Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Chương 59: Sự thực ở Mộc tinh (vụn H) (1)


Đọc truyện Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích – Chương 59: Sự thực ở Mộc tinh (vụn H) (1)

“Ah…… ah…. đại nhân…. ngài quá mạnh mẽ… thiếp thân chịu không nổi… ah ~” Nữ nhân phục sức lòe loẹt, mặt hoa da phấn rên rỉ yêu kiều, dịu dàng hầu hạ vị chủ tử đang liên tục vận động “pít tông” trên người cô ta.
“Ah……….. đại nhân uy vũ… cho thần thiếp đi… thần thiếp muốn…” Nữ nhân sử dụng hết sức mình co chặt hạ thân, khiến cho nam nhân suýt xoa một tiếng, một cái tát “chát” một tiếng hạ xuống mông của cô ta, khiến cho cô ta rên rỉ cong cả người lên.
“Ha ha… một cái nữ nhân dâm đãng đê tiện! Làm chết ngươi! Cái đồ không biết tự lượng sức mình! Cái gì mà Liên Bang đệ nhất nguyên soái cơ chứ? Không phải cuối cùng vẫn là bị lão tử một cái âm mưu đùa chết trong tay hay sao? Ha ha ha… cái vị trí nguyên soái kia, phải là của lão tử!!!” Nam nhân điên cuồng luật động, phát tiết tâm tình đê hèn ích kỉ đầy ganh tỵ của bản thân mình.
Hắn ta hoàn toàn không rõ, nữ nhân phía dưới hạ thân hắn đang “Ư ư a a” kia, khi nghe đến câu nói đó thì tinh quang chợt lóe, khóe môi cong lên nụ cười lạnh.
Sâu dưới lỗ hậu của nàng ta, một thiết bị nghe lén tiên tiến nhất hơi hơi run rẩy.
“Cạch.” Lâm Lam nhẹ nhàng xoa xoa môi, khóe mắt yêu dã mang theo hiểu rõ cùng khinh miệt. Bàn tay trắng nõn lấy ra tai nghe không dây trên tai.
Hóa ra vở kịch mang tên “Mộc tinh bạo loạn” này, chỉ đơn giản là một trận âm mưu dương mưu lẫn lộn của cái đám chính khách vô dụng tựa như một lũ lợn chỉ biết kêu loạn kia.
Đỗ Phủ tỉ mẩn dùng khăn lau từng ngón chân một của thiếu niên, ánh mắt thản nhiên kéo theo châm chọc nói: “Cái lũ chính khách kia đã sớm muốn lấy hết quân quyền trong tay của Vũ Chinh lâu rồi, trận bạo loạn này chỉ là một âm mưu mở đầu cho hàng loạt kế hoạch bẩn thỉu của bọn họ mà thôi.”

“Anh cũng không ngờ rằng, cái ả nữ Trung Tướng Phượng Ly Hy kia lại chính là đầu sỏ của mớ kế hoạch này” Đỗ Phủ hôn lên gót chân của Lâm Lam. “Mà em có thể nói cho anh biết, làm cách nào mà em có thể mĩ lệ đến nhường này hay không?”
Đến cả một chiếc gót chân nhỏ bé như thế này mà thôi, hắn cũng không thể nào thoát khỏi trầm mê trong nó.
“Ư?” Một ngón chân xinh đẹp tiến vào khoang miệng Đỗ Phủ, khe khẽ nhẹ nhàng ngọ nguậy.
“Em!!!” Đỗ Phủ tựa như quả bóng xì hơi.
“Liếm nó đi? Hửm?” Lâm Lam liếm liếm môi, khóe mắt xinh đẹp cong cong, đôi mắt xanh lam ma mị tựa như ngàn vạn ngọn sóng biển khơi dâng trào, lại quyến rũ chết người không có đường chống cự.
Đêm nay, có một con lang hóa thân thành dã thú.

Dạ Tiểu Vũ đọc thông tin trên thư điện tử mà Lâm Lam gửi đến, bĩu môi.
Sau một cuộc tập kích không thể bắn trả kia, Vũ Chinh cùng các vị tham mưu được yểm hộ rời đi cảng vũ trụ, tiến vào ở trong một cái khách sạn hẻo lánh. Các phương án liên tục được đưa ra rồi lại liên tục bị bác bỏ. Tình hình tồi tệ ở Mộc tinh cùng sự thiếu thốn về thông tin chính xác khiến các vị tham mưu tựa như một kẻ mù lẫn điếc mò mẫm đi bên cạnh bờ vực, hoàn toàn không biết chính xác hướng đi của cả địch lẫn quân mình.
“Rầm!” Dạ Tiểu Vũ đã mất hết kiên nhẫn, đá vào chiếc bàn của đám tham mưu.
“Các người, những lúc cần thiết lại chẳng khác gì một đám người vô công rồi nghề!” Dạ Tiểu Vũ nhe răng nanh.
Một vị tham mưu tức giận muốn đứng lên phản bác, thế nhưng ánh mắt cảnh cáo của Vũ Chinh khiến hắn cứng cả người.
“Ngày mai tôi và một ít quân nhân sẽ cải trang đi ra ngoài tìm hiểu thông tin.” Dạ Tiểu Vũ nhàn nhạt nói. Các tham mưu xì xào bàn luận, phòng họp tạm thời lại muốn biến thành cái chợ.

“Tôi cảm thấy việc đề ra kế hoạch khi không có lấy một chút thông tin nào là một việc làm ngu ngốc của đám sinh vật đơn bào cấp thấp! Các vị tham mưu đang ngồi ở đây hẳn là không coi mình trở thành đám sinh vật nguyên thủy đó chứ?”
Không khí tĩnh lặng………..
Mọi người tan họp trong cái không khí quỷ dị kia. Ngay lập tức khi người cuối cùng rời đi, Dạ Tiểu Vũ lọt vào vòng tay của một tên nam nhân đang hậm hực nãy giờ.
“Dừng lại đã nào!” Dạ Tiểu Vũ chặn lại đôi môi đang tiến đến. “Anh nghĩ vì sao Mộc tinh lại có thể dễ dàng phát triển bạo loạn được đến mức độ này?”
“Hả?” Vũ Chinh đang chìm trong tức giận đột ngột tỉnh táo nhìn Dạ Tiểu Vũ.
“Vật cực tất phản. Câu nói này có lẽ đám chính trị gia kia phải rõ ràng hơn chúng ta chứ đúng không?” Thật rõ ràng, so với những tên quân nhân đơn thuần đến mức có thể gọi là ngu ngốc thì đám chính khách kia có đầu óc hơn rất nhiều, nhất là trong việc bày mưu tính kế vô sỉ mặt dày.
“Việc đem Mộc tinh tạo thành cái cục diện không chết không thôi này, hoàn toàn đã thoát ra khỏi tầm khống chế mà bọn họ có thể duy trì. Đám người kia không ngu ngốc đến mức này đâu.”
Vũ Chinh giật mình… “Ý em là…”
“Có kẻ khác đã động tay động chân vào vụ này.” Dạ Tiểu Vũ vỗ vỗ má của Vũ Chinh.
Có thể đám chính trị gia ở Hệ Mặt trời muốn khiến cho uy tín của Vũ Chinh chịu ảnh hưởng nhờ vụ Mộc tinh này bằng mấy cái bẫy rập linh tinh, thế nhưng chắc chắn bọn họ không thể đem uy tín và danh dự của cao tầng Liên Bang như bọn họ ra làm giẻ chùi đ** được.

Nói Mộc tinh bùng nổ đến mức nhìn thấy người của nhà nước và quân đội là xông thẳng vào giết hại, không có một bàn tay nào đó tạo nên là không có khả năng.
Trận bạo loạn này nước nhìn vậy nhưng mà rất sâu! Ra ngoài thăm dò là bắt buộc phải làm!
Nhất là, khi có tên gián điệp siêu cấp Sở Lưu loanh quanh đâu đó trong đám người ở Mộc tinh này.
Bàn về âm mưu dương mưu phá hoại thì không ai hơn tên này nổi!
=====
Thật xin lỗi vì ra truyện không đều, nhưng là ta sắp thi HK á TOT
Tạm thời lịch post sẽ dừng lại cho đến hết tuần sau, sau đó ta sẽ cố gắng đền bù cho mi na TOT ta rất rất rất xin lỗi………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.