Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Chương 45: Trở về


Đọc truyện Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích – Chương 45: Trở về

OAHAHA, SẮP 100K VIEWS!!!
=======
Dạ Tiểu Vũ ném cậu nhóc lên ghế phó lái, rút ra từ trong núi áo một chiếc kẹo mút ngọt ngào ngậm vào miệng.
Cô nha, không cắn cắn thứ gì đó thì sẽ ngứa ngáy răng nanh. Quả nhiên, vẫn là nên tìm mấy tên nam nhân đến cắn cắn a… Dạ Tiểu Vũ mơ màng tưởng tượng đến mấy cái bắp tay cơ ngực cứng rắn, nước miếng có xu thế muốn trào ra, phía dưới bụng cũng biểu thị một chút ngứa ngáy.
A, là muốn tìm bất mãn, muốn tìm nam nhân a…
Cô bước đến đám xác chết đang nằm la liệt, có chút mất hứng lục lọi trong đống xác thịt bẩn thỉu, máu tươi bắn lên mặt khiến hàng mi Dạ Tiểu Vũ có xu hướng nối lại thành một hàng.
Sau 5 phút, những thứ còn có tác dụng được Dạ Tiểu Vũ ném vào xe.
Hai khẩu súng sóng âm cấp C .
Hai con dao hợp kim bền loại B. (Vũ khí lạnh phân cấp theo độ cứng và bền, không hạn chế cấp Gen người sử dụng như vũ khí nóng)
Một khẩu súng ánh sáng cấp D có chút cũ.
Một vài thứ đồ bỏ đi vô dụng.
“A?” Dạ Tiểu Vũ móc lên một tâm thẻ, nhướn mày.

[Thẻ phi thuyền trưởng sân bay NAS
Được phép cất cánh những chuyến bay phi thuyền vũ trụ hạng nhẹ 10 người trở xuống.]
Tấm thẻ của một tên lái phi thuyền vũ trụ? Có thể mở cửa những phi thuyền hạng nhẹ 10 người trở xuống ở sân bay NAS? Dạ Tiểu Vũ chớp mắt một cái, bấm đồng hồ trên tay tra bản đồ sân bay NAS.
Ồ, cách nơi này chỉ 150 km?
“Ha…” Dạ Tiểu Vũ bật cười. “Đang không biết làm sao kiếm được phi thuyền rời đi, tấm vé về nhà lại được đưa đến tận tay, đủ may mắn…”
May mắn hơn nữa là Lục Lãnh chỉ có ý càn quét Venus một trận, không có ý định đem hành tinh này nắm giữ, tiếp quản, đồng thời ngăn chặn và càn quét. Nếu không, chỉ sợ phi thuyền của cô vừa mới ló mặt lên không phận Venus liền sẽ bị hạm đội của Dang oanh tạc thành cái sàng đựng cám heo…
Dạ Tiểu Vũ tức khí đạp lên bộ phận bẩn thỉu của một tên xấu số, sau đó leo lên xe.
“B… rừm….” Chiếc xe tàn nhẫn dùng một tốc độ thật chậm rãi cán qua từng cái xác một, không cái nào thoát khỏi, sau đó lại lùi lại một lần, cán qua một lần nữa, đem những cái xác này in hằn hai vết bánh xe kinh khủng.
Thiếu niên nhìn qua cánh cửa sổ, từ chiếc gương nhỏ nhìn đám máu thịt bầy nhầy phía sau có chút ngẩn người. Sau đó một hạt nước mắt lăn xuống. trong suốt tựa như thủy tinh.
Dạ Tiểu Vũ nhìn thiếu niên, có chút nhàm chán lấy tay xoa đi giọt lệ kia, rồi lại xoa xoa mái tóc màu hạt dẻ ngon miệng.
“Dạ Tiểu Vũ.” Cô nói.
Thiếu niên gật gật đầu. “Lâm Lam…”
“Lâm Lam à…” Dạ Tiểu Vũ trí nhớ trở về có chút xa xăm. Rất giống… một người rất quan trọng với cô ngày trước… rất quan trọng…
Ai cũng từng có một góc thoáng lặng gió.
Ai cũng từng có một tri kỉ.
Ai cũng từng có một tấm lưng để dựa dẫm, để bảo vệ.
Thế nhưng, là đã từng…
Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ thoáng biến đổi. Có lẽ từ khắc này đây, ánh mắt trong suốt của thiếu niên đã chiếm cứ một góc trống trong trái tim cô, chứ không còn là một cái sủng vật có cũng được mà không có cũng không sao nữa…
Dạ Tiểu Vũ kéo thiếu niên vào lòng, ôm lấy quả đầu màu hạt dẻ kia mà vuốt ve. Thật giống… ngay cả màu tóc này cũng vậy… “Ngủ đi… Lâm Lam…”
Lâm Lam nhìn ánh mắt kia… quả thực hồn nhiên đi vào giấc ngủ.

Dạ Tiểu Vũ nhìn tình huống xung quanh, đêm đen… Cô dẹp chiếc xe vào một góc tối, lẳng lặng nghĩ về những thứ xa xăm…
Thiếu niên có nụ cười tựa như một làn gió hạ tươi mát lại thấm đượm lòng người, mái tóc màu hạt dẻ lay động trong làn gió, nuốt ruồi son dưới khóe mắt tiên diễm nhưng lại thật thoát tục.
Cậu ấy đẹp như một bức tranh, Lâm Lam…
Lâm Lam xinh đẹp và trầm lắng, tựa như đóa bách hợp đọng sương mai, tựa như chú chim khổng tước cao quý kiêu ngạo. Thế nhưng một khi sa lưới tình, kẻ thông minh đến mức nào cũng sẽ trở nên ngu ngốc đến không tài nào nhìn nổi.
Lâm Lam… hắn đáng sao…
“Hắn… là tất cả………”
Nụ cười kia làm chói mắt Dạ Vũ ngày đó, sau đó, bóng lưng thiếu niên chìm vào màn đêm… đôi mắt xanh lam xinh đẹp nhắm nghiền… mãi mãi…
Những tưởng sẽ mãi mãi quên đi đôi mắt kia… thế nhưng… khắc quá sâu… quá đau đớn…
Không đáng, Lâm Lam… không đáng chút nào…
Lâm Lam… đồ ích kỷ…
Dạ Tiểu Vũ nhìn thiếu niên đang ngủ say, rối rắm xoa xoa mái tóc màu hạt dẻ kia…
Đừng… đừng bao giờ để bi kịch kia lặp lại…
Lâm Lam…

Dạ Tiểu Vũ đội vào chiếc mũ giáp điều khiển phi thuyền, khóe môi câu lên. “Quý khách, hãy chuẩn bị xuất phát trở về quê hương của chúng ta nào :)”

“Ầm ầm ầm!” Phi thuyền cất cánh, từ từ đi ra khỏi không vực Venus, tốc độ siêu nhanh phóng về phía hành lang vũ trụ đi thông đến Hệ Mặt Trời.
“Chuẩn bị… Bước nhảy thời không… 3…2…1…” Dạ Tiểu Vũ có chút phấn khích bấm nút, phi thuyền biến mất, để lại một vệt tàn ảnh rồi hoàn toàn mất hút.
Vũ Phong rớt xuống một giọt nước mắt, cảnh vật trước mắt ông nhòa đi. Kí thác vào nữ quân nhân này… thế nhưng ông vốn đã chuẩn bị tâm lí sẽ chết mục xương ở Venus… thật may mắn… thật may mắn còn có thể trở về Liên Bang…
Hơn ai hết, nơi mà Vũ Phong muốn nhắm mắt xuôi tay, chính là nơi đây, Liên Bang của ông… là vinh quang… là hết thảy của ông.
“Cảm ơn cô… Rất cảm ơn cô…” Vũ Phong lau nước mắt.
Dạ Tiểu Vũ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại có chút phiêu hốt nhìn tinh cầu xanh lục quen thuộc phía dưới.
“Cuối cùng cũng về nhà…”
2 đời… chỉ có nơi này, mới là nhà của Dạ Tiểu Vũ (Dạ Vũ) cô…
===
Ha ha… kịch tình ở HTM đã chuẩn bị bắt đầu, mọi ng chờ mong a…
“Làm cách nào để trở nên mạnh mẽ? Một câu hỏi đủ ngu ngốc a…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.