Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 10: Lộ Diện Đại Phản Phái


Đọc truyện Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại FULL – Chương 10: Lộ Diện Đại Phản Phái


https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-10-0.jpg
Chương 10: Lộ diện đại phản phái ( trùm phản diện).

Hứa Trân ngày thường làm chuyện tốt quen rồi, lúc trước nhịn tính tình cùng Lý Tam Lang tán gẫu, không cảm thấy có gì không đúng.

Chờ đến khi về nhà, nhìn thấy tiểu ăn mày ngoan ngoan đi lấy gạo nấu cơm, kiễng chân nắm lấy gạo, lúc này mới phản ứng, chính mình còn tiểu ăn mày, còn làm chuyện tốt gì a!
Hơn nữa còn nói một đống lời, tiểu thí hài(1) kia lại không tin mình.

⌈(1) Tiểu thí hài: dùng để tỏ vẻ khinh thường, chỉ người ngây thơ, chưa chín chắn, chưa hiểu chuyện.⌋
Chính mình làm việc thiện cái gì vậy chứ?
Hứa Trân tức giận lật xem [ Mạnh Tử ] một hồi, nhìn thấy “Cố thiên tương giáng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí(2)”, cảm thấy chuyện này quả thật chính là khắc họa cuộc đời của mình a.

⌈(2) Cố thiên tương giáng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí:
Nguyên câu: Cố Thiên tương giáng đại nhiệm ư thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi.

Sở dĩ động tâm nhẫn tánh, tăng ích kỳ sở bất năng ( trong sách Mạnh Tử Cáo Tử Hạ): Thế nên hễ Trời định phó thác trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước hết phải làm cho người ấy khổ não tâm chí, lao nhọc gân cốt, đói khát cầu bơ cầu bất, nghèo nàn thiếu trước hụt sau, và làm rối loạn, điên đảo các việc làm của người ấy.

Làm thế để mà phát động lương tâm của người, cho nhẫn kiên tánh tình của người, và gia tăng tài đức còn khiếm khuyết của người.⌋
Nàng bây giờ chịu khổ, đều là vì điểm công đức sau đó.

Nghĩ đến đây, tâm tình nàng không tệ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, theo thói quen nàng mở xem điểm công đức, phát hiện điểm công đức tăng đến ba mươi điểm!
Lần nữa khiến Hứa Trân sợ hết hồn.

Ba mươi điểm! Này là khái niệm gì?!
Chính mình phải dính bên cạnh tiểu ăn mày, không rời không bỏ nửa tháng!
Nàng vốn nghĩ giúp Lý Tam Lang giải thích nghi hoặc, nhiều lắm cầm được bốn, năm điểm, không nghĩ đến dĩ nhiên cầm được ba mươi điểm?
Chẳng lẽ mấy ngày trước mình có vụng trộm làm được chuyện tốt gì sao?
Đang lúc Hứa Trân nỗ lực nghĩ đến mấy ngày trước mình đã làm gì, trên giao diện khách nhập cư trái phép lại lấp lóe một chút.

Giao diện Đầu mối chính cùng Thương thành đồng thời lấp lóe kim quang.

Hứa Trân nhấn vào Đầu mối chính để kiểm tra trước.

Nhiệm vụ Đầu mối chính vẫn chỉ có tiến độ (2/10), nhưng phía dưới có thêm một tin tức chưa đọc.

Hứa Trân có hệ thống lâu như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy tin tức chưa đọc, vội mở ra xem.

Trong phong thư “Đinh” một tiếng nhảy ra một tấm thẻ màu trắng.

Giống vua trò chơi mà nàng chơi hồi bé không khác biệt là bao, quanh khung màu vàng, nội dung chia thành hai hàng trên dưới, lúc này đang bị màu trắng bao phủ.

Hứa Trân chọt thẻ mấy lần, thẻ rốt cuộc rút đi bạch quang, lộ ra nội dung bên trong.

Nửa phần đầu, thể hiện ảnh một người, là bộ dáng Lý Tam Lang.
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-10-1.jpg
Nửa phần sau, trên thẻ viết mấy dòng chữ: [ Phản phái số 1 – Lý Tam Lang ]
Phần giới thiệu viết:
[ Vô học, bảo thủ, khiến kế hoạch của phụ thân cùng huynh trưởng thất bại, gây mất mạng, thân bại danh liệt, Lý gia sa sút, Lý Tam Lang muốn báo thù cho phụ thân cùng huynh, làm đủ trò xấu, cuối cùng uất ức kết thúc ở biên quan.

]
[ Chỉ số phản diện: Ba sao ( đã giáo hóa (3)).

]
⌈(3) Giáo hóa: Giáo dục và cảm hóa.⌋
….Gây mất mạng, thân bại danh liệt?
Như vậy xem ra, hôm qua Lý Tam Lang nói đến chim cùng cành cây, quả nhiên là binh kế.

May mắn chính mình nhắc nhở một hồi.

Cuối cùng giáo hóa bên trong dấu ngoặt, xem ra là mình đã thức tỉnh Lý Tam Lang.

Như vậy Lý Tam Lang không đi làm loạn, tính mạng phụ thân cùng huynh của hắn cũng được bảo toàn.

Chẳng trách hôm nay có thể được ba mươi điểm.


Hóa ra cứu được hai mạng người.

Hứa Trân rất vui vẻ, lôi kéo tiểu ăn mày vào phòng học chữ làm bài tập, chờ đến giờ học, mới mang theo tiểu ăn mày xuất môn đi học.

Vừa đến thư đường.

Hứa Trân còn chưa bước chân vào thư đường.

Lý Tam Lang lập tức vọt tới, hắn trừng mắt, mím môi, thịt bên hai má rung động.

Hứa Trân ngẩng người, tưởng mình phải bị ăn đòn.

Tiểu ăn mày cất bước đứng trước người nàng, không nói một lời nhìn Lý Tam Lang.

Hứa Trân ngữ khí không xác định hỏi Lý Tam Lang: “Ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Lý Tam Lang không nói hai lời, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, nói: “Tạ ơn tiên sinh.”
Cái này không chỉ Hứa Trân, đồng học xung quanh đều chấn kinh rồi.

Tùy tùng bên cạnh Lý Tam Lang chạy tới hỏi: “Tam Lang, ngươi làm sao vậy? Bao cỏ tiên sinh có gì mà quỳ, ngay cả a phụ ngươi đều không quỳ, lại quỳ với nàng!”
Lý Tam Lang mắng: “Ngươi câm miệng!”
Rồi chuyển hướng sang Hứa Trân, hai tay chống trên mặt đất, khẩn thiết nói: “Sau này ta nhất định hảo hảo đọc sách, hi vọng tiên sinh dạy dỗ thêm cho ta!”
Người xung quanh không hiểu Lý Tam Lang trúng tà gì, nhưng Hứa Trân hiểu.

Hứa Trân nghĩ đến thẻ lúc sáng, nhất thời cười ra tiếng.

Nàng hỏi: “Tỉnh ngộ rồi?”
Lý Tam Lang nói: “Phải.”
Hứa Trân hỏi: “Quyết định hảo hảo đọc sách?”
Lý Tam lang nói: “Vâng!”
Hứa Trân rất vui mừng: “Mê đồ tri phản(4), không tồi không tồi.”
⌈(4) Mê đồ tri phản: đang mơ màng mà thay đổi, đang sai mà tỉnh ra.⌋
Lý Tam Lang đối với việc hôm qua Hứa Trân giải thích nghi hoặc, xác thật vô cùng cảm tạ, nhưng nhìn nét mặt bây giờ của Hứa Trân, lại hận không thể xông lên đánh nàng một quyền.

Người này sao không biết xấu hổ như vậy!
Đang lúc này, Triệu tiên sinh đến.

Triệu tiên sinh thấy Lý Tam Lang quỳ trên mặt đất, sửng sốt một chút, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Tam Lang vội vàng nói: “Ta hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, quyết định hảo hảo đọc sách, nên hướng Hứa tiên sinh cầu học.”
Triệu tiên sinh dạy Lý Tam Lang đã mấy năm, biết ngươi này là cái đức hạnh gì, thấy tình huống không đúng lắm, liền cẩn thận hỏi mấy lần.

Lý Tam Lang thoạt đầu là cắn răng không nói.

Cuối cùng cúi đầu, không nhịn được khóc nói: “A huynh ta…!trở về…!Cảm tạ, cảm tạ Hứa tiên sinh.”
Hắn không nhiều lời, liên tiếp dập đầu mấy cái, cảm kích dành cho Hứa Trân như muốn lan tràn ra.

Hôm qua nhờ có Hứa Trân.

Lúc đầu hắn không tin, sau đó đi tìm tổ phụ hỏi, lúc này mới ý thức được, a huynh có lẽ thật sự không có chuyện gì, chỉ là sử dụng binh kế.

Tổ phụ lại nói lập lờ nước đôi.

Lý Tam Lang tuy rất muốn đi cứu a huynh, nhưng lo lắng chính mình phá hoại kế hoạch a huynh, nên quyết định chờ thêm một ngày.

Kết quả không nghĩ tới, a huynh hắn sáng hôm nay trở về! Lông tóc không hao tổn, chỉ là trên người dính đầy bùn lầy.

Sau khi hỏi, mới biết là binh kế của a huynh.

Đêm hôm qua, chính là thời cơ phá địch, trong quân làm bộ như tướng lĩnh bỏ mình, quần long vô thủ ( như rắn mất đầu), lúc này mới dụ được quân địch ra, sau cùng một lần bắt được.

Lý Tam Lang biết chân tướng, khiếp sợ đầu óc trống rỗng, lồng ngực chỉ còn lại cảm giác vui mừng.

Hắn suýt nữa liền muốn chiều hôm qua đi tìm a huynh, Giang Lăng đến Lang Cốc Quan mất nửa ngày thời gian, nếu mình không nghe Hứa Trân nói, vội vội vàng vàng chạy qua, vừa vặn đến chiến trường ngay thời điểm phá địch.

Tính mạng mình nguy hiểm không nói, còn rất có khả năng khiến quân địch phát hiện vấn đề.

Lý Tam Lang nghĩ đến mà sợ không thôi.


Sáng sớm trên đường đến học đường, không ngừng suy tư câu Đọc nhiều sách hơn của Hứa Trân, rốt cuộc ý thức được, đọc sách là một chuyện trọng yếu cỡ nào!
Nếu mình cũng có thể biết ý nghĩa của chim cùng cành cây, nói không chừng có thể giúp phụ huynh ( cha, anh) một tay, còn có thể an ủi tổ mẫu.

Đọc sách thật sự quá trọng yếu!
Hắn hận không thể đem toàn bộ nội dung trong sách nhét vào đầu.

Vì vậy, ánh mắt hắn nhìn về phía hai vị tiên sinh càng thêm nóng rực.

Hứa Trân bị nhìn chăm chú đến sợ hãi, lùi về sau vài bước muốn chạy trốn.

Triệu tiên sinh ngăn cản nàng, giọng điệu thô ráp nói: “Hôm nay Hứa tiên sinh giảng bài đi.”
Tuy thanh âm hắn thô ráp, nhưng tâm ý mười phần, nghĩ Hứa Trân là một tiên sinh tốt học thức uyên bác.

Chỉ là không biết vì sao, lại có danh tiếng bao cỏ tiên sinh.

Triệu tiên sinh cảm thấy đáng tiếc, đồng thời lại khen ngợi Hứa Trân vài câu, nói nàng có phong độ cao nhân, thật sự bất phàm.

Hứa Trân vội vàng nói không dám không dám, bị thổi phồng thành như vậy, cự tuyệt nữa cũng không tiện.

Nàng hết cách rồi, chỉ có thể cầm sách kinh luân, cả ngày giảng nho học.

Trong lúc lên lớp, Lý Tam Lang còn ngại không đủ, luôn đặt câu hỏi, hỏi một đống vấn đề không hiểu gì cả.

Đồng học khiếp sợ nhìn hắn.

Tiểu ăn mày lãnh diễm nhìn hắn.

Hắn đều làm như không thấy, cầm sách vô cùng trầm mê, phảng phất như đang dạo chơi bên trong đại dương tri thức.

Hứa Trân giảng đến miệng lưỡi khô khốc, cảm giác nếu mình tiếp tục như vậy, cái mạng già này khẳng định không đủ dùng.

Tại sao đệ tử trong thiên hạ, không thể như tiểu ăn mày, ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút đây.

Nàng đọc kinh luân rồi làm tổng kết: Tiểu ăn mày thật tốt.

Buổi chiều về nhà, nàng phụ đạo tiểu ăn mày làm bài tập.

Nội dung bài tập từ sách sử đến Kinh thi, từ hiện thực đến trữ tình.

Hứa Trân đọc Kinh thi cho tiểu ăn mày.

Đọc đọc, lòng bàn tay nàng bắt đầu nóng lên, có lẽ hệ thống lại giở trò gì rồi.

Hứa Trân không dám trì hoãn, để tiểu ăn mày tự làm bài tập, sau đó vội vã trở về phòng mình, mở hệ thống ra.

Giao diện hệ thống, tấm thẻ Lý Tam Lang liên tục dao động.

Hứa Trân nhấn vào.

Mặt trên bắn ra một tin tức:
[ Chúc mừng ngươi thành công bạch hóa một phản phái, được nhận một lần rút thưởng miễn phí x1, mời đến Thương thành sử dụng.

]
Bạch hóa phản phái? Hẳn là nói Lý Tam Lang.

Còn rút thưởng miễn phí kia…!
Thật sự quá tốt đẹp, đồ vật miễn phí luôn khiến người ta cảm thấy sung sướng.

Hứa trân rất nghe lời mở ra Thương thành.

Bên trái quả nhiên có thêm một nút bấm rút thưởng.

Hứa Trân nhẹ nhàng ấn xuống —

[ Keng! Chúc mừng ngươi rút được《 Tả truyện(5) 》]
[ Mười giây sau phát phần thưởng, xin mời tìm một nơi yên tĩnh tiến hành tiếp thu phần thưởng.

]
[ Mười, chín,…]
[(5) Tả truyện: hay Tả thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.

]
Hứa Trân sửng sốt một chút, này là lễ vật ngu ngốc gì, còn là một quyển sách? Dù ở thời đại không tưởng này, cũng vẫn có thể mua được Tả truyện a!
Quá hố rồi!
Nàng đang muốn mắng hệ thống hai câu.

Đại não bỗng nhiên đau đớn một hồi, đau đến khiến nàng không mở nổi hai mắt, trong đầu hỗn độn một mảnh.

Chỉ chốc lát sau, đau đớn mới lùi đi, nàng nhìn thấy mình ở trong hư vô màu đen, từ bốn phương tám hướng chậm rãi hiện lên chữ vàng.

Chữ viết: “Trước đây, Trịnh Vũ Công cưới vợ ở đất Thân, tên Vũ Khương, sinh ra Trang Công, cùng Cung Thúc Đoạn…”
Hứa Trân nhìn một chút, rất nhanh ý thức được đây là nội dung của Tả truyện.

Tuy nàng làm qua lão sư, cũng đã dạy không ít người học sử ký Tả truyện, nhưng chỉ có thể nhớ đến danh ngôn, không thể mỗi câu đều nhớ kỹ.

Lần này ở trong hư vô màu đen nhìn, nàng lại phát hiện, chính mình dường như đem tất cả chữ đã đọc qua nhớ hết.

Nàng nhắm hai mắt, nằm trên giường, trong đầu yên lặng đem Tả truyện thuộc một lần.

Không biết qua bao lâu, nàng mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối.

Mà văn ngôn trong đầu vẫn còn rõ ràng, phảng phất dung hợp với linh hồn, muốn ném đi cũng không được.

Hứa Trân tùy tiện đọc hai câu, đều có thể nghĩ đến câu trước câu sau.

Nàng kích động.

Đây chính là ngoại quải(6) mà người xuyên việt cần có a! Nàng vốn oán hận hệ thống của mình sao lại vô dụng như vậy, lần này rốt cuộc không oán hận.

⌈(6) Ngoại quải: Phần mềm phụ trợ cho game ( auto game).⌋
Hứa Trân cảm động khóc ròng.

Nàng xuyên qua lâu như vậy, lo lắng sợ hãi lâu như vậy, ngoại quải mới đưa đến.

Ông trời a, cảm tạ ngươi không có từ bỏ ta.

Thế giới này! Vẫn rất tốt đẹp!!!
Tuy mình không có tiền, còn phải chăm sóc một đám hùng hài tử(7), nhưng mình có ngón tay vàng! Còn có tiểu ăn mày đáng yêu thiện lương!
⌈(7) Hùng hài tử: Ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử.⌋
Nghĩ đến tiểu ăn mày, Hứa Trân lo tiểu ăn mày buổi tối đá chăn cảm lạnh, liền đi xuống giường đến phòng tiểu ăn mày xem một chút.

Nàng liếc nhìn về phía cửa sổ, phía ngoài đen kịt một mảnh, không có một ngôi sao, đã qua canh ba.

Gió đêm gào thét, nàng vội đứng lên, chuẩn bị đến phòng tiểu ăn mày.

Không ngờ mới ra cửa phòng, liền thấy một thân ảnh màu trắng từ bên tường thấp của cửa lớn nhảy ra, tựa hồ dùng võ công, trèo qua vô cùng ung dung.

Mà bóng người kia—
Hứa Trân biết, là tiểu ăn mày.

Nhưng tiểu ăn mày làm sao biết võ công? Hai người cùng một chỗ lâu như vậy, chính mình chưa từng thấy tiểu ăn mày luyện võ qua.

Hứa Trân nghĩ không ra, ở tại chỗ trầm mặc một chút, hai tay leo lên đầu tường, gian nan vượt qua tường, tìm theo hướng tiểu ăn mày cất bước, đi theo.

Tiểu ăn mày đi ở phía trước, Hứa Trân từ xa theo sau, nàng thấy tiểu ăn mày đi vào rừng trúc, đạp lên thềm đá.

Dưới ánh trăng, tôn lên vết sẹo nghiêng vẹo bên khóe mắt tiểu ăn mày, như quỷ sát hung ác.

Rừng trúc đầy cỏ dại, Giang Lang có muỗi, ẩn mình sau cỏ thủ thế chờ đợi.

Hứa Trân ngồi sau đại thụ, nhìn tiểu ăn mày càng chạy càng xa, nhất thời không biết có nên theo hay không.

Sắp đến chỗ ngoặt, tiểu ăn mày rốt cuộc cũng ngừng lại.

Ánh trăng như sương, trong rừng chim muông hót vang, lá trúc xoàn xoạt vang vọng.

Thân ảnh nàng nhỏ xinh, thẳng tắp đứng thẳng, hầu như thành một đường thẳng, chốc sau, chậm rãi quỳ trên đất, dập đầu mấy cái.

Hứa Trân ở một bên nhìn, không biết hành động này có ý nghĩa gì.

Chẳng lẽ là mộng du?
Nhưng mộng du này cũng quá có mục đích đi, còn biết chạy đến núi mà dập đầu.


Ngay lúc Hứa Trân suy nghĩ lung tung, tiểu ăn mày đứng dậy xuống núi, bước chân rời đi, rất nhanh không còn thân ảnh.

Hứa Trân suy tư, cảm thấy cũng đã đến, không nhìn thì có chút thiệt thòi, liền tìm cho mình cái cớ “quan ái thanh thiếu niên(8)”, lần mò, một đường đi lên.

⌈(8) Quan ái thanh thiếu niên: quan tâm, yêu thương trẻ nhỏ.⌋
Nàng mò đến sườn núi, trái phải kiểm tra, tìm thấy nơi tiểu ăn mày vừa dập đầu, nhìn thấy thềm đá ở cuối bên trái rừng trúc, có một đống đất nhô lên, phía trên là một đầu khối trường thạch dài.

Chắc là cái này.

Nàng đi tới xem, nhìn thấy trên tảng đá viết: A mẫu bia.

Phía dưới ba chữ này, còn có một hàng chữ nhỏ, Hứa Trân cẩn thận nhìn, phát hiện dường như là tên người lập bia, viết “Tuân Thiên Xuân.”
Mấy hôm nay Hứa Trân không có hỏi tên tiểu ăn mày, nhưng theo bản năng cảm thấy đây chính là tên tiểu ăn mày.

“Tuân Thiên Xuân…” Nàng lặp lại vài lần.

Lúc trước nàng không hiểu sao nghĩ đến tên này.

Vào lúc này đọc mấy lần, càng đọc càng quen tai, càng xác định mình đã nhìn thấy hoặc nghe thấy ở đâu đó.

Nàng đứng suy nghĩ rất lâu, thật sự không nhớ ra được, liền giúp phẩy bụi trên tảng đá, vượt qua thềm đá, đi xuống núi.

Gió hiu hiu thổi, trong rừng khôi phục yên lặng, sau lại một trận động tĩnh.

Một con gà đen đột nhiên từ sau rừng trúc nhảy ra, kêu oác oác.

Lá trúc lay động, nguyệt quang chuyển hướng.

Trong bóng tối đen, một bàn chân xinh xắn của thiếu nữ bước ra, sau đó tiểu ăn mày bước ra ngoài.

Nàng nhìn chăm chăm phía chân núi.

Chờ gió đêm hơi ngừng, đi đến trước đống đất, nhấc lên vạt áo, lộ ra chân trắng nõn nhỏ nhắn, hai gối quỳ xuống đất, dáng người thẳng tắp, ngược với nguyệt quang, đem biểu hiện ẩn trong bóng tối.

Nàng quỳ trước bia, không nói một lời.

Một lúc lâu, mới dùng tiếng Tiên Ti thấp giọng nói: “A mẫu.”
Gió đem lạnh run lại nổi lên, không ai đáp lại.

Tuân Thiên Xuân quỳ, quỳ gối trong bụi cỏ, muỗi đốt nàng, nàng cũng chưa từng động qua.

Nàng như nỉ non nói: “A mẫu, ta gặp được người tốt, nàng học thức rộng lớn, tâm địa thiện lương, là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Nàng là người a mẫu nói, không tồn tại, người tốt.”
“Mệnh ta, là của nàng.”
“Cho nên ta không muốn lợi dụng nàng, bây giờ ta ăn cả ngã về không, cùng ác quỷ mãnh thú cấu kết, chỉ vì Tuân gia tẩy thoát tội danh.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Ta đã là cầm thú vô phụ vô quân ( không cha, không vua), quân thượng coi Tuân gia là rơm cỏ, ta liền coi quân là giặc cừu.”
Nàng nói: “Là thiên hạ có lỗi với Tuân gia.”
Tiếng Tiên Ti vốn thông thuận cùng tiếng dê bò, hòa hợp tự nhiên, dung nhập trong rừng trúc, rất nhanh tiêu tan.

Tuân Thiên Xuân hai tay nắm chặt, hơi khom lưng, dập đầu lạy ba cái, kiềm nén tất cả tình cảm nói: “A mẫu, ta phải đi rồi.”
“…”
Gió thổi qua, trong rừng khôi phục yên tĩnh.

Buổi tối sau khi Hứa Trân trở lại, không bao lâu liền ngủ mất.

Ngày hôm sau, mới bắt đầu nghĩ chuyện hôm qua nhìn thấy, cùng với việc mình đã nhìn thấy “Tuân Thiên Xuân” ở đâu.

Tuân Thiên Xuân a, Tuân Thiên Xuân.

Hứa Trân lặp lại danh tự này, lăn qua lại, gối đầu lật từ bên này qua bên khác.

Bỗng nhiên cảm giác mặt mình dán vào một vật băng lãnh.

Nàng bò lên nhìn.

Thì ra là tiểu kiếm tiểu ăn mày.

Lúc trước nàng đem tiểu kiếm giấu dưới gối, quên lấy ra nhìn, lần này lấy ra, nhìn thấy “Tuân gia” trên vỏ kiếm, hậu khi hậu giác ý thức được, thì ra manh mối về tiểu ăn mày đã sớm xuất hiện.

Tuân gia…!
Hứa Trân bỗng nhiên thức tỉnh!
Tuân gia đúc kiếm? Phụ thân là Tướng quân? Mẫu thân là người Tiên Ti? Khóe mắt có vết sẹo, trầm mặc ít nói – nữ tử người Hồ???
Thiết lập này, mẹ nó không phải là, trước khi nàng xuyên qua nhìn thấy trong một quyển sách, là đại phản phái sao?!!!
◍ ――― Hết chương 10 ――― ◍
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-10-2.jpg.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.