăn mày không có ở nơi này, vẫn luôn một mình sinh hoạt.
Nàng đau lòng không thôi, hỏi ý tứ tiểu ăn mày, sau khi nhận được sự đồng ý, chờ hôm nào rãnh rỗi, trực tiếp đi tìm Lý Chính làm lại hộ tịch, phải tốn hao không ít tiền.
Đồng thời, nàng phát hiện, tiền trước kia kiếm được đã xài gần hết.
Hơn nữa gần đây không biết vì sao, vận khí của nàng đặc biệt kém, ở khắp nơi không tìm được chỗ làm.
Để không uống gió tây bắc, nàng ngồi ở ven đường trầm tư, nửa ngày sau, nghĩ đến mình ở Vân Mặc Phường bày sách còn chưa lấy tiền, liền chạy đến hiệu sách.
Đại môn Vân Mặc Phường mở rộng, tạo thành cửa vuông vắn, buổi chiều ít người, bên trong khách nhân thưa thớt.
Phường chủ không có đây, Hứa Trân tìm nô bộc hỏi đòi tiền.
Nô bộc lật xem sổ sách.
Sau khi kiểm chứng tức giận nói cho nàng biết: “Một quyển cũng không bán được.”
Hứa Trân không tin: “Đây chính là tài liệu khoa cử, làm sao lại không bán được? Người bây giờ đều không có ánh mắt như vậy sao?”
Nô bộc nói: “Ánh mắt gì! Do ngươi viết không tốt, thư sinh khác cũng viết tâm đắc khoa cử, bày ra là bán sạch liền!”
Hứa Trân vô cùng khổ sở, nói: “Thật không có ánh mắt, trả lại cho ta, ta không bán nữa.”
Nô bộc sớm ngại chiếm chỗ, ước gì nàng lấy về, nghe nàng nói như vậy, lập tức đi vào trong phòng đem thư tịch mang ra ngoài: “Cầm đi, cầm đi.”
Hứa Trân khom lưng ôm sách, sau khi ôm lấy nghĩ đến phí ủy thác mình thanh toán, nếu tự lấy về, thư phòng sẽ không thối tiền, vậy nàng thua thiệt rồi!
Nhưng vì ngại mặt mũi cũng không thể không cầm.
Vì vậy nàng cầm lấy hai bản, còn thừa thì trả lại: “Chỗ này bày lại đi!” Nói xong bỏ chạy.
Đất vàng bay lên tro bụi, ở phía sau nàng vung lên.
Nô bộc sửng sốt một chút, ở tại chỗ mắng to: “Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”
Hứa Trân ôm hai quyển sách, trên đường trở về, gió hè thổi làm tâm nàng lạnh băng.
Kiếp trước nàng tự thân sống, còn chưa đến mức bị đả kích thế này.
Nhưng kiếp trước nàng dựa vào tri thức cùng chữ viết kiếm sống, vốn là một giáo sư đại học, sau lại đắc tội với người ta, phải đi đến vùng xa dạy học.
Nàng làm lão sư cao trung ở vùng núi năm năm, sau khi xuyên qua, đầu tiên biết được nguyên chủ bị người phỉ báng là dung nho ( nho gia tầm thường), hiện tại bán giáo tài, người khác lại không biết hàng.
Thật sự quá đả kích người!
Hứa Trân rất khó chịu.
Nàng nghĩ Thanh Long Sơn thư viện phát tiền lương, lại nghĩ đến hệ thống đưa ra nhiệm vụ, chẳng lẽ thật muốn mặt dày đi xin công tác sao?
⎯ Vẫn là nhịn thêm đi…!
Phố xá tiếng náo động lớn.
Có người đẩy xe đến bày sạp, ở trên bánh xe gỗ trưng bày thịt vụn cùng gan heo, còn đặt mâm tròn và đại đao lên, để cánh tay trần đứng bên cạnh xe, uy mãnh như quan công.
Hứa Trân liếc nhìn bên trong xe thịt, biết mình không mua nổi, không có dừng lại.
Lại đi máy bước, có Hồ thương đang bán bồ đào ( nho).
Hứa Trân thật lâu không có ăn bồ đào, nhất thời ngứa tâm, chạy chậm qua, thăm hỏi giá tiền.
Hồ thương khẩu âm dày đặc, nói không rõ ràng.
Hứa Trân trực tiếp móc ra ba đồng, mua được một chùm.
Hồ thương bô bô.
Hứa Trân nghĩ đến tiểu ăn mày ở nhà cũng là người Hồ, liền hỏi Hồ thương: “Ngươi là người tộc nào?”
Hồ thương dừng một chút, nói: “Hồ Hạ.”
Hứa Trân hỏi: “Hồ Hạ không phải ở phương Bắc sao, ngươi sao lại đi bán nho?”
Hồ thương lại một trận bô bô, Hứa Trân nghe không hiểu, gật đầu, đang định về nhà, chợt nhìn hai quyển sách trong ngực.
Cảm thấy nhức mắt, vội móc một quyển đưa cho Hồ thương, nói: “Việc buôn bán không dễ dàng, ngươi xem một chút sách khoa cử, năm sau đi thi.”
Hồ thương bô bô một hồi.
Hứa Trân có chút cảm động, nói: “Không cần biết tên của ta, ta chỉ là làm chuyện tốt mà thôi.”
Nàng nói xong rồi đi.
Bên cạnh truyền đến thanh âm một nữ tử: “Sách không ít tiền, ngươi sao lại tặng không cho người?”
Hứa Trân quay đầu lại nhìn, thấy một nữ tử xinh đẹp như hoa đào, mặc váy sam vạt trước màu xanh nhạt, trong tay là túi lá sen gói đồ ăn.
Dường như là người có tiền.
Hứa Trân thành thật nói: “Bán không được.”
Nữ nhân kia hỏi: “Ngươi viết?”
Hứa Trân gật đầu: “Là do ta viết, có lẽ do viết quá tốt, thí sinh tầm thường nhìn không hiểu.”
Nữ nhân kia cười nói: “Ta ít khi gặp được người không biết xấu hổ như ngươi vậy.”
Nàng cười, nét mặt như tràn ra hoa đào.
Hứa Trân ngày thường quen thói nói chuyện tùy tiện, lúc này có chút ngượng ngùng, cầm trong tay một quyển sách khác nhét vào trong tay nữ nhân, nói: “Chúng ta hữu duyên, quyển này tặng ngươi.”
Nữ nhân kia không có từ chối.
Hứa Trân thấy nàng nhận, xoay người phất tay, mang theo chùm bồ đào rời khỏi.
Là một quái nhân.
Lục sam nữ nhân trong lòng đánh giá, đợi đến khi không còn thấy thân ảnh Hứa Trân, nàng giơ quyển sách lên nhìn, thấy phía trên viết: [ Khoa cử tất thắng chỉ nam ].
Mặc dù không rõ ý gì, nhưng suy xét tỉ mỉ, phảng phất có thể cảm nhận được một tia khí phách khác thường.
Nàng cầm sách, mang theo túi lá sen, tiếp tục đi đến tửu quán cùng hảo hữu phó ước.
Tửu quán đầy khách, nàng lên lầu hai tìm một nhã gian.
Vừa chờ hảo hữu, vừa cầm sách xem.
Ai biết sách này thoạt nhìn hơi mỏng, nhưng nội dung bên trong cũng không ít, đem môn học cùng hạn định môn đều viết vào, bao gồm nội dung các môn toán khoa, tinh tượng, kinh luân, văn học.
Cùng hạng mục khoa cử cụ thể có chút chênh lệch, nhưng không kém nhiều.
Lại nhìn cặn kẽ, sách này xác thật có chút ý tứ.
Những thư sinh khác viết, đa số đều là đề mục năm trước thi, kèm theo là kiến giải của bản thân.
Quyển này không giống thế, nó là đoán đề.
Đoán những đề mục năm nay có thể ra, còn kèm kiến giải của bản thân.
Đề mục về Nho học đặc biệt nhiều, giải đáp cũng hết sức tỉ mỉ toàn diện, người soạn thư hẳn là một nho sinh.
Lục sam nữ tử xem một hồi, càng xem càng thấy sách này không đơn giản, rất nhiều chỗ kiến giải đặc biệt, phù hợp với tân chính ( cải cách mới), mặc dù không đầy đủ, nhưng lại tạo cảm giác hiểu ra.
Nàng lật xem phân nửa, cửa nhã gian bị đẩy ra.
Một hồng bào nữ tử bên hông cột bầu rượu tiến vào, lạch cạch ngã xuống tháp mềm, nói muốn uống rượu.
Lục sam nữ tử hăng hái dào dạt, còn không có uống rượu, trước đem quyển sách đưa tới trước mặt hảo hữu nói: “Ta hôm nay đọc được quyển sách hay!”
Hảo hữu xem thường: “Sách hay thì thế nào, có thể làm cơm ăn sao? Mau gọi món ăn cho ta.”
Lục sam nữ tử nói: “Thật là sách hay, ngươi nếu là Quốc Tử Tế Tửu, hẳn cũng tiếp xúc với bài thi khoa cử, không ngại nhìn quyển này đi.”
Hảo hữu không tin, có lệ cầm sách lật xem, lật vài tờ, cũng không thấy có gì ghê gớm.
Nàng đang muốn nói lời trào phúng, tiện tay lại lật trang sau.
Nhìn thấy một hàng chữ nào đó, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, trợn to mắt, sửng sốt chốc lát, tiếp tục lật.
Lục sam nữ tử dò hỏi: “Thế nào?”
Hảo hữu ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp.
Lục sam nữ tử giục: “Nói a, làm sao?”
Hảo hữu trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Đề thi Hương năm nay…!dường như có không ít bên trong này.”
Lục sam nữ tử không ngờ nghe được câu này, vô cùng khiếp sợ, nhất thời không biết là đề khoa cử bị tiết lộ hay là người viết sách quá mức lợi hại.
Nàng hỏi: “Ngươi nói chơi đi?”
Hảo hữu nói: “Việc này ta không dám nói bừa.” Sắc mặt nàng có chút ngưng trọng, cảm giác say cũng hoàn toàn thanh tỉnh, cầm sách tỉ mỉ lật xem, rất nhanh thì phát hiện, không chỉ có đề mục không sai biệt nhiều, ngay cả đáp án, cũng vô cùng tinh tế, so với lúc trước nàng thấy đề mục, tự mình nghĩ một chút đáp án còn mới mẻ hơn nhiều.
Chuyện này sợ là có chút vấn đề.
Lục sam nữ tử nói: “Người viết sách là một nữ tử, nhìn qua khoảng hai mươi, trang phục bình thường, có chút lôi thôi.
Hảo hữu hỏi: “Ngươi cảm thấy là nàng viết sao?”
Lục sam nữ tử suy nghĩ chốc lát: “Không, không giống.”
Hảo hữu nói: “Ta cũng cảm thấy không phải.”
Nàng không nghĩ trên đời này có người có thể đoán được đề mục khoa cử.
Đề mục khoa cử mỗi lần chọn đề hết sức cẩn thận kỹ càng, lễ bộ tốn hao một năm thời gian mới định ra đề, làm sao có thể tùy tiện đoán được?
Nhất định có người nào đó tiết lộ đề mục.
Lại còn có mặt mũi đem sách đi bán? Quả nhiên không biết xấu hổ, cũng không cần mạng!
Trong lòng hảo hữu thống hận xem thường, giơ tay đem sách bỏ vào vạt áo, nói: “Ta trước đem sách mang về xem.”
Nàng đứng dậy muốn đi, chợt nghĩ đến điều gì, quay trở lại hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ dáng dấp người đó sao? Vẽ một bức cho ta.”
Lục sam nữ tử không dám cùng hảo hữu nói đùa, bảo tôi tớ mang bút giấy, vẽ cho nàng.
Trên giấy, vài đường cong rời rạc, phác họa ra một khuôn mặt trừu tượng.
◍ ――― Hết chương 3 ――― ◍
Tiểu ăn mày [ Nỗ lực bổ củi trả tiền.
]
Hứa Trân: Ta thấy ngươi là một tên mộc đầu ( đầu gỗ).
Tiểu ăn mày:…!
Hứa Trân: Vì sao muốn bổ đồng loại của mình.
Tiểu ăn mày:…!
Viết về nữ chủ trầm mặc ít nói thật sự rất thoải mái..