Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Chương 43: Vũ Phong


Đọc truyện Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích – Chương 43: Vũ Phong

Vũ gia là một trong những gia tộc đứng đầu Liên Bang hệ mặt trời, không ai không biết Vũ Chinh – Nguyên Soái gen S cấp, đệ nhất thiên tài quân sự của Liên bang chính là xuất phát từ cái cây cổ thụ vĩ đại mang tên Vũ gia này.
Thế nhưng người ta chỉ biết có Nguyên Soái thiên tài Vũ Chinh, mà không biết đến Vũ Phong – người mang Vũ gia từ mộng gia tộc hạng quèn đi lên đỉnh cao nhất của kim tự tháp quyền lực.
80 năm trước.
Cậu bé Vũ Phong – hiếu động, ham chơi và lười nhác giống như bao nhiêu đứa bé trai khác đột ngột ngất xỉu giữa lớp học, các thầy cô lo lắng đem học sinh ngất xỉu về nhà.
Sau đúng 20 ngày sốt cao cùng nguy cấp, đứa bé tỉnh giấc, đôi mắt ngây thơ nhuốm màu tang thương và già dặn.
Không ai biết, linh hồn bên trong thân xác nhỏ bé này đã bị hoán đổi.
10 năm qua đi, 10 năm có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, kể cả con người.

Cậu bé tưởng chừng như rất bình thường kia, sử dụng đầu óc thiên tài của mình mang Vũ gia bước lên bục cao nhất của Địa Cầu, sau khi Vũ Chinh – 1 người mang gen S cấp được sinh ra, địa vị của Vũ gia lại chắc càng thêm chắc. Sau đó, Vũ Phong hoàn toàn biến mất.
Cậu ta, không, phải nói là ông ta sau khi thu xếp ổn thỏa thì bắt đầu mục đích duy nhất của đời mình – nghiên cứu đột phá cấp gen.
Vũ Phong, là một kẻ trọng sinh.
Người Liên Bang dựa vào một cuốn nhật kí để nhìn thấy lịch sử của dân tộc, còn ông ta, chính là người ở bên cạnh tên viết quyển nhật kí kia, cùng chiến đấu, cùng chết trận.
Thế nhưng ông may mắn hơn, ông còn sống!
Hàng đêm, Vũ Phong giống như lại trở về những ngày đó.
Tuyệt vọng bị bỏ rơi, run rẩy nhìn những chiếc phi thuyền mang theo hết thảy tất cả tài nguyên rời đi. Tiếng gào thét, tiếng oán than, tiếng người cắn lưỡi tự sát, cùng tiếng thở lịm dần của người mẹ trong lòng… in sâu vào trong đầu cậu bé mới chỉ 8 tuổi.
Cậu bé kia, mang theo ánh mắt vằn đỏ tựa như dã thú hét lên trời cao, giọt nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Nỗi hận thù này, cậu ta sẽ không bao giờ quên nổi… khắc vào trong xương thịt, hòa lẫn cùng dòng máu trong tim.
Kẻ yếu thì không có quyền sống hay sao?
Kẻ mạnh thì có quyền bỏ rơi vợ con để đi theo quyền lực cùng sức mạnh hay sao?!!
Ngày đó, cậu bé 8 tuổi đã trưởng thành, trưởng thành khi đang ôm lấy cái xác lạnh ngắt của người mẹ, trưởng thành khi nhìn thấy người bố vĩ đại kia cướp đi tất cả đồ vật trong nhà, bóng lưng lạnh lùng rời đi không thèm ngoái lại cho dù người em gái của cậu vì đói quá không chịu nổi mà chết.

Con người… khi đối diện với tuyệt vọng… thì phần “Con” trong bọn họ mới rõ ràng làm sao…
Sau đó 200 năm, chính là bóng đêm không hề có ánh mặt trời… trên Địa Cầu khô kiệt tài nguyên cùng vô vàn các loại nguy hiểm, bệnh độc, dã thú, phóng xạ, con người chết dần chết mòn trong sự tuyệt vọng. Thế nhưng nhân loại – những kẻ bị bỏ lại vẫn giống như những cây cỏ dại mọc trên đất sỏi, gian nan chui lách trong những kẽ đá để sinh tồn. Thế hệ trước chết đi trong miệng dã thú, để lại những thế hệ sau càng thêm kiên cường, càng thêm rắn rỏi, càng thêm cứng cáp.
Duy độc cậu bé ngày đó, những nếp nhăn đã xuất hiện trên khóe mắt, thế nhưng trong đôi mắt kia, sự hận thù ngày đó càng thêm nội liễm thâm sâu, càng thêm sắt đá cùng in hằn.
Ông ta cứ nghĩ rằng, cuộc đời mình rồi sẽ đi đến kết thúc, giới hạn về gen khiến cho tuổi thọ của ông chỉ có thể dừng lại ở nơi đây. Lí tưởng của ông, rồi cũng sẽ chỉ là lí tưởng.
Nhưng không, người kia xuất hiện giống như ánh rạng đông nơi góc cuối của chân trời mịt mù, hắn ta giang tay về phía những kẻ sâu mọt đang giãy giụa trong tuyệt vọng, ban phát ra lòng nhân từ của mình, giải thoát nhân loại khỏi xiềng xích do chính những kẻ kia tạo ra. Sức mạnh, đúng vậy, chỉ cần có sức mạnh, kẻ yếu sẽ không còn là kẻ yếu nữa. Sức mạnh tạo ra tài nguyên, tạo ra lực lượng, cũng tạo ra số mệnh.
Ông ta may mắn được trở thành một trong những người mang gen S cấp, cùng 9 người kia trở thành mũi nhọn tiến công, từng chút từng chút sử dụng máu thịt đánh đổi trở về những mảnh đất đen, từng miếng bánh mì lúa mạch…
Chiến đấu…

Chiến đấu…
Mãi mãi chiến đấu…
Thời gian cứ như vậy trôi qua……… Cho đến khi ông ta kiệt sức ngã xuống nền đất lạnh như băng, cứ như vậy… chết….
Đúng vậy, Vũ Phong ngày đó đã chết rồi, thế nhưng lí tưởng của hắn chưa bao giờ chết đi, nhập vào thân xác của đứa bé này, tiếp tục tồn tại vì nó.
Vì một ngày đem cái lí lẽ “Kẻ mạnh là kẻ thống trị” kia ném xuống đất, hung hăng bẻ gãy nó!
Để một ngày, cậu ta có thể hét lên với cả thế giới rằng:”Kẻ yếu! Cũng có quyền được sống!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.