Đọc truyện Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích – Chương 36: Điên rồi
Thực chất, mọi chuyện lại không giống với tưởng tượng tai hại của Trịnh Công…
Lục Lãnh híp mắt nhìn nòng súng hướng thẳng về phía mình, đối diện với súng của hắn. Viên đạn hắn dành tặng cho cô gái này, cô ta đã sử dụng một viên đạn khác bắn văng nó ra.
“Ha ha… Kích thích không… Lục nguyên soái…” Dạ Tiểu Vũ liếm liếm môi, hàm răng trắng muốt lộ ra phía sau nụ cười ác liệt. Cô giật cổ áo Lục Lãnh xuống dưới, chiếc lưỡi xinh đẹp khẽ liếm vết máu trên má hắn – tác phẩm làm ra bởi viên đạn mà cô bắn ra. “Huh… Máu của Nguyên soái hay máu của tên ăn mày đều như nhau cả thôi…”
“Ha ha…” Cô bật cười, ánh mắt ngạo mạn đâm thẳng vào mắt Lục Lãnh bỏng rát, hàm răng trắng khẽ cắn lại với nhau, tạo ra độ cong ác quỷ. “… đều tanh tưởi…”
Lục Lãnh bật cười, giáng xuống một cái tát tàn nhẫn.
Thế nhưng trái ngược với dự đoán của hắn, trên bàn tay truyền đến sự đau nhói.
Khóe môi vặn vẹo, hàm răng trắng như gốm sứ cắn chặt lên bàn tay, máu đỏ nhiễm bẩn hàm răng kia, nhiễm đỏ đôi môi ác ma, cũng nhiễm đỏ ánh mắt điên cuồng.
“Ha ha… tanh tưởi…” Dạ Tiểu Vũ phun bàn tay kia ra trong sự ngỡ ngàng của Lục Lãnh, hắn chỉ ngẩn người trong chốc lát, sau đó không chút thương tình đá lên bụng Dạ Tiểu Vũ, cho đến khi nghe thấy tiếng cười nhạo yếu ớt mang theo hương máu tươi kiều diễm, Lục Lãnh mới cười khẽ một tiếng kì lạ, nắm lấy tóc cô lôi đi, mang lên trên phi thuyền.
Dạ Tiểu Vũ chẳng chút quan tâm, mặc kệ Lục Lãnh lôi đi, ánh mắt lóe lóe tia âm hiểm. Huyết mạch họ Cố của mẹ mang đến cho cô năng lực chiến đấu vượt cấp, thế nhưng lại không thể chiến đấu lâu dài. Chiến đấu liên tục hơn 2 ngày đã vắt kiệt sức lực của cô rồi, thế nhưng thể lực tiêu hao trong hai ngày kia còn chẳng bằng 1/2 lúc cô đối đầu 1 phút đồng hồ với Lục Lãnh.
Đôi mắt mờ đi và hàm răng tê rần chính là di chứng a… Tốc độ của người mang gen S cấp không phải cứ muốn bắt kịp là được. Còn bàn tay kia… ha ha, máu đỏ không phải chỉ từ mỗi tay của hắn ra mà còn là của răng của cô đấy!
Khi Dạ Tiểu Vũ bị Lục lãnh lôi lên phi thuyền, ánh mắt của cô nhìn thấy bóng dáng lấp ló rất quen thuộc của vị nữ phụ nào kia. Ha ha, treo trên cơ thể một thằng đàn ông giết hại đồng đội của mình với vẻ mặt rất chi là sung sướng mãn nguyện kia… cô ta quả nhiên là vô địch ở khoản làm Bitch mà…(*)
(*) Bitch: Google dịch: Chó cái =3=
Mã Lạc đang chìm đắm trong nhục dục đột ngột nhận ra có một ánh mắt nóng cháy đang nhìn mình, có chút lạnh lẽo quay đầu lại.
Và đó, cũng là lúc cô ta nhìn thấy hình ảnh ám ảnh nhất cuộc đời mình…
Nữ quân nhân bị nắm tóc lôi đi, máu tươi trượt dài trên hành lang, thế nhưng ánh mắt điên cuồng kia như đang cười nhạo hết thảy, nụ cười dữ tợn, hàm răng trắng muốt nhuốm máu đỏ, khuôn mặt, ánh mắt giống như bị quỷ sa tan thao túng. Bàn tay cô ta tạo thành tư thế hình chiếc súng, chĩa thẳng vào thái dương của mình.
Đôi môi được máu tươi tô điểm kia, mấp máy chữ “Chết”, sau đó chính là tiếng cười “khùng khục”… ám ảnh sâu tận linh hồn người…
Nụ cười man rợ đó, ánh mắt điên cuồng đó, Mã Lạc biết cô ta đang cảnh cáo mình, thế nhưng tim của cô lại không dám nảy sinh một chút hận ý nào, có hay chăng, cũng chỉ vô hạn hàn ý và sợ hãi…
Ngày đó, khi Dạ Tiểu Vũ uy hiếp cô ở Warfield, Mã Lạc chỉ cảm thấy một loại khí chất tà ác mơ hồ trên cơ thể thiếu nữ. Còn hôm nay, đó không còn là khí chất nữa. Mã Lạc nghĩ, cô ta, Dạ Tiểu Vũ điên rồi.
Điên, không chỉ là từ ánh mắt, từ cái mỉm cười. Cô ta chính là một tên điên từ trong ra ngoài, không sợ cái chết, không sợ đau đớn, không có sợ hãi…
Đồ điên!
Mã lạc run rẩy ôm lấy cơ thể người đàn ông nhằm trốn tránh cơn ướn lạnh đang lan tràn từ phía dưới lòng bàn chân, hàm răng cắn chặt vào nhau.
…
“Rầm!” Dạ Tiểu Vũ giống như một con búp bê rách bị vứt vào xó, lăn lông lốc hai vòng đến góc tường của nhà giam bẩn thỉu.
Lục Lãnh liếc nhìn cô nằm im lặng, ánh mắt mang theo lãnh liệt cùng khinh thường. “Dám cùng tôi đối nghịch, chỉ có kẻ đã chết, và kẻ sống không bằng chết. Hôm nay, cô sẽ vinh hạnh được trở thành loại người thứ hai.”
Lục Lãnh giao cho giám ngục một ánh mắt, sau đó rời đi.
Giám ngục rùng mình nhìn theo hướng Lục Lãnh rời đi, đôi mắt mang theo thương tiếc chẹp chẹp miệng nhìn cô gái đang nằm trong góc nhà giam, thở dài thườn thượt. “Có trách, cũng chính là trách cô dám cùng ngài ấy đối nghịch a…”
“Đem bọn chúng tiến vào… Ừm… 50 tên… loại… A…” Giám ngục có chút không nỡ ra lệnh, thế nhưng khi hắn nghĩ đến ánh mắt đáng sợ kia của Lục nguyên soái, dũng khí cùng thương tiếc với cô gái trong ngục giam biến mất sạch sành sanh.
Cô gái, 50 tên tội phạm nguy hiểm bậc nhất vũ trụ gen cấp A, mong cô, có thể chết một cách nhẹ nhàng nhất…
A……..
50 cặp mắt vằn đỏ xuất hiện trong bóng đêm, tiếng hít thở trầm trọng cùng tiếng gầm gừ trong cổ họng khiến Dạ Tiểu Vũ có chút mờ mịt, cô không còn nhớ rõ đây là đâu…
Ẩm mốc… bẩn thỉu… tanh hôi… cùng máu tươi…
Ha ha… chẳng phải cô lại đang trở về những cơn ác mộng liên hoàn đó sao?
“Ha……. ha ha……. Ha ha ha……. ha ha ha ha ha ha aaaaaaaaa…………” Dạ Tiểu Vũ điên cuồng cười to, móng tay đâm sâu xuống mặt đất bùn đen, chiếc lưỡi đỏ dạo quanh vòng miệng, ánh mắt phát ra ánh sáng khát máu đỏ bừng…
A a a!!!!!!!!!!!
Giám ngục tái mặt ngã xuống đất, nước tiểu vàng vọt rơi đầy xuống đất, lắp bắp thét lên:”Gọi Nguyên soái!!!! Gọi Nguyên soái!!!!!!!”
Ác quỷ!!! Ác quỷ!!! Một con ác quỷ!!!!
====
Ha a a…… viết xong chương này xương cốt rã cả ra…
Vấn đề chính là màn hình cảm ứng của điện thoại rất không nhạy, khiến cho việc viết trên điện thoại của ta đã bị fail, bắt buộc phải chuyển dời sang viết trên máy tính… khổ quá mà…
Haizzz…
Tần suất đăng ta sẽ cố gắng duy trì trong 3 ngày/ chương nhé =3=
Thương cho ta, ta đang học trước về thiết kế thời trang và vẽ mỹ thuật để thi đại học thiết kế, thời gian rảnh của ta bị rút ngắn vô thời hạn, hu hu hu…
Xì poi:
Lục lãnh xoa xoa tia máu ở khóe môi, ánh mắt phát ra tia sáng đỏ giống như dã thú trong bóng đêm.
CHƯƠNG SAU H NHA………………………….. H MÁU TANH…………….. H BẠO LỰC…………………. >v