Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 53


Đọc truyện Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc – Chương 53

“Vì thế góc này phụ với góc này, mà góc kia lại bằng góc này nên suy ra hai góc còn lại bằng nhau. Vậy suy ra hai cạnh này vuông góc với nhau.”

Trong phòng khách, Lâm Tự chống cằm, chăm chú nhìn Chung Nhất Thần cầm bút chì chỉ vào từng góc trên hình vẽ.

Nói thật, dựa vào biểu hiện đần độn bình thường của Chung Nhất Thần, Lâm Tự còn tưởng hắn đến bảng cửu chương còn chưa chắc đã thuộc. Nhưng quả nhiên là cậu nhóc đánh giá quá thấp chỉ số thông minh của Chung Nhất Thần rồi, nói gì thì nói cho dù nhà có giàu nứt đố đổ vách thì cũng đâu ai dùng tiền mua kết quả từ hai con số lên ba đâu, chứng tỏ IQ 147 của hắn không phải không có căn cứ. Xem ra người này tuy hành động có hơi đần độn, suy nghĩ có hơi ảo tưởng nhưng trình độ văn hóa cũng không tệ.

“Từ đó ta chứng minh được yêu cầu bài toán.. Hiểu chưa?” Chung Nhất Thần bla bla nói xong, đưa bút lại cho Lâm Tự.

“Đã hiểu.” Lâm Tự không cầm bút, chỉ vào một bài khác trong đề, nói : “ Còn bài này nữa…”

Lúc vợ bé nhỏ nhờ hắn giảng bài, Chung Nhất Thần có chút thụ sủng nhược kinh, không khỏi cảm ơn thầy giáo, nhờ thầy mà người làm chồng như hắn có cơ hội thể hiện bản lĩnh trước mặt em ấy. Làm đến đề thứ hai hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. Mẹ nó cái đồ thầy giáo ngu si, giao bài tập khó như vậy để hành chết vợ ông sao? Ông tới đây để nói chuyện yêu đương với vợ, không phải tới để giảng bài.

“Còn đề nào nữa không?”

Lâm Tự dùng ngón tay đếm : “ Vừa rồi là đề tự chọn, chắc còn khoảng ba đề nữa.”

“Tiểu Tự ~~” Người nào đó ôm lấy vợ yêu làm nũng, “Anh đói quá à ~~ Chúng mình ăn cơm trước đã nhé ~~”

“Làm xong bài tập đã.”

“Hay là thế này, anh làm bài cho em, em đi nấu cơm được không?”

Lâm Tự nhìn hắn chằm chằm, sau đó cầm lấy tập vở cùng đống nháp đi vào phòng : “Em về phòng làm bài, anh đói bụng thì ra quán cơm đầu ngõ mà ăn, ăn xong thì về luôn đi.”

“Đừng như thế mà, để anh giảng bài cho, em không hiểu chỗ nào cứ hỏi anh.”nhimkishu98.wordpress.com

“Ngài đã không tình nguyện, tôi làm sao dám làm phiền ngài đây bận trăm công nghìn việc.”

“Tại anh sợ em mệt thôi mà….” Giơ tay lên trời thề, “ Lại đây nào, em mau lại đây ngồi đi, ngồi xuống anh chỉ bài cho..”

Lâm Tự nhìn hắn, thở dài bất lực trước gương mặt cười làm lành ấy, cậu nhóc đặt sách vở xuống.

“Bài này tuy dài nhưng thật ra rất đơn giản…”

Mẹ nó ông đây nhiều tiền như vậy, chỉ cần em ấy thích trường đại học nào, ông đây mua đứt luôn cũng được. Sao mà phải vất vả học tập thế này làm gì không biết.

Có điều  phải công nhận vợ yêu siêu siêu giỏi luôn. Bài tập từ trước đến nay không bao giờ nhờ người khác làm hộ. Nấu ăn còn siêu ngon nữa. Bề ngoài thì xinh đẹp, tính tình lại tốt. Quả là mẫu đàn ông giỏi việc nước, đảm việc nhà, phải công nhận ông đây có mắt chọn vợ quá tốt.

Hay lắm cái tên hết sẹo quên đau này, vừa hôm trước còn khóc lóc rên rỉ mình không xứng với Lâm Tự, quay mặt lại một cái đã tự kỉ được ngay rồi.

Ôm bả vai vợ yêu, gục đầu vào hõm cổ hít lấy hương thơm man mát từ tóc, sao mùi của em ấy lại dễ chịu thế nhỉ? Rốt cuộc cũng có một lần được thân mật với em ấy mà không bị Lâm Hưởng phá hư. Tốt nhất cậu ta đừng về nữa, để đại gia được ngày ngày ôm ấp vợ yêu mềm mềm.

Không thấy Lâm Tự có ý đẩy ra, người nào đó được đằng chân lân đằng đầu, lén lút thò tay vào trong áo cậu nhóc, ý đồ nhéo nhéo cái eo xinh xinh nhỏ nhỏ của vợ yêu.

Lâm Tự không ngừng viết bài, miệng hỏi : “ Anh làm gì đó?”

“Tiểu Tự… Anh sờ một chút thôi, em xem anh giảng cho em nhiều bài như vậy, em cho anh sờ một tí thôi.”

“Ồ” Lâm Tự gật đầu : “ Anh tính toán cũng sòng phẳng thật.”


“Anh không có ý đó.”

“Muốn sờ đúng không?” Lâm Tự giơ tay tính cởi áo ra, nói : “ Vậy để em dùng thân thể này trả nợ cho anh.”

“Thật sao?”

“Sau đó hai ta đường ai nấy đi.”

“Trời lạnh thế này em còn cởi áo ra làm gì. Muốn bị cảm sao?” Chung Nhất Thần nghe thế vội vàng kéo áo Lâm Tự xuống.

“Anh không thấy tiếc à? Giờ có cơ hội sao không tranh thủ mà xơi luôn đi? Dù sao hôm nay anh em cũng không có ở đây, chi bằng thỏa mãn bản thân luôn cho rồi?”

“Tiểu Tự, anh sai rồi.” Mẹ ơi sao trước giờ không nhìn ra Lâm Tự tức giận lại đáng sợ thế này. Chung Nhất Thần bóp cổ tay, rốt cuộc cái thuộc tính phúc hắc này của ẻm là từ đâu mà ra.

“Lần sau mà còn như vậy…” Lâm Tự hờ hững liếc mắt nhìn hắn, nói nửa câu đầu rồi lại bỏ ngỏ.

Chung Nhất Thần lạnh run cả người.

Mẹ ơi cái ánh mắt này! Bề ngoài tiểu nhược thụ yếu ớt mà sao ánh mắt lại S cỡ này, không khoa học chút nào.

“Hôm nay anh ở lại đây được không…”

“Được.”

“Thật sao?”

Hai mắt Chung Nhất Thần sáng lên, khiến Lâm Tự có cảm giác trước mặt mình là chó cưng thè lưỡi, mắt chớp chớp, đuôi vẫy vẫy chờ chủ đến âu yếm.

Làm xong bài tập đã gần tám giờ tối, Lâm Tự đi nấu vài món đơn giản. Tuy  chỉ là vài ba món ăn phổ thông nhưng Chung Nhất Thần lại ăn vô cùng ngon miệng, nghĩ đến một lát nữa thôi được ngủ chung giường với vợ yêu, bây giờ có bảo hắn ăn trứng gà luộc hắn cũng thấy ngon.

Cơm nước xong, Chung Nhất Thần tranh đi rửa bát, có điều nhìn hắn lóng nga lóng ngóng đổ nửa bình nước rửa chén vào miếng bọt biển, Lâm Tự thở dài đẩy hắn ra ngoài.

Lâm Tự ở lại rửa bát, Chung Nhất Thần đứng  bên ngoài lúc ẩn lúc hiện.

Tuy rằng Lâm Tự quay lưng về phía cửa, mắt nhìn không thấy nhưng tai vẫn nghe rõ tiếng chân người kia.

“Anh đi tắm trước đi.”

“Không tắm cùng nhau sao?”

Lâm Tự quay phắt đầu lại.

“Anh đi tắm trước, em rửa bát đi ha.” Cuối cùng kẻ nào đó gan thỏ đế bỏ lại một câu, vắt chân lên cổ mà chạy vào phòng tắm.

Lâm Tự quay đầu lại tiếp tục rửa bát, không tới vài giây sau, trong phòng bếp vang lên tiếng cười khe khẽ.

Dọn sạch bếp xong mà Chung Nhất Thần còn chưa thấy đi ra, Lâm Tự cầm bộ quần áo ngủ rộng nhất của Lâm Hưởng đặt trước cửa phòng tắm, gõ cửa nói với hắn một tiếng, sau đó quay người đi sang phòng khác tắm.


Chờ lúc cậu quay lại phòng đã thấy Chung Nhất Thần bò lên giường mình từ đời nào.

Bình thường trước khi ngủ bao giờ hắn cũng phải lôi điện thoại ra đọc đam mỹ một lúc mới chịu đi ngủ, nhưng hôm nay cái gì cũng không làm, nằm im re trên giường.nhimkishu98.wordpress.com

Nhìn Lâm Tự bước vào, Chung Nhất Thần vội vàng lật chăn sang một bên, giơ tay vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình : “ Tiểu Tự, mau lên đây, đừng đứng đó kẻo cảm lạnh.”

Nhiệt độ trong nhà luôn ổn định 23°, lại mặc trên người quần áo ngủ ấm áp, cảm lạnh mới là lạ.

Lâm Tự lấy máy sấy trong ngăn kéo ra, vẫy tay với hắn : “ Lại đây sấy khô đầu đã, không là ngày mai đau đầu đó.”

Chung Nhất Thần gần như là lăn vội xuống giường.

Mẹ nó ông đã chờ ngày được vợ yêu sấy tóc cho từ lâu lắm rồi!!! Trước kia đọc tiểu thuyết thấy tác giả người ta miêu tả đến đoạn này, trong lòng lại ảo tưởng đó là hắn và Lâm Tự, tuy rằng trong tiểu thuyết là tiểu công sấy tóc cho tiểu thụ để thể hiện bản lĩnh ôn nhu công của mình, nhưng hắn lại càng thích được vợ bé nhỏ sấy tóc cho.

Chung Nhất Thần ngồi trên ghế, Lâm Tự cắm dây điện xong, đứng đằng sau hắn, ngón tay thon dài len lỏi vào mái tóc hắn.

Ngẫu nhiên ngón tay cậu đụng tới cổ hắn. Chung Nhất Thần sẽ khẽ run một chút. Vì sợ Lâm Tự nổi giận nên không dám thể hiện rõ ràng, chỉ có thể he hé miệng rên hừ hừ vì thích.

Có điều giây phút hạnh phúc quá mức ngắn ngủi, Chung Nhất Thần vốn đang sung sướng hưởng thụ đột nhiên thấy tiếng máy sấy bên tai biến mất, trong lòng vô cùng thất vọng.

Sao mới đó đã khô rồi? Rốt cuộc là máy sấy hãng nào mà hoạt động tốt như vậy? Ngày mai phải bảo Thành Lâm làm cho cái công ty phá sản mới được.

Chung Nhất Thần tiếc nuối đứng dậy, Lâm Tự ngồi xuống ghế, cúi đầu tự sấy cho mình.

Đúng rồi, vợ yêu còn chưa khô tóc mà. Chung Nhất Thần thấy thế liền cao hứng : “ Tiểu Tự, để anh sấy tóc cho em ha?”

Lâm tự quay đầu nhìn hắn một cái, đem máy sấy đưa cho hắn.

Chung Nhất Thần cười tươi như hoa, ai không biết còn tưởng hắn trúng xổ số giải độc đắc. Mẹ nó, với ông đây được sấy tóc cho vợ yêu còn thích hơn trúng xổ số nhiều.

Chất tóc Lâm Tự phi thường tốt, mềm mềm tinh tế, sờ vào suôn mượt cứ như mấy quảng cáo dầu gội trên TV, mà có khi so với mấy cô người mẫu dùng cả đống hóa chất để dưỡng tóc còn tốt hơn gấp bội.

Có điều vợ yêu xinh đẹp như vậy còn lâu hắn mới cho đi đóng quảng cáo, Tiểu Tự là của mình hắn, không cho bất kì ai được nhìn em ấy hết.

Lâm Tự nhìn qua gương thấy người nào đó đứng im không nhúc nhích, khóe miệng cậu giật giật : “ Anh sấy qua chỗ khác được không?” Da đầu sắp bỏng đến nơi rồi.

Sấy tóc xong, Chung Nhất Thần lần thứ hai bò len giường, mê muội nhìn Lâm Tự đem máy sấy cất vào ngăn kéo, mê muội nhìn cậu đi thẳng ra khỏi phòng…

Chung Nhất Thần sửng sốt : “ Em đi đâu đó?”

“Giường đơn hai người ngủ chật lắm. Anh ngủ ở đây đi, em qua phòng anh trai em ngủ.”

Lâm Tự nói xong , đang muốn đóng cửa lại, chợt nghe âm thanh ai oán thê lương của Chung Nhất Thần : “ Em nỡ bỏ mặc anh một mình nơi đây sao?”

“…” Đột nhiên Lâm Tự nhớ ra chuyện ở khách sạn ngày đó : “Yên tâm đi, nhà em không có ma đâu. Anh đừng sợ.”


“Nhưng mấy hôm trước anh trai em nói muốn để mẹ em tới gặp anh.” Chung Nhất Thần chỉ gương “Nhỡ bà ấy đi ra từ đây thì sao?”

Để tỏ ra là mình rất sợ hãi, hắn còn làm bộ run lẩy bẩy.

Lâm Tự đứng trước cửa do dự một lát, Chung Nhất Thần đem đầu chôn vào trong chăn, chỉ  hé đôi mắt ra ngoài nhìn cậu chăm chăm, thân thể run lên, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng nức nở khe khẽ.

Lâm Tự đen mặt, nhìn thì cao to khỏe mạnh mà sao… Cuối cùng cậu nhóc vẫn đẩy cửa vào phòng.

Chung Nhất Thần xoay lưng về phía cậu, khe khẽ nở ra nụ cười gian manh. Lấy lí do sợ ma sợ quỷ gì đó cũng không tệ nha, lần nào cũng thành công.

Hắn dùng tay dụi mắt làm bộ như đang lau nước mắt, sau đó xoay người nhấc một góc chăn lên : “ Anh làm ấm chăn rồi nè, em mau chui vào đi.”

“Anh nằm đi, em lấy thêm cái chăn nữa.”

“Em ghét anh sao?” Chung Nhất Thần bày ra bộ mặt tổn thương vì bị kì thị.

“… Được rồi, nhưng nửa đêm mà anh đá chăn là em đạp xuống đất đó.”

“Anh ngủ ngoan lắm.”

Thôi đi. Lâm Tự thầm phỉ nhổ trong lòng, anh tưởng em không biết sao, lần trước đứa nào nằm nguyên một cái giường lớn mà lăn hết từ đầu giường tới cuối giường, nửa đêm còn ôm chân em hôn lấy hôn để. Nếu không phải cảm thấy để anh hôn chân em đã là một cách trừng phạt, em đã sớm đạp anh xuống đất rồi.

Giường không lớn, nhưng cũng thừa đủ cho hai người nằm thoải mái. Nhưng Chung Nhất Thần lại ra sức dính sát lấy người Lâm Tự, hại cậu nhóc bị ép ra tận mép giường.

Lâm Tự xoay người đưa lưng về phía hắn, hắn lại càng dán lấy, dùng ngón tay gảy gảy phần tóc gáy của cậu, cái mũi hít lấy hít để tóc cậu nhóc, thơm quá đi!

“Đừng nghịch nữa. Mau ngủ đi.”

“Sớm quá, không ngủ được. Chúng mình nói chuyện phiếm đi.”

“Không nói chuyện, đi ngủ.”

“Tiểu Tự, sau này em muốn làm gì?”

“Mau đi ngủ.”nhimkishu98.wordpress.com

“Anh nghĩ sau này em đừng đi làm làm gì, cứ ở nhà là được rồi, anh nuôi em.”

Lâm Tự trở mình xem thường : “ Anh lấy gì nuôi em?”

“Anh đang cố thay đổi mà.”Chung Nhất Thần có chút chột dạ  “ Anh đang cố gắng đỡ việc cho Thành Lâm mà, thế nên chờ em học xong khi đó chắc chắn anh đã khác hẳn bây giờ rồi, bảo đảm thừa sức nuôi em.”

“Em không cần anh nuôi.”

“Sao lại không? Như vậy không phải rất tốt sao? Lúc anh đi làm em ở nhà chơi, hoặc ra ngoài đi dạo, mua sắm. Lúc anh về em nấu cơm cho anh ăn…”

“Như vậy còn là đàn ông sao?”

“Vốn dĩ em là bà xã của anh mà…”

“Bà, xã?”

“Éc… Em không thích hả? Không thích vậy về sau không gọi nữa…”

“Ha hả…” Bà, xã,….


“Em đừng cười như vậy nữa…” Dọa người chết đi được.

“Nhanh chóng đi ngủ!”

“A…”

Một lát sau, người nào đó lại xoay qua xoay lại như trên người dính bọ chó, nhịn không được lại khều vai Lâm Tự : “ Tiểu Tự, em xoay người lại đây đi.”

“Làm gì?”

“Để anh nhìn em.”

“Bộ anh nhìn chưa chán à?”

“Anh muốn nhìn em thêm một lát, không à anh ngủ không nổi.”

“Nhắm mắt lại là ngủ được thôi.”

Chung Nhất Thần thấy cậu nhóc quyết tâm không quay người lại, mím môi nằm im chốc lát,một lúc sau lại khều vai tiếp : “ TIểu Tự, em quay sang đây đi mà.”

“…Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Không được thấy mặt em, anh sẽ gặp ác mộng.”

“…”

“Lỡ như người nằm bên cạnh anh không phải Tiểu Tự thì sao?”

“…”

“Hu hu hu.. Đáng sợ quá..”

Lâm Tự yên lặng đem người lật lại. Còn tiếp tục cãi nhau với tên này, bảo đảm đêm nay khỏi ngủ.

Chung Nhất Thần nhanh chóng đem người ôm vào trong ngực, không cho cậu nhóc cơ hội xoay người nữa, hai mắt nhắm nghiền mỹ mãn.

Mấy phút sau…

“Anh chọc vào em…”

“Không sao đâu, đừng để ý đến nó.” (Nó là gì thì mọi người biết rồi đấy =)))))

“…”

Sáng hôm sau, người nào đó tỉnh dậy phát hiện ra một sự thật động trời, hắn vậy mà lại xuất tinh trong mơ… hơn nữa nhìn liều lượng này.. nhiều quá mức cho phép rồi đó.

Hắn cẩn thận ngẩng đầu lên, trong lòng âm thầm cầu nguyện Tiểu Tự còn ngủ say, cái gi cũng không biết…. sau đó ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt Lâm Tự.

Tổng giám đốc Chung hóa đá tại chỗ.nhimkishu98.wordpress.com

Hu hu hu… sao vợ yêu ngày càng trở nên bạo lực thế này…. Có điều nếu có thể trong mơ hóa thật, bạo lực gia đình một chút cũng không hề gì.

Nghĩ thế, hắn ngây ngốc nở nụ cười, sau đó bị Lâm Tự đạp thẳng xuống đất không thương tiếc.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.