Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 7


Đọc truyện Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc – Chương 7

Thực ra Lâm Hưởng rất muốn nói, tiền này là do anh trai cưng bán tuổi xuân mà kiếm được… Nhưng e là với tư duy của Lâm Tự, chắc chắn thằng nhóc này sẽ nghĩ cậu bán thân kiếm tiền…..Lâm Hưởng nhìn Lâm Tự hồi lau, sau đó nhìn trời, thôi đừng nói thì hơn.

( Tức là em nó phí hoài thanh xuân ngồi nhà viết truyện đó =)))

Cất thẻ ATM lại vào ví, Lâm Hưởng nói : “Anh không làm gì trái pháp luật hết. Được rồi, đừng khóc nữa, đi thôi.”

Lâm Tự sụt sịt mũi đi theo anh trai, ai không biết lại tưởng thằng bé vừa bị mắng chứ.

Vào hiệu sách,  lựa cũng được vài đầu sách rồi mà Lâm Tự vẫn chưa yên tâm, hỏi : “ Anh hai… Có thật anh không ăn cắp ăn trộm gì chứ?”

“Nhìn mặt anh giống thằng ăn cắp thế cơ à?”

“Nhưng mà.. Nhưng mà rõ ràng chúng mình sống cùng…”

“Đấy là trước kia, sau này khác. Em mau bỏ mấy cái suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu đi.”

Lâm Tự gật đầu nhưng cái mặt vẫn xị ra, rõ ràng là vẫn không chịu tin.

Lên cấp 3 sách bài tập, sách tham khảo cũng đa dạng hơn, đủ nhà xuất bản, đủ các môn, đủ các loại sách. Lâm Hưởng trước khi tới đây cũng có tìm qua một số đầu sách chất lượng tốt nên đến chọn cũng khá nhanh. Chỉ mất một lúc số sách cần đều mua xong, cậu bảo Lâm Tự tự nhìn xem có muốn mua thêm cuốn nào không, hai anh em đi thanh toán tổng cộng gần 30 quyển sách, nhiều như vậy vác về không tiện nên  cậu thuê luôn người ta mang tới nhà.

Mua sách xong Lâm Hưởng đưa Lâm Tự ra ngân hàng làm thẻ ATM cho thằng bé, cho vào tài khoản 5000 đồng .


“Giờ tài khoản này là của em, bên trong có 5000 đồng dùng tạm, từ nay mỗi tháng anh sẽ cho thêm 2000 đồng nữa. Em muốn mua gì cứ lấy tiền này mà mua, không đủ thì bảo với anh.”

“5000?” Lâm Tự trừng mắt ngạc nhiên, miệng há hốc : “ Sao anh cho em nhiều tiền quá vậy..”

“Bình thường mắm muối tương dấm trong nhà cũng cần dùng tiền mà. Em ở nhà đần ra đấy có nhiều thời gian, chuyện trong nhà ăn uống cũng toàn em lo, không có tiền thì mua đồ kiểu gì.”

“Nhưng mà nhiều quá.”

“…” Lâm Hưởng thở dài “Lâm Tự, bây giờ anh hai sẽ nói rõ với em, anh không quan tâm Lâm Hưởng trước kia như thế nào. Còn hiện tại, người đứng trước mặt em là Lâm Hưởng hoàn toàn khác, anh trai em không thiếu tiền, em không cần phải nơm nớp lo sợ như thế, một tháng cho em mình 2000,3000 có gì mà không lo nổi. Và anh không cướp ngân hàng, nhớ chưa?”

Lâm Tự nhìn cậu hồi lâu, gật đầu : “ Anh hai khác trước nhiều lắm..”

“Được rồi, cất thẻ ATM đi. Chúng mình đi dạo phố.”

“Đi dạo phố làm gì?”

“Anh đăng kí cho em mấy lớp học thêm, nếu không vấn đề gì thì chắc mai hoặc ngày kia phải đi học rồi. Giờ đi mua cho em mấy bộ quần áo, ra ngoài đường ăn mặc tử tế một chút đừng để người ta coi thường.”

Lâm Tự có vài bộ quần áo nhưng hầu như đều cũ cả. Bữa ấy đi Đằng Phong phỏng vấn cũng mặc vest nhưng chỉ là hàng second hand, cái áo sơ mi đang mặc trên người cũng sờn vải kha khá. Đây vốn là nhân vật do cậu viết ra, tuy tình cảm không nói là quá nhiều nhưng những điều về thằng bé Lâm Hưởng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Dù sao truyện cậu cũng viết kết lâu rồi, giờ đem ra ì ạch sửa lại cũng không để làm gì,vậy thà rằng tự mình cải thiện đời sống cho thằng bé cho rồi.

Lâm Tự dù mới 15 tuổi nhưng cũng cao gần bằng Lâm Hưởng, chẳng qua đứa bé này vốn dĩ đã gầy, gần như là da bọc xương nên trông qua mới thấy nhỏ con.


Lâm Hưởng dắt em trai tới tiệm quần áo mình hay mua, nhân viên cửa hàng thấy khách quen liền có ý giúp chọn vài bộ cho Lâm Tự. Lâm Hưởng từ chối, muốn tự mình đi lựa quần áo cho em trai, lúc chọn quần áo khó tránh khỏi tán gẫu đôi ba câu chuyện..

“Cái thằng khốn họ Chung… Khụ … cái anh chàng tên Chung Nhất Thần kia em có từng gặp qua chưa?”

“Rồi ạ, khoảng hai tháng trước, em làm thêm ở quán cà phê thì gặp anh ta. Vì bữa ấy anh ta cho em số điện thoại nên em nhớ rõ lắm.”

… Chậc, quả nhiên là nhất kiến chung tình, tra công thối tha thấy con nhà người ta đẹp là tơn hớn cho số điện thoại.

“Anh hai…”

“Ừ?”

“Tuy rằng em rất ghét anh ta… Nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng dù muốn phản kháng nhưng thân thể lại không cự tuyệt được, hôm phỏng vấn cũng thế, hôm qua ở quán bar cũng vậy. Anh hai, em phải làm sao bây giờ…”

“…”

“Anh hai, sao anh không nói gì? Cái mặt nhìn dị quá đi mất.”

Lâm Hưởng buồn bực, cưng dùng vẻ mặt khờ dại như vậy hỏi anh đây chuyện đó… Là muốn anh dùng cái chết tạ tội phỏng…Quỳ ..

“Nếu đã không thích thì sau này đừng gặp anh ta là được.” Lâm Hưởng nhanh chóng chấm dứt đề tài này, cầm lấy cái áo sơ mi đưa cho thằng bé : “Em mặc thử đi.”


Lâm Tự ngốc nghếch không chút phòng bị mà dời đi lực chú ý, Lâm Hưởng ngồi trên ghế sa lông ôm mặt trầm tư, cậu có nên sửa lại truyện không nhỉ? Hay là… Hay là cậu đem thằng em mình gả cho Chung Thành Lâm? Ít ra dựa theo truyện thì đồng chí pháo hôi này thật tâm thật dạ yêu thằng bé. Chẳng qua cậu quên mất một vấn đề nghiêm trọng, đứa bé này còn chưa thành niên thì yêu với đương cái quái gì. T______T

Các bạn anti fan, đến giờ tôi đã nhận ra rồi, các bạn nói đúng, tôi viết truyện khốn nạn quá mà. Lâm Hưởng lệ rơi đầy mặt, cái lúc viết thì cứ như trâu húc mả viết đủ các thể loại ngược luyến tàn tâm máu chó phọt tận trời, đến lúc trải nghiệm thực tế mới đến nông nỗi ngồi đây xoắn quẩy một mình.

Cuối cùng Lâm Hưởng mua cho Lâm Tự tám bộ quần áo, bộ cuối cùng thì để thằng bé mặc luôn, bộ cũ cởi ra bị cậu ném thẳng vào sọt rác luôn. Lâm Tự thấy thế lại chạy tới nhặt lại, nói quần áo cũ thì mang về nhà mặc thành đồ ngủ, không thì làm giẻ lau cũng được. Lâm Hưởng không thèm để ý, trực tiếp kéo bé con đi.

Sau đó Lâm Hưởng dẫn em trai đi mua thêm hai đôi giày, tiện thể đi salon cắt lại tóc. Sau một màn quay cuồng lột xác, nhìn em trai xinh xắn, làn da trong veo như nước, Lâm Hưởng nhịn không được đứng trước gương sờ da mặt mình, già mất rồi.

Ài, đứng cùng nhau mới thấy chênh lếch, già thật rồi, 24 có thể so với tuổi 15 sao. Chẳng mấy nữa là da mặt nhăn nheo, lúc ấy có giàu cũng chẳng có anh đẹp trai nào thèm ngó tới  nữa.

(Khiếp 24 mà nghe em nói như 42 ấy =))) Không có tinh thần lạc quan của chú Lee gì hết =)))

Phòng tập thể hình chắc có không ít trai đẹp sáu múi nhỉ? Hay là nhờ Trần Nguyên sắp xếp cho mấy mối? Lâm Hưởng nghĩ thế liền móc di động ra nhắn tin cho Trần Nguyên. Tên kia chắc giờ này đang quẩy trên bar rồi, mãi chẳng thấy trả lời gì cả.

Thực ra Lâm Hưởng vốn hơi mắc cái bệnh sạch sẽ, cho dù không tìm được trai đẹp cũng không bao giờ thèm thử cái trò tình một đêm. Hồi trước quen  Trần Nguyên, hai người cũng làm quen yêu đương gần một tháng mới chịu lên giường, kết quả chuyện không thành. Đến giờ cậu vẫn là một trai tân chính hiệu

Trai tân… Lâm Hưởng khóc. Đầu năm nay, trai tân nói ra người ta cười cho, huống gì… cậu cũng 24 rồi, phụ nữ 24 còn trẻ lắm nhưng thụ 24 thì còn lâu mới được thế, người ta thích là thích mấy bé trắng trẻo tươi ngon mặt búng ra sữa ấy, ai mà thèm để ý một anh già chứ.

Tuổi thanh xuân tươi đẹp đều dùng để yêu đơn phương, về sau làm sao bây giờ. Lâm Hưởng thầm tính toán, cùng lắm sau này ế quá thì quay lại với Trần Nguyên, mình thử làm công xem sao…

“Anh hai… Anh ngẩn người ra đó làm gì thế?”

Tay chống cằm bị đẩy hai cái, Lâm Hưởng bấy giờ mới tỉnh táo. Ngẩng đầu lên thấy Lâm Tự đã làm tóc xong rồi , sợi tóc mềm mại đen nhánh gọn gàng, làm da trắng nõn như đậu hũ non, mềm mịn nhìn không thấy nổi lỗ chân lông, đôi mắt to tròn sáng ngời, lông mi dài cong cong, xương hàm tinh tế….


Lâm Hưởng chạy ra ngoài thanh toán tiền. Cậu không dám nhìn gương! Fuck! Cậu chỉ có thể tự an ủi mình, ông đây và Lâm Tự không cùng một kiểu, ông là kiểu đẹp trai men lì , không giống với kiểu xinh đẹp rạng ngời như thằng em.

“Anh, anh chờ em với.”

Lâm Hưởng chân cao bước dài, trong lòng không thoải mái nên đi càng nhanh, Lâm Tự ở đằng sau đuổi theo mỏi nhừ hai đùi.

Lâm Hưởng vừa đi vừa quay lại thấy thằng em thở hồng hộc đuổi theo, nhìn xung quanh không có ai mới mở miệng dạy dỗ cậu : “ Về sau chỉ cần gọi là anh, không cần kêu anh hai. Còn nữa, đàn ông đi đứng phải đạo mạo, đường hoàng, xem lại dáng đứng của em đi… Bước thử xem nào, bước chân dài ra một chút, chân em đâu có ngắn… Thắt lưng đừng có nhão ra thế, thẳng lưng!”

Cậu dạy Lâm Tự nghe chữ được chữ mất, bị anh trai chỉnh cho đến là hốt hoảng, đi được thẳng thì thắt lưng lại xoay, thắt lưng không xoay thì đi lại vẹo, bé con nóng nảy : “ Anh hai… Anh nói nhiều quá, em loạn hết cả lên rồi.”

Lâm Hưởng thở dài, ông đây sao lại viết ra cưng có cái tính thích bị ngược đãi này nhỉ. : “ Nhớ kĩ đó, về sau sẽ quen thôi.”

“Vâng.. Hai.. Ách” Từ “anh hai” thiếu tí nữa là bật ra, Lâm Tự nhanh chóng nuốt trở lại, đỏ mặt nói : “ Em nắm tay anh được không…”

“…” Ông trời ơi, bao công ông đây nói cứ tai này ra tai khác là thế nào, một phút trước vừa dặn đi lại ăn nói đàn ông một chút , vừa quay đi đã đỏ mặt đòi nắm tay nắm chân.

Lâm Hưởng dùng khóe mắt liếc thằng em trông như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, nhất thời tay nhanh hơn não duỗi tay ra nắm lấy bàn tay nho nhỏ của thằng bé kéo đi. Đến khi phục hồi lại tinh thần cậu mới hối hận, mẹ nó đang ở trên đường cái đó, hai thằng đàn ông giữa đường nắm tay nhau dung dăng dung dẻ. Nhưng giờ mà buông ra có khi nào thằng em mình lại đau lòng rồi khóc không nhỉ?

Ngược lại Lâm Tự rất cao hứng, mồm mép cũng nhanh nhạy hơn, nói liên miên nào là  anh hai giờ khác quá, hồi trước em hỏi anh cũng chẳng thèm trả lời, cũng không bao giờ nắm tay em, không bao giờ mua cho em cái gì, bình thường cũng không thèm tươi cười với em, nhưng mà em vẫn yêu anh lắm bla bla bla nói một thôi một hồi.

( Thật sự là Lâm Tự rất có xu hướng cuồng anh trai =))))

Lâm Hưởng nghĩ thầm, chính vì cưng có cái bản năng tiềm tàng của cô vợ nhỏ thích bị ngược đãi nên mới yêu thương thằng anh như thế. Rơi vào ông đây, có thằng anh trai như vậy sớm đã đá lên tận sao hỏa rồi, yêu cái mẹ gì.

Trăm câu ngàn từ cuối cùng đúc thành một câu _____ Lâm Tự à, nhét em vào một câu chuyện máu chó giăng đầy trời này, anh thật sự xin lỗi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.