Đọc truyện Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại FULL – Chương 12: Sự Thật Thì Không Thể Che Giấu
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-12-0.jpg
Chương 12: Sự thật thì không thể che giấu.
Hứa Trân theo tiến vào nhã gian, biết hôm nay có một Đại nho đến giảng đề mục khoa khảo năm trước.
Năm nay không biết tại sao, đề thi khoa khảo bị tiết lộ, Thánh thượng tức giận, để các thư viện trong thiên hạ, một lần nữa ra một phần đề thi.
Nhưng thư viện phổ thông nào có kinh nghiệm xuất ra đề khoa cử?
Đệ tử cùng tiên sinh đương triều đều thành thật, trước cuộc thi chẳng qua chỉ đem sách toàn bộ học thuộc, quá lắm thì đem đề mục năm trước làm qua một lần, đối với chuyện ra đề mục, thật sự không biết làm sao xuống tay.
Bởi thế lúc này, có Đại nho mở buổi tọa đàm giảng đề thi, mới có nhiều người như vậy đến nghe giảng.
Không chỉ có Giang Lăng, ngay cả quận huyện sát vách cũng chạy đến, quán trà nhỏ không còn chỗ ngồi, so với nhã tập lúc trước náo nhiệt hơn trăm lần.
Hứa Trân theo vị nữ Tế Tửu kia vào trong nhã gian.
Không ngờ bên trong đã ngồi hai người, dường như là bằng hữu Tế Tửu.
Sơn trưởng nhân cơ hội trục xuất Hứa Trân: “Nhã gian này chỉ có thể ngồi bốn người, chính ngươi muốn tới thì tự mình tìm chỗ đi, đi đi.”
Hứa Trân không muốn đi, không biết xấu hổ muốn chen vào trong nhưng không thành công.
Cửa phòng đùng đóng lại, đem nàng vô tình ngăn cách ngoài cửa.
…Này sơn trưởng thật sự quá ngông cuồng.
Hứa Trân thở dài, rất bi thương.
Thật ra, nàng theo sau sơn trưởng, không chỉ muốn tham gia náo nhiệt, còn muốn cọ chút hảo cảm.
Dù sao trong trí nhớ của nàng, bởi vì phản phái cùng nữ chủ đều từng ở Thanh Long Sơn thư viện học qua, nên dù sau đó chiến hỏa liên thiên, Thanh Long Sơn thư viện vẫn truyền đạo học nghề, không bị thế tục quấy rầy, thành vùng đất duy nhất yên tịnh.
Hứa Trân nghĩ đến chuyện này kích động không thôi.
Mình vừa vặn có khế thư Thanh Long Sơn, chỉ cần vững vàng bảo vệ công việc này, lại để tiểu ăn mày nhận định mình là người xấu, không có hảo cảm với mình, cái mạng này của mình có thể trường kỳ bảo đảm, không cần lo lắng.
Vốn nguyên bản kế hoạch của Hứa Trân đúng là đắc ý.
Đáng tiếc hiện thực quá mất mặt.
Nhìn tìm một chỗ ở cầu thang ngồi xuống, thở dài thở ngắn cảm thấy mệnh mình không tốt.
Nghe thấy đằng trước có người tán gẫu.
Dường như là nội dung [Tả truyện], nói đến “Tề Hoàn Công(1) phạt Sở”, một người trong đó đọc thuộc nguyên văn, thiếu hai câu, sai một chữ, người bên cạnh lại chưa từng nhắc nhở.
Hứa Trân do dự một chút, cảm thấy nếu mục tiêu là năm vạn điểm, vậy chuyện tốt nhỏ cũng nên làm.
Nàng liền vỗ vỗ vai người đằng trước, nói: “Ngươi đọc thiếu, còn đọc sai nữa.”
Người kia quay đầu trừng mắt, liếc nhìn Hứa Trân, nói: “Ta đọc thập tam kinh(2) hơn hai mươi năm, làm sao đọc sai!”
⌈(2) Thập tam kinh: Là bộ mười ba tác phẩm kinh điển được Nho học đề cao ( Dịch, Thư, Thi, Chu Lễ, Nghi Lễ, Lễ Ký, Xuân Thu Tả Thị Truyện, Xuân Thu Công Dương Truyện, Xuân Thu Cốc Lương Truyện, Luận ngữ, Hiếu Kinh, Nhĩ Nhã, Mạnh Tử).⌋
Mấy ngày trước Hứa Trân vừa mới tiếp thu [Tả truyện], khẳng định không nhớ lầm, vô cùng xác định nói: “Ngươi đọc sai rồi.”
Người kia không tin, thấy Hứa Trân chỉ là nữ nhân, còn trẻ tuổi, cười nhạo một tiếng, đang muốn phản bác.
Hảo hữu bên cạnh nghe giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Là đọc sai rồi, vừa rồi ta không nghĩ đến, người này nói, ta mới nhớ ra.”
Hảo hữu đem câu nói chính xác nói một lần.
Người kia ý thức được mình sai rồi, nhất thời đỏ mặt đến mang tai, quay đầu đi, làm bộ như cái gì cũng không phát sinh.
Hứa Trân cũng không để ý, chỉ cần có thể đạt được điểm công đức, cũng đã vô cùng vui vẻ.
Nàng nhớ lại xem trong sách có ai là phản phái, có thể cho mình cọ chút chất béo.
Bên cạnh chẳng biết lúc nào ngồi xuống một vị lão bà.
Lão bà trên người mặc trách tụ đoản y ( áo đơn tay ngắn), nhìn như vừa mới làm ruộng về, mặt dịu dàng, mang theo nụ cười, xem ra tính tình rất tốt.
Nàng hỏi Hứa Trân: “Kinh luân ngươi học không tệ, là ở thư viện nào?”
Hứa Trân ngẩng người, thành thật đáp: “Thanh Long Sơn thư viện.”
Lão bà hơi kinh ngạc nói: “Thanh Long Sơn thư viện? Sao trước đây chưa nhìn thấy qua ngươi.”
Hứa Trân nói: “Ta vừa đến, hơn nữa thân phận hiện giờ chỉ là trợ công, tiền lương cũng rất thấp, một tháng liền…”
Còn chưa nói xong, lão bà lại hỏi: “Sơn trưởng các ngươi đâu, sao liền tìm một người làm công nhật đến nghe giảng học?”
Hứa Trân đáp: “Sơn trưởng ở trên.”
Lão bà đáp một tiếng, như bừng tỉnh: “Thì ra như vậy, nhưng ngươi chỉ làm công nhật, nếu có nền tảng kinh luân như vậy, Thanh Long Sơn thư viện thật không tầm thường, Lý sơn trưởng chọn tiên sinh ánh mắt thật quá cao.”
Hứa Trân nghe người này nói mình kinh luân tốt, mở cờ trong bụng, không nhịn được nở nụ cười.
Lão bà đột nhiên cùng nàng nói kinh luân.
Hứa Trân thấy lão bà rất tinh mắt, liền cùng nàng nghiêm túc đàm luận.
Sau đó từ kinh luân nói đến chính trị thời sự.
Lão bà nói: “Bây giờ hoa ngôn xảo ngữ quá nhiều, thánh thượng tính khí tuy không tốt, nhưng rất thích trung ngôn ( lời thật), chỉ là hầu hết triều thần tuy rõ đạo lý này, vẫn không dám nói thẳng.”
Đây cũng là vấn đề tồn tại từ xưa đến nay.
Không ít người bề ngoài nói mình thích nghe trung ngôn, sẽ không tức giận, nhưng nếu thật nghe được, khó đảm bảo sẽ không thù dai.
Hứa Trân gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Lão bà nhỏ giọng nói: “Ngươi xem, lúc nãy hảo hữu của người đọc sách kia, nếu sớm một chút nói hắn đọc sai, liền sẽ không có lúng túng sau đó, đáng tiếc lời thật khó nghe, mọi người không nguyện ý nghe, cũng không muốn nói.”
Hứa Trân nói: “Xác thật như vậy.”
Lão bà lại nói: “Hơn nữa, hoa ngôn xảo ngữ, rất nhiều chuyện thật sẽ bị vùi lấp, giả thành thật, thật sẽ thành giả.”
Hứa Trân hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nói những lời này là ý gì?”
Lão bà tức thì ngậm miệng, không đáp.
Hứa Trân cảm thấy có lẽ quan hệ với chuyện riêng của người ta, không tiếp tục hỏi.
Mà an ủi: “Này thật thật giả giả, xác thật không dễ dàng phân biệt được, nhưng theo sách sử mà xem, giả thay thế không được sự thật.”
Lão bà nói: “Không hẳn nhìn rõ được.”
Hứa Trân nói: “Vừa rồi nói đến [Tả truyện], ngươi có nhớ Thôi Trữ thí quân(3) trong [Tả truyện] không?”
Lão bà nghe thấy, đăm chiêu.
Thôi trữ thí quân, chính là nói sau khi Thôi Trữ giết vua, Thái Sử đem việc này ghi chép vào sách sử, vì vậy mà bị Thôi giết chết.
Thái sử có đệ đệ, cũng đem chuyện này ghi chép trên sách sử, cũng bị Thôi giết chết.
Sau khi chết hai người, Thái Sử công vẫn còn một đệ đệ, tiếp tục ghi chép việc này, Thôi lại không giết nữa.
Hứa Trân nói: “Mà khi đó, còn một sử quan khác đến trước, biết được sự tình được ghi chép đúng sự thật, lúc này mới trở về.
Bởi vậy, chân tướng là không chặn nổi, đều sẽ bị lưu truyền đến nay.”
Hứa Trân động viên một hồi.
Nàng chính là thuận miệng nói một chút, không có chứa tâm tư gì, ai biết lão bà nghe xong, bùi ngùi nói: “Qua miệng nhiều người, đúng là không chặn nổi.”
Dường như nghĩ thông suốt cái gì, vốn hai mắt vẩn đục nhất thời có thần.
Nàng nhìn Hứa Trân, tán dương: “Ngươi ở Thanh Long Sơn thư viện chỉ làm công nhật, thật quá kỳ lạ, quá kỳ lạ.”
Hứa Trân trong vòng một ngày nhận quá nhiều khích lệ, rất ngại ngùng, vội nói: “Nào có nào có, không kỳ lạ, không kỳ lạ.”
Lão bà sau đó khen ngợi nàng vài câu, khen tới Hứa Trân không phân rõ đông tây nam bắc.
Vì báo đáp khích lệ của lão bà, Hứa Trân mò mò trong tay áo, tìm thấy quyển [Hoa điểu ngư khoa phổ đại toàn] bị trả lại lúc trước, không nói hai lời, kín đáo đưa cho lão bà, sau đó đứng dậy chạy đi.
Vị lão bà kia ngồi trên bậc thang, cầm sách hoa điểu ngư khoa phổ, trong đầu vẫn là nghĩ đến chân tướng không chặn được mà Hứa Trân đã nói.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trước mắt có ánh sáng, không còn một mảnh u ám, cả người trở nên có tinh thần không ít, muốn làm chút chuyện gì phát tiết một phen.
Vừa vặn trong tay có sách Hứa Trân đưa, nàng nắm chặt, đem sách mở ra xem.
Chỉ mới nhìn qua, liền khiếp sợ.
Loại hoa hình dáng kỳ lạ này, lại có thể ăn? Còn có hà bạng ( trai sông), nếu như tự nuôi dưỡng, có thể ở dưới ao thả chút cá trắm cỏ, biên ngư ( cá biên / cá mè), sẽ giúp hà bạng càng thêm béo khỏe?
Lão bà vội lật sách, phát hiện quyển sách này thật có thể xem là kỳ thư.
Nếu như ở trên đều là thật, vậy nạn đói Quan Nam liền có thể giải quyết.
Không sai, luôn quấy nhiễu nàng, chính là nạn đói Quan Nam.
Triều đình lúc nào cũng che giấu việc này, cho Thánh thượng xây dựng một cục diện thiên hạ thái bình, không biết, tứ hải từ lâu nạn đói người chết đầy đất, cũng không phải cảnh tượng mỹ lệ như trong miệng chúng thần.
Lão bà mấy ngày trước vừa từ Quan Nam trở về, biết việc này, thượng báo nhưng lại không được coi trọng, nên vẫn thống khổ vạn phần.
Nhưng bây giờ nhìn đến quyển sách này, nhất thời nàng cảm thấy có hy vọng.
Quan Nam không có đồ ăn khác, nhưng có không ít hoa trong sách vẽ, cùng với hà bạng.
Nếu có thể dựa theo phương pháp trong sách, tiến hành quản lý khai thác, như vậy Quan Nam nói không chừng, liền có thể chống chịu đến lúc Thánh thượng phát tai ngân ( bạc hỗ trợ tai họa).
Mặc dù có người cố ý che giấu chân tướng…!
Trời cao cũng sẽ thương tiếc, chỉ cho bọn họ một con đường khác.
Lão bà kích động hai tay run rẩy, cẩn thận từng li từng tí đem quyển sách cất vào ngực.
Xung quang càng lúc càng ồn ào.
Có người lớn tiếng chất vấn: “Đại nho giảng học sao còn chưa đến?”
Lão bà nghe câu này, bỗng nghĩ đến mình còn phải đến giảng học, liền vội vàng đứng lên, từ bên hông lấy ra một tờ giấy, bước nhanh đi đến một bàn trên lầu ba, cho nô bộc nhìn thân phận bài của mình, rốt cuộc ngồi xuống bắt đầu giảng đề khoa cử.
Quán trà từ từ trở nên yên tĩnh.
Chờ giảng học xong xuôi, lão bà sai người hỏi thăm, tìm đến vị trí nhã gian của Lý sơn trưởng của Thanh Long Sơn thư viện.
Nàng chạy đến, thở dài nói: “Lý sơn trưởng, thư viện các ngươi thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mặc dù chỉ là một người trợ công, cũng có kiến thức kinh người.
Sơn trưởng bị nói đến không hiểu đầu đuôi: “Cái gì?”
Lão bà lấy ra một quyển sách có bìa màu lam, đang muốn nói một đống lời, nô bộc phía sau chạy đến, nói trong nhà có khách quý, để nàng mau chóng trở về.
Lão bà chỉ có thể vội nói: “Vị trợ công ở thư viện các ngươi kia, thật sự học thức uyên bác! Ngày khác có cơ hội, thỉnh mời nhất định phải cùng nhau uống trà nấu rượu, tâm tình một phen.”
Sau khi nói xong, cung kính hành lễ rời đi.
Sơn trưởng cùng vị Đại nho này chỉ gặp qua một lần, hiện tại nhận của nàng một lễ lớn như vậy, vô cùng kinh hoảng.
Nhưng nghĩ lại: “Trợ công? Trợ công học thức uyên bác?” Có lẽ tìm nhầm người đi.
Thư viện mình tuy có một cái có thể gọi là trợ công, nhưng người kia cùng học thức uyên bác hoàn toàn không liên quan a.
Người kia nếu được gọi là học thức uyên bác…!
Sơn trưởng chỉ mới nghĩ đến cái giả thiết này, cũng không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Hắn muốn đuổi theo, nói với Đại nho một chút là nhận lầm người, chạy chưa được vài bước, nhìn thấy trên tay mình là chồng đề thi khoa cử còn chưa viết xong, nhất thời đau đầu không ngớt.
Đề thi còn chưa viết xong a, đuổi theo ai!
Sơn trưởng thở dài, sâu sắc bất đắc dĩ, thê thiết(4) xoay người, cùng Tế Tửu nói lời từ biệt, sau đó trở lại tiếp tục dằn vặt.
⌈(4) Thê thiết: Thê lương và thảm thiết.⌋
Hứa Trân đi ra trà lâu, lắc lưu đi dạo đường phố một chút, nghĩ đến hôm nay sơn trưởng muốn nghe giảng học, hơn nữa còn ngầm cho mình cũng nghe giảng học, linh cơ vừa động(5), thẳng thắn bắt đầu nghỉ việc đi dạo phố.
Đi dạo phố xong thì về nhà.
⌈(5) Linh cơ vừa động: nhanh trí, nhạy bén nghĩ ra một việc gì đó.⌋
Hứa Trân suy đoán, có lẽ tiểu ăn mày đã rời đi, dù sao ban sáng mình nói lời tổn thương người như vậy, là ai cũng đều không chịu được.
Rời đi cũng được, nếu không rời đi, mình sẽ đóng vai người xấu, sẽ không nương tay.
Nàng mở cửa phòng, đi đến trước nhìn xung quanh, nhìn thấy trong phòng chỉnh tề như vừa được quét dọn, hơn nữa có vẻ không có ai, liền lớn mật bước vào phòng, cởi giày nhảy lên đệm chăn, chuẩn bị mở hệ thống nhìn một chút điểm công đức.
Cửa lớn bỗng truyền đến tiếng vang.
Hứa Trân dự tính thời gian, giờ thân, dường như là lúc tan học.
Lại chạy ra ngoài ló đầu nhìn xung quanh, đẩy cửa rồi bước vào, chính là tiểu ăn mày.
Vẫn còn chưa đi?
Hứa Trân chấn kinh rồi, đi ra ngoài hỏi: “Ngươi…”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đột nhiên ý thức được, không được, việc liên quan đến mạng người, mình không thể cùng tiểu ăn mày vẻ mặt ôn hòa nói chuyện như vậy.
Nàng thay đổi khẩu khí hung ác, thanh âm thô to hỏi: “Tại sao ngươi còn chưa đi? Không phải ta đã nói, ta là người xấu! Ngươi không sợ người xấu sao?”
Tuân Thiên Xuân ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi không phải.”
Hứa Trân cường điệu: “Ta thật là người xấu.”
Tuân Thiên Xuân cụp mắt cau mày.
Một lúc lâu sau, nàng thấp giọng hỏi: “Vì sao?”
Cái gì vì sao?
Vì sao là người xấu?
Hứa Trân phản ứng một chút, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Tuân Thiên Xuân thấy nàng không đáp, liền xoay người, bước vào trù phòng, lấy ra cái chén, rót nước, đặt trên khay, bưng đến trước mặt Hứa Trân.
Hành động của nàng thẳng thắn dứt khoát, đem nước đổ đầy chín phần, động tác thông thạo, bởi vì đây là thói quen thường ngày của hai người.
Hứa Trân từng dạy tiểu ăn mày, phải uống nhiều nước nóng, mà Hứa Trân lại lười biếng, không hay rót nước, bởi vậy, mỗi lần đều là tiểu ăn mày rót nước bưng khay, mang đến trước mặt Hứa Trân.
Cái chén đã đưa tới trong tay Hứa Trân.
Hứa Trân hơi nhíu mày, cuối cùng tàn nhẫn quyết tâm, cầm lấy chén, làm rơi trên đất.
Lạch cạch một tiếng, nước tung tóe, ở trên đất nhảy lên, dưới chiết xạ của ánh mặt trời, trở nên phát sáng chói mắt.
Sau khi rơi xuống đất, Hứa Trân quay đầu trở về phòng, đóng cửa phòng rồi nói: “Tùy ngươi đi hay không, nhưng đừng đến tìm ta, nếu không phải vì muốn bán ngươi kiếm tiền, căn bản ta không để ý đến ngươi, cũng không tốt với ngươi, ta không muốn gặp ngươi.”
Cửa chậm rãi đóng lại, đem tối tăm khép lại ngoài cửa.
Hành lang nhỏ hẹp, phía cuối có một bụi hoa dại khô héo màu vàng, cành cây uốn lượn ở ô vuông trước cửa sổ, rũ xuống.
Tuân Thiên Xuân bưng khay, trầm mặc đứng, sau hồi lâu, nàng ngồi xổm xuống, chuẩn bị đem mảnh vỡ nhặt lên.
Khi nhìn trên mặt đất, động tác nàng dừng lại một chút.
Vốn tưởng trên đất sẽ toàn mảnh vỡ đồ gốm.
Lại không nghĩ đến, ở trên đất, là một cái chén hoàn chỉnh.
Cũng không có rơi vỡ.
Bốn phía phát ra quang mang khiêu động, chỉ là nước trà bắn tung tóe.
Tuân Thiên Xuân dùng lòng bàn tay ma sát miệng chén, nhìn cái chén trong tay.
Ngay cả cái chén cũng không nỡ làm vỡ, còn nói mình là người xấu.
Người này, sao ôn nhu như vậy.
Khóe miệng nàng chậm rãi nở nụ cười không rõ, hàn ý trong mắt lui tán, sau một hồi, nàng đứng lên, đem chén rửa sạch, trở về phòng chỉnh lý công khóa.
◍ ――― Hết chương 12 ――― ◍
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-12-1.jpg
⌈(1) Tề Hoàn Công: tên thật là Khương Tiểu Bạch, là vị quân chủ thứ 16 của nước Tề – chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Ông trị vì từ năm 685 TCN đến năm 643 TCN, tổng cộng 42 năm.
Tề Hoàn Công là vị quân chủ chư hầu xưng bá chủ đầu tiên thời Xuân Thu.
Ông thường được xếp vào hàng đầu tiên của danh sách Ngũ bá.
Sự nghiệp của ông bắt đầu khi Công Tôn Vô Tri sát hại anh trai Tề Tương Công và chiến thắng trong việc tranh đoạt ngôi vị với Công tử Củ.
Sau khi đăng vị, ông bái Quản Trọng làm Tướng quốc, sử dụng chính sách quân chánh hợp nhất, binh dân hợp nhất, quốc lực của nước Tề trở nên cường thịnh.
Năm 679 TCN, ông triệu tập các nước chư hầu để hội minh, trở thành vị Bá chủ đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa thời Tiên Tần.
Khi đó Hoa Hạ chư hầu bị áp chế bởi các chư hầu, Quản Trọng đã đề xuất Tôn vương Nhương di Bắc kích Sơn Nhung, Nam phạt nước Sở, do đó Tề Hoàn Công chân chính trở thành Trung Nguyên bá chủ, được Thiên tử nhà Chu phong thưởng và làm lễ chính thức.⌋
―――――――――
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-12-2.jpg
⌈(3) Thôi Trữ thí quân:
Tề Trang Công: tên thật là Khương Quang, là vị vua thứ 25 của nước Tề – chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Thôi Trữ: tức Thôi Vũ tử, là tướng quốc nước Tề thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc.
Ông đã thao túng chính sự nước Tề một thời gian và cuối cùng bị diệt cả gia tộc.
Thôi Trữ có công giúp Tề Trang Công lên ngôi.
Trang Công thấy vợ Thôi Trữ là Đường Cơ (vốn là em gái Đông Quách Yển, vợ cũ của Đường công đã mất) đẹp nên thường đến tư thông.
Dù người hầu can ngăn nhưng Tề Trang Công không nghe theo, vẫn lén lút quan hệ với Đường Cơ.
Thôi Trữ biết chuyện rất tức giận, nảy ý định giết Trang Công.
Năm 548 TCN, nhân dịp Trang Công mở tiệc đãi vua nước Cử, Thôi Trữ giả ốm không dự.
Trang Công nghe tin bèn nhân danh đến thăm Thôi Trữ để gặp Đường Cơ.
Khi Trang Công vào nhà, Thôi Trữ sai Đường Cơ dụ vào phòng rồi khóa kín và điều thủ hạ vây bắt.
Tề Trang Công vội bỏ chạy lên đài muốn gặp Thôi Trữ xin tha mạng nhưng thủ hạ của Thôi Trữ tuyên bố chỉ làm theo lệnh của Thôi Trữ để giết kẻ dâm đãng.
Cuối cùng Tề Trang Công vượt tường định trốn ra, bị bắn trúng chân ngã xuống và bị quân Thôi Trữ xông tới đâm chết.
Nhiều vệ sĩ đi theo ông cũng bị giết, một số người khác bỏ trốn.
Thôi Trữ an táng ông tại xóm Sĩ Tôn.
Tả truyện mô tả đám tang Trang Công được Thôi Trữ cử hành không trang trọng như nghi lễ cho vua chư hầu: không dẹp người đi đường, số quạt ít hơn và số cỗ xe kéo cũng ít hơn quy định nghi lễ.Thôi Trữ lập người em khác mẹ của Trang Công là Khương Chử Cữu lên làm vua, tức là Tề Cảnh Công.
Vụ án Tề Trang Công bị giết được quan Thái sử nước Tề chép: “Thôi Trữ giết vua là Quang ( tên Tề Trang Công)”.
Thôi Trữ bắt quan thái sử chép khác đi, thái sử không chịu nên bị Thôi Trữ giết chết.
Người em quan thái sử chép lại như anh mình vào quốc sử nước Tề.
Thôi Trữ nổi giận lại giết người đó.
Đến người em thứ 3 chép nguyên cũng bị giết.
Tới khi người em thứ tư không chịu thay đổi theo lệnh của Thôi Trữ, Thôi Trữ đành thôi không giết người chép sử nữa.
Vụ việc này được người đời sau nhắc đến nhiều, với lời ca ngợi tấm gương ngay thẳng không sợ chết để ghi lại sự thật của các sử quan nước Tề.⌋.