Bạn đang đọc Pháo Hôi Không Muốn Chết – Chương 70: Yêu Sai Cả Đời 30
Chạng vạng tối, Hà Nguyệt Dung lặng lẽ tỉnh lại, bà nhìn chằm chằm vào trần nhà màu trắng, ánh mắt đăm chiêu, bà có chút phân không rõ đêm nay là năm nào.”Tỉnh.” Đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Khương Quốc Thanh liền chạy nhanh qua, “Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Lời còn chưa dứt đã bị Hà Nguyệt Dung hoảng sợ ôm chặt lấy eo.Khương Quốc Thanh sửng sốt, ông duỗi tay vỗ vỗ phía sau lưng bà, giảm nhẹ thanh âm nói: “Có phải là gặp ác mộng hay không? Đều là mộng, không phải là thật.”Ý thức được cơ thể chính mình đang ôm thật sự có nhiệt độ, Hà Nguyệt Dung không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt, bà dùng sức nhéo lấy thật mạnh lên cánh tay chính mình, cảm thấy đau, đau đến nước mắt của bà chảy ròng ròng, bà có thể khống chế tay chân của chính mình, có thể chạm đến chính mình, còn có cảm giác được đau đớn, bà không phải cô hồn dã quỷ.”Tại sao lại khóc là có chỗ nào khó chịu sao, ta gọi bác sĩ.””Quốc Thanh, Quốc Thanh….” Hà Nguyệt Dung ôm Khương Quốc Thanh, bà khóc đến thở không nổi, khóc, rồi lại khóc, bà đột nhiên đẩy chồng mình ra chạy nhanh về phía toilet, nhìn chằm chằm ảnh ngược của chính mình trong gương, đó là mặt của bà, không phải là Lương Tiểu Vũ.Nhớ tới đoạn thời gian bà làm Lương Tiểu Vũ kia, Hà Nguyệt Dung gào khóc, khóc đến không còn chút hình tượng nào, cũng không biết là bà khóc cho chính mình hay vẫn là khóc cho Lương Tiểu Vũ.Khương Quốc Thanh tâm như bị đốt, làm vợ chồng ba mươi năm, ông chưa từng thấy Hà Nguyệt Dung thương tâm, thống khổ, lại tuyệt vọng như vậy.Ông tiến lên ôm lấy Hà Nguyệt Dung, mặc kệ cho bà khóc rống phát tiết trên người chính mình.Khóc mãi cho đến khi cổ họng bà trở nên khàn khàn, Hà Nguyệt Dung mới dừng khóc rống, bà vô lực nằm liệt trong lòng ngực của Khương Quốc Thanh, thanh âm run rẩy, bà khóc lóc kể lể: “Ta đã phải trải qua một giấc mơ thật dài thật dài, giấc mơ này chân thật đến đáng sợ, giống như là tự mình trải qua.”Khương Quốc Thanh thấp giọng hỏi: “Ngươi mơ thấy cái gì?”Từng chuỗi từng chuỗi nước mắt tràn mi mà ra, Hà Nguyệt Dung trợn hai mắt lên, khóe mắt của bà giống như tùy thời tùy khắc đều có thể vỡ ra, thanh âm của bà bởi vì sợ hãi mà phát run: “Ta mơ thấy chính mình biến thành Khương Quy, là Khương Quy lúc nhỏ, khi còn gọi là Lương Tiểu Vũ, ta ở đống rác ăn rác rưởi mà lớn, giống như lời ngươi nói, không, so với ngươi nói càng thê thảm đáng thương hơn, mỗi một ngày ta đều như sống trong địa ngục.”Trái tim của Khương Quốc Thanh giống như bị đâm thủng, ông nhịn không được mà run lên, lại phát hiện Hà Nguyệt Dung nằm trong lòng ngực cũng đang run rẩy, run đến kịch liệt, xương cốt đều muốn rã ra thành từng mảnh.”Ở trong giấc mơ đó, Lương Tiểu Vũ bị Lương Binh cường bạo.”Khương Quốc Thanh lập tức cứng đờ, một khắc kia trái tim của ông giống như bị đình chỉ.”Khương Quy, nó, nó khi còn nhỏ có phải hay không, có phải hay không bị?” Hà Nguyệt Dung gắt gao bắt lấy cánh tay của Khương Quốc Thanh, khóe môi của bà kịch liệt run rẩy, há miệng thở dốc lại không dám nói thêm gì nữa, hàm răng trên, dưới kịch liệt va chạm phát ra thanh âm chói tai.Sau lưng Khương Quốc Thanh là từng trận từng trận khí lạnh, hai cái đùi của ông không chịu nổi khống chế mà run rẩy.Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong toilet an tĩnh chỉ có thanh âm hàm răng của Hà Nguyệt Dung va chạm cùng tiếng thở dốc của Khương Quốc Thanh, qua một hồi lâu, Khương Quốc Thanh mới hỏi: “Ngươi còn mơ thấy cái gì?”Hà Nguyệt Dung run đến càng lợi hại hơn, lục phủ ngũ tạng khắp người đồng thời phát run, run đến tâm Khương Quốc Thanh đều hoảng hốt theo: “Đừng nói nữa, đều là mơ, đều là giả, đã qua rồi, ngươi thả lỏng đi, thả lỏng đi.””Ngươi cùng ta nói, bảy tuổi Khương Quy đã bái cao nhân làm sư phụ.
Trong mơ lại không phải như thế, nó…” Hà Nguyệt Dung cắn răng, đứt quãng kể lại, những ký ức bất kham, hắc ám lại lần nữa nổi lên, cơ hồ là đem bà bao phủ lại hoàn toàn, cả người lúc nóng lúc lạnh, lúc thì giống như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của địa ngục, lúc lại như bị nhấn chìm hoàn toàn vào trong hầm băng.Khương Quốc Thanh phát hiện trạng thái của Hà Nguyệt Dung không đúng, muốn bà đừng nói nữa, Hà Nguyệt Dung lại liều mạng nói, “…Nó chết, nó ở trước mặt chúng ta nhảy lầu chết.”Một tiếng khóc thê lương phát ra từ trong cổ họng của Hà Nguyệt Dung, thanh âm thê lương đau khổ lại rùng rợn không giống như của một người có thể phát ra được.Giống như một tín hiệu, bà ôm chặt lấy Khương Quốc Thanh khóc đến tê tâm liệt phế: “Nó đang sống sờ sờ bị chúng ta bức tử, là ta, là ta bức tử nó.
Nó tồn tại không có đến một ngày lành, cho nên nó không muốn sống nữa.”Cho dù biết chỉ là một giấc mơ, Khương Quốc Thanh vẫn đỏ hốc mắt, cổ họng ông như bị tắc nghẽn, ông nói: “Chỉ là giấc mơ mà thôi, Khương Quy nó vẫn còn sống, về sau chúng ta mỗi ngày đều có thể cho làm cho nó hạnh phúc.””Tại sao ta lại thấy giấc mơ đáng sợ như vậy.” ánh mắt Hà Nguyệt Dung như muốn tan rã, “Ngươi biết lúc sau ta lại mơ thấy gì sao? Ta mơ thấy, ta biến thành quỷ đi theo bên người Khương Tuyết Vi, ta thấy ngươi muốn đi tìm Huyền môn để đối phó cô ta, nửa đường ngươi liền xảy ra tai nạn xe cộ mà chết.Nhất Phàm không chịu cho Cố Thiếu Hiên vay tiền, cho nên Nhất Phàm trúng độc cồn chết.
Phàm là những người không thuận theo cô ta, hay uy hiếp đến cô ta, đều sẽ xảy ra các loại ngoài ý muốn mà chết.””Ngươi nói cô ta có thể đoạt lấy khí vận của người khác, khiến người khác xui xẻo, chẳng lẽ cô ta muốn ai chết đều sẽ chết sao?” Hà Nguyệt Dung lầm bầm lầu bầu, “Trên đời này thật sự có tồn tại loại năng lực quỷ dị đó sao? Nếu cô ta thật sự có được loại năng lực đó.
Lại giống như cái người tồi tệ trong giấc mơ kia, chúng ta sẽ lập tức xảy ra ngoài ý muốn, chết đi sao?”Hà Nguyệt Dung đánh một cái rùng mình thật mạnh, thanh âm thay đổi nói: “Không, không có khả năng, sao có thể lại có loại năng lực quỷ dị không thể nào tưởng tượng nổi này.””A Dung.” Khương Quốc Thanh sợ hãi kêu lên, ông kinh sợ nhìn thần thái thất thường của Hà Nguyệt Dung, cảm thấy tinh thần của bà sắp hỏng mất, ông lập tức trấn an, “Ngươi đừng nói nữa, đều là mơ, đều là giả, không có loại năng lực này, ngươi yên tâm đi, không có.”Khương Quốc Thanh đỡ Hà Nguyệt Dung đi ra khỏi toilet, ông chạm lấy bàn tay bà, thực lạnh, giống như một khối băng, khiến ông cũng thực lạnh, lạnh đến tận xương tủy.Tay chân Hà Nguyệt Dung muốn nhũn ra, mặc kệ ông đỡ ra bên ngoài, bà vẫn tiếp tục nói: “Nhưng Khương Quy có năng lực kỳ quái, nó có thể khống chế ta, làm ta nói ra những lời nói trong lòng.
Ngươi nói, ta nằm mơ, có phải hay không là có liên quan tới nó?”Hà Nguyệt Dung ngẩng đầu, đôi mắt của bà nhìn chằm chằm vào Khương Quốc Thanh, thanh âm bà nhẹ nhàng nói: “Nó hận ta, cho nên mới muốn trừng phạt ta, trả thù ta.”Khương Quốc Thanh sững sờ tại chỗ, cơ bắp trên gương mặt của ông đều run rẩy.Hà Nguyệt Dung đột nhiên cười lên một cái, nụ cười của bà tràn đầy chua xót: “Là nó đi, trên đời này làm gì có giấc mơ nào chân thực như vậy, còn lại trùng hợp như vậy, ta lại biến thành nó.
Trên đời này cư nhiên lại tồn tại loại năng lực thần kỳ này.
Năng lực của Khương Tuyết Vi cũng thật sự tồn tại đi?”Hai hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt sưng đỏ của bà chảy xuống, thanh âm của Hà Nguyệt Dung tràn đầy bất ổn nói: “Mấy năm nay, hàng xóm, bạn học, bằng hữu, những người xung quanh chúng ta thường xuyên xảy ra ngoài ý muốn, đều là cô ta làm, có phải hay không?”Khương Quốc Thanh như bị sét đánh ngang tai, ông không dám tin nhìn Hà Nguyệt Dung đang rơi lệ đầy mặt.Hà Nguyệt Dung lẩm bẩm: “Ta mới là người bồi ở bên cạnh nó lâu nhất, ta biết so với ngươi còn nhiều hơn.
Bất quá ta chỉ cảm thấy có phải là do phong thủy không tốt hay không, chúng ta lại nhìn thấy được nhiều chuyện không may mắn như vậy.Nhưng ta lại không hề nghĩ tới, ta thật sự không có nghĩ nhiều, ta làm sao có thể nghĩ? Vi Vi thiện lương lại đáng yêu như vậy, lại là con gái của ta, con gái của ta làm sao có thể đi hại người, đều là trùng hợp thôi.”Hà Nguyệt Dung nói năng lộn xộn, tinh thần hỏng mất khóc lớn, bà dùng sức đấm lên người Khương Quốc Thanh: “Ngươi tại sao lại nói với ta là không phải trùng hợp! Tại sao!”Bất chợt, nỗi buồn ập tới, khiến Khương Quốc Thanh trở tay không kịp, nước mắt của ông đột nhiên lăn xuống.
Ông nghĩ thầm: Chẳng lẽ ông không hy vọng đó là trùng hợp, con gái tự tay nuôi lớn, cho dù không phải là con gái ruột, ai lại mong muốn cô là một con quỷ trên người nhiễm đầy huyết tinh.Hà Nguyệt Dung gào khóc thảm thiết, cái loại thống khổ này như là từ linh hồn của bà, ba hồn bảy vía của bà đều đang than khóc.Thật lâu sau, Hà Nguyệt Dung thanh âm khàn khàn nói: “Ta có phải cũng sắp chết? Ta bóp cổ Khương Tuyết Vi, cô ta nhất định rất hận ta.” Cảnh tượng trong mơ cùng hiện thực chồng lên nhau, mang đến gấp đôi sợ hãi, bà kinh hoàng dùng sức đẩy Khương Quốc Thanh nói, “Ngươi cách xa ta ra, ta sẽ liên lụy ngươi, ngươi đi, ngươi đi mau!””Khương Quy đã phong ấn năng lực của nó, nó không thể lại tiếp tục hại người, ngươi đừng sợ, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không xảy ra chuyện.” Khương Quốc Thanh ôn nhu an ủi, ông ôm chặt lấy Hà Nguyệt Dung đang điên cuồng xô đẩy.Hà Nguyệt Dung cứng đờ, bà ngẩn ngơ nhìn Khương Quốc Thanh, thận trọng hỏi lại: “Thật sự?”Khương Quốc Thanh nói: “Thật sự, loại chuyện này ta sao có thể lừa ngươi.”Hà Nguyệt Dung như trút được gánh nặng, toàn bộ bả vai của bà đều được thả lỏng, lẩm bẩm nói mớ: “Phong tốt, phong tốt.
Sẽ không có người lại xảy ra chuyện, cô ta không thể lại đi hại người.
Quốc Thanh, ngươi nói, tại sao cô ta lại có được năng lực đáng sợ này?””Không biết, Khương Quy nói có thể là trời sinh, thế gian này có một số ít người khi sinh ra liền có được năng lực đặc thù.””Ta muốn gặp Khương Quy một lần nữa?” Hà Nguyệt Dung ngước mắt lên nhìn Khương Quốc Thanh, thần sắc của bà có chút thấp thỏm, còn có một chút sợ hãi.Khương Quốc Thanh trầm mặc trong chớp mắt, rồi nói tốt..