Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 47


Đọc truyện Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc – Chương 47

 “Mấy người có nhìn thấy không? Có người ở trong phòng phó tổng giám đốc ăn sáng kìa.”

“Người sống sờ sờ như vậy làm sao không thấy. Mấy người có nhìn thấy ánh mắt của phó giám đốc nhìn người ta không. Tôi thề, cả người tôi nổi hết cả da gà da vịt luôn á, không ngờ phó giám đốc cũng có lúc nhìn người khác dịu dàng, cưng chiều như thế.”

“Đấy chẳng phải là cái cậu Lâm Hưởng sao? Trước kia suốt ngày đi chung xe với phó tổng đó.”

“Ý cậu là cái cậu hay ra vào phòng phó tổng ấy hả? Lần trước tôi còn thấy cậu ta vào đó xong ôm ra một túi đồ ăn vặt đó! Hai má phồng lên toàn thức ăn trông như con sóc vậy đó!”

Chung Thành Lâm thuộc loại người nghiêm túc với tình cảm —- nói trắng ra là lười không muốn yêu đương nhăng nhít chơi đùa —- so với cuộc sống về đêm vô cùng phong phú không hoa thơm cỏ lạ nào chưa từng hít qua của ông anh trai, đời sống tình cảm của anh chỉ thể dùng từ buồn tẻ để miêu tả.nhimkishu98.wordpress.com

Chung Thành Lâm là loại người uy nghiêm bẩm sinh, so với đại Boss chân chính mà – ai – cũng – biết – là – ai rồi đấy còn có uy hơn nhiều, ít ra trong công ty chưa từng có ai dám bàn tán sau lưng anh. Đương nhiên chủ yếu là vì chẳng có gì để bàn tán cả, bây giờ tự nhiên phát hiện sếp nhà mình có JQ (*), bảo họ làm sao ngồi im cho được.

Vì thế chỉ sau một ngày ngắn ngủi, toàn bộ trên dưới trái phải Đằng Phong đều biết — Phó giám đốc có người yêu, đối phương là cậu nhân viên tầng chót Lâm Hưởng.

Các bạn cũng biết, ba cái chuyện nhảm nhí mà truyền bằng đường miệng thì khỏi cần bàn đến độ phong phú của các phiên bản, thậm chí còn có phiên bản Lâm Hưởng nam giả nữ tới công ty Đằng Phong, ở bên cạnh chăm sóc quan tâm khiến Chung Thành Lâm buông bỏ cảnh giác, mở rộng con tim, sau này có biết được sự thật cũng không cách nào buông tay nữa.

Mẹ nó! Trí tưởng tượng của quần chúng nhân dân thật siêu việt.

Tin tức khuấy đảo từ tầng trệt phóng vọt lên tầng cao nhất, Chung Nhất Thần ngồi xổm ngoài phòng làm việc nghe lén mấy cô thư kí bàn tán , cảm thấy mỹ mãn quay lại bàn làm việc của mình, gửi tin nhắn cho Lâm Tự.

Chung Nhất Thần: Bảo bối! Anh trai em có rồi!

Lâm Tự : Có gì cơ?

Chung Nhất Thần : Bây giờ trên dưới công ty đều đang truyền tai nhau, anh trai em bị em trai anh làm ễnh bụng rồi.

Lâm Tự: …

Chung Nhất Thần : A ha ha ha ! Anh lên kế hoạch cả rồi. Chờ bao giờ Lâm Hưởng vào viện chờ sinh, chúng ta thừa dịp cậu ấy đau đẻ lén trốn ra nước ngoài kết hôn. Đến lúc đó trời cao, hoàng đế ở xa, chúng ta muốn làm gì thì làm. Không còn phải đau khổ như Romeo và Juliet nữa.

Lâm Tự : Em đang học, tắt máy đây.

Chung Nhất Thần : Từ từ nào Tiểu Tự, em nghe anh nói đã.

Chung Nhất Thần: Tiểu Tự?

Chung Nhất Thần: Em tắt máy thật à? Em không yêu anh nữa sao? Hu hu hu…

Lâm Tự hoàn toàn không trông mong gì vào chỉ số IQ nhìn mà đau lòng của hắn, lạnh lùng tắt máy luôn.

Chung Nhất Thần thấy người yêu không thèm trả lời tin nhắn, cằm tựa lên bàn nhìn chằm chằm cái điện thoại tối đen mà thấy bi ai cho phận mình. Không bao lâu sau, hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, tự vả hai cái vào mặt —Chung Nhất Thân, mau tỉnh táo lại, mày không có thời gian để bi ai đâu. Từ hôm nay trở đi hắn phải lên kế hoạch ra nước ngoài kết hôn của hai người thật hoàn hảo. Hắn hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp nhất cho Lâm Tự, hôn nhân đại sự là chuyện có thể mang ra đùa được sao ( Thế này còn chưa phải trò đùa?)? Dĩ nhiên, muốn lên kế hoạch tốt thì phải chuẩn bị ngay từ bây giờ.

(sao cái tập đoàn Đằng Phong này nó tồn tại được vậy =.=’)


Tiểu Tự, em ấy sẽ thích đi đâu ta….

Mẹ nó Hawaii (**), Aegean Sea (***) gì gì đó, chỗ nào cũng muốn đưa em ấy đi.

Bên ngoài loạn thành một đống như vậy, bên này Lâm Hưởng còn đang ngủ ngon lành ở chỗ Chung Thành Lâm.

Nếu cậu biết mình từ miệng người ta trở thành “ Nam giả nữ” bảo đảm sẽ chắp tay quỳ gối cảm thán mấy người này không đi viết truyện quá phí.

Ăn sáng xong, tựa vào ghế sa lông uống trà Chung Thành Lâm pha, căng da bụng chùng da mắt, cậu bất tri bất giác lăn quay ra ngủ.

Chung Thành Lâm đang xem văn kiện bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn người yêu nhà mình tựa cả người vào sa lông,ngủ từ lúc nào không hay, trong tay còn ôm cốc trà, khóe miệng hé mở nước miếng sắp rớt ra đến nơi, bộ dạng đáng yêu khỏi cần bàn.

( Đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi =))) Thử gặp thằng khác ngủ rớt nước dãi xem anh có cho ba vả vào mồm không =v=)

Bỏ công việc sang một bên, Chung Thành Lâm mở sẵn cửa phòng nghị, nhẹ nhàng tới gần đem người ôm lấy đặt lên giường trong phòng nghỉ.

Bình thường không cảm thấy gì, thật ra Lâm Hưởng rất gầy. Không phải là kiểu gầy khô đét lại, cậu cũng có cơ bắp, mắt ngoài nhìn vào dáng người trông không tệ nhưng bế lên mới biết thể trọng rất nhẹ, khiến người khác nhịn không được mà đau lòng, thật muốn đem cậu dưỡng béo ( rồi làm thịt).

Vừa đặt lên giường Lâm Tưởng liền tỉnh, mới vừa tỉnh khỏi mộng, mở mắt ra thấy ngay gương mặt Chung Thành Lâm, chớp mắt gương mặt cậu lộ ra thần sắc bi thương không cách nào che giấu. Cậu vừa mới nằm mơ, mơ thấy Chung Thành Lâm biến mất, Lâm Tự cũng không thấy đâu, càng đừng nói cái tên dở hơi Chung Nhất Thần kia. Cậu chạy khắp nơi tìm họ, nhưng gọi khản cổ vẫn không một ai trả lời.

Thật ra giấc mộng này xuất hiện không phải ngày một ngày hai, bởi thế mới khiến cậu khó chịu.

Lâm Hưởng rất nhanh đã tỉnh táo lại, vẻ bi thương ban nãy cũng nhanh chóng biến mất nhưng làm sao qua mắt được Chung Thành Lâm.

“Em ngủ quên mất.” Lâm Hưởng ngáp một cái ngồi dậy, ngẩng đâu nhìn đồng hồ treo tường : “ May mà chưa ngủ lâu lắm.”nhimkishu98.wordpress.com

Chung Thành Lâm dịu dàng chải vài lọn tóc lộn xộn của cậu : “Mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, cũng chẳng có việc gì đâu.”

Lâm Hưởng nghĩ nghĩ, gật đầu : “ Cũng đúng.”

Chỉ cần Chung Nhất Thần không gây phiền toái, cậu quả thật chẳng có việc gì để làm. Công việc hiện tại vốn đã nhẹ nhàng, lại vì có quan hệ thân thiết với các sếp nên việc nặng lại càng ít, cậu mỗi ngày đều nhàn hạ vô sự, cùng lắm thỉnh thoảng vào họp chịu trách nhiệm ghi chép hay đưa văn kiện gì đó Chung Nhất Thần và Chung Thành Lâm mà thôi.

“Vừa rồi, em…”

Chung Thành Lâm muốn nói gì đó, Lâm Hưởng quay đầu lại nhìn anh, anh dừng lại một chút, không nói gì thêm nữa : “ Không có gì.”

Thật ra anh rất muốn biết, nhưng trong lòng lại có cảm giác mâu thuẫn kì lạ, sợ rằng anh sẽ nói ra điều gì khiến bản thân phải hối hận.

Lâm Hưởng nhìn anh vài lần, sao hôm nay ảnh là lạ : “ Anh muốn nói gì?”

“Bình thường nhìn không thấy, em dạo này gầy đi nhiều quá.”Chung Thành Lâm tìm cách đổi chủ đề, vươn tay nắm lấy thắt lưng Lâm Hưởng, sờ đâu cũng toàn xương là xương.

Phần eo là yếu điểm của Lâm Hưởng, người khác sờ nhẹ vào cũng thấy nhột, cậu một bên đẩy tay Chung Thành Lâm, một bên tìm cách trốn : “ Buông ra, nhột chết đi được.”


Chung Thành Lâm thấy cậu cười sắp tắt thở đến nơi, cảm thấy chơi rất vui, động tác trên tay càng nhanh hơn. Hai người đùa nghịch một hồi, Lâm Hưởng đổ người lên đầu giường, Chung Thành Lâm một chân chèn vào giữa hai chân Lâm Hưởng, khiến cậu lui không lui được, tiến không tiến được.

Vốn chỉ có tâm tư đùa giỡn một chút, nhưng không khí dần dần có phần không đúng, hai người đồng thời ăn ý ngừng lại.

Lâm Hưởng cười đỏ cả mặt, thở hổn hển, ngực phập phồng theo từng nhịp thở, ánh mắt anh thâm thúy nhìn chằm chằm khiến da đầu cậu run lên, nhịn không được quay đi hướng khác.

Vài giây đồng hồ sau, cậu quay lại nhìn anh. Hai ánh mắt tiếp tục giao nhau, Chung Thành Lâm đưa tay đặt lên cổ anh,ngón trỏ nhẹ nhàng xoa hầu kết giống như trêu đùa thú cưng.

Lâm Hưởng hơi ngẩng cằm, ánh mắt nheo lại hưởng thụ, bộ dạng giống y chang mèo con được chủ nhân âu yếm. Biểu hiện đó cũng tương đương với tín hiệu mời gọi. Hai mắt Chung Thành Lâm tối sầm lại, cúi đầu cướp lấy môi Lâm Hưởng.

Đây không phải lần đầu hai người hôn môi, nhưng trước kia vì còn ngượng ngùng nên những nụ hôn của họ còn vô cùng trong sáng, rất khác biệt với nụ hôn này.

Rốt cuộc cũng được thỏa mãn ham muốn thỏa thích mút mát, dày vỏ bờ môi người tình, Chung Thành Lâm cảm thấy bản thân chưa từng vội vã, mất kiểm soát như vậy, chẳng khác nào mấy thằng nhóc choai choai trải nghiệm hương vị tình đầu.

Anh hôn rất sâu, tư thế Lâm Hưởng ngửa đầu càng giúp anh dễ dàng xâm nhập khoang miệng cậu, chiếm lấy chỗ sâu kín nhất trong cơ thể lẫn tâm hồn.

Đầu lưỡi gian trá đảo loạn khoang miệng Lâm Hưởng, cả hai trao đổi nước bọt lẫn nhau, tiến tiến xuất xuất, không nặng không nhẹ mà cắn lấy bờ môi, đầu lưỡi.

Một tay Lâm Hưởng túm lấy lưng áo Chung Thành Lâm, thân thể gầy yếu run rẩy, nụ hôn thô bạo như vậy, mê đắm như vậy cậu chưa từng trải qua. Nụ hôn mang theo sắc tình nồng đậm, khiến thân thể phát nhiệt, có những chỗ vốn nhạy cảm nay càng nhạy cảm hơn.

Chung Thành Lâm sớm đã nhìn ra biến hóa của cậu, thật ra chính anh cũng chẳng khá khẩm hơn. Trong chuyện tình cảm, anh và Lâm Hưởng thuộc cùng loại người, có phút khiết phích, so với tùy tiện tìm một người lên giường thỏa mãn dục vọng, anh thà thân ái kết bạn với tay phải còn hơn. Đã lâu rồi không hôn như vậy, đối phương lại là người anh yêu thương, thân thể phản ứng cũng là chuyện sinh lí thường tình.

Hai người đều cấm dục đã lâu, chỉ một nụ hôn cũng đủ làm phía dưới trỗi dậy mạnh mẽ.

Nhưng cả hai đều hiểu rõ, chỗ này không thích hợp để…làm mấy chuyện yêu đương, vả lại bọn họ vẫn chưa sẵn sàng.nhimkishu98.wordpress.com

Trước khi sự việc trở nên rối tinh rối mù, Chung Thành Lâm ngừng hẳn nụ hôn, anh vươn tay nắm lấy tay Lâm Hưởng, toàn thân hai người gắn chặt với nhau không một kẽ hở. Anh từng chút từng chút hôn lấy mí mắt, cái trán Lâm Hưởng, tham lam hít lấy hương thơm man mát chỉ thuộc về người yêu, chậm rãi chờ đợi dục vọng qua đi.

Lâm Hưởng gác cằm lên vai anh, hai tay luồn qua nách ôm lấy bờ vai ấy.

Cho tới bây giờ cậu chưa từng kích động như vậy, hưng phấn khiến cậu sau nụ hôn kia vẫn không nhịn được mà run rẩy, trong mắt ngập hơi nước.

Sao trước kia lại nghĩ rằng chính mình có thể bỏ lỡ người này chứ, rõ ràng cầu còn không được. Rốt cuộc trước kia mình vì trốn tránh đã gây cho anh biết bao tổn thương đây?

Cậu vẫn luôn bị Chung Thành Lâm hấp dẫn, từ cách anh cưng chiều Lâm Tự đến nhân cách cùng con người đầy mị lực. Ngay từ khi bắt đầu, trong tiềm thức cậu vẫn luôn cố gắng không để mình lạc lối trên con đường tình yêu này, chưa từng đặt người này là lựa chọn của mình, nhưng vô tình lại bị anh hấp dẫn. Cậu rốt cuộc vẫn trốn không thoát khỏi số mệnh.

Cậu biết trong cuộc đời này, rốt cuộc cũng có một người khiến cậu động tâm, quan tâm hơn hết thảy.

Bước thêm một bước, cũng đã hãm sâu. Tình cảm càng ngày càng mãnh liệt khiến cậu lo lắng, nhưng tuyệt đối không hối hận. Người đàn ông này đáng để cậu chấp nhận đánh cược, cho dù cảnh trong mơ kia một ngày sẽ trở thành sự thật.

Cậu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống nhanh chóng biến mất trong lớp ga trải giường, rồi giọt thứ hai, thứ ba.


Cũng không cảm thấy quá khó chịu, thậm chí còn thầm cảm ơn vì trên đời này có một người yêu thương mình nhiều như thế.

Nhiệt độ cơ thể chậm rãi giảm xuống, hai người lại hoàn toàn không có ý định buông ra, cứ như vậy ôm chặt nhau thật lâu.

Lâm Hưởng hơi cử động, chân liền tê dại không tài nào nhấc chân nổi.

Chung Thành Lâm nâng chân cậu lên xoa bóp một hồi : “ Sao rồi, thấy đỡ hơn không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi…” Lâm Hưởng từ trong chăn ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt của anh, bấy giờ mới thấy ngượng ngùng.

Hơn hai mươi năm, chưa từng thân thiết với ai như vậy, chỗ đó còn cương lên cộm một đùm nữa. Da mặt cậu cho dù cho dày như tường thành cũng không cách nào che giấu vẻ xấu hổ, hai tai đỏ bừng cả lên. Lâm Hưởng vội vàng rời giường, ý đồ bỏ trốn cho bớt xấu hổ : “ Em đi trước đây.”

Chung Thành Lâm bóp mũi cậu trêu chọc, không nói gì. Nhìn cậu đỏ mặt chạy ra ngoài, trốn so với thỏ còn nhanh hơn. Căn phòng vẫn còn lưu lại mùi hương của Lâm Hưởng, Chung Thành Lâm khép mắt lại, hít một hơi thật sâu, nụ cười trên môi càng thêm đậm.

(May quá =v= Em nó không hôi nách =)))) Không lại có án mạng trong phòng kín =)))))

Anh cảm thấy chính mình có hơi S, rất muốn nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng, chân tay luống cuống của Lâm Hưởng, bộ dạng đó Lâm Hưởng chưa từng để lộ trước mặt ai, chỉ thuộc về một mình anh, chỉ anh mới có quyền nhìn thấy.

Mới vừa quay lại phòng làm việc của mình, Lâm Hưởng đã cảm thấy không khí xung quanh thật kì lạ.

Khi cậu bước vào, mấy cô đồng nghiệp vốn đang tụ tập nói chuyện phiếm, nhìn thấy cậu đồng thời ngậm miệng lại, liếc Lâm Hưởng một cái rồi quay về bàn làm việc.

Vừa sửa soạn lại mặt bàn lộn xộn, vừa quan sát mấy người xung quanh, chị Lưu trộm nhìn cậu một cái vừa hay tầm mắt hai người giao nhau, lập tức chột dạ quay đi.

Lâm Hưởng giật giật khóe miệng.

Lại gì thế?

Vài người vô cùng ăn ý trao đổi ánh mắt với nhau, ngoài mặt tỏ ra vô cảm bên trong sớm đã phát cuồng lên rồi.

Thấy không? Nhìn thấy không? Tiểu Lâm vừa vào cửa ánh mắt vừa mê man vừa sũng nước, đôi môi vừa sưng vừa đỏ. Như vậy là đủ chứng minh hết thảy rồi ha! Không cần nói cũng biết người ta vừa bị phó tổng “bắt nạt” cỡ nào! Hai người này che giấu được tới giờ cũng thật giỏi, có điều ngồi nhớ lại mới thấy trước kia bọn họ bỏ lỡ quá nhiều dấu vết khả nghi. Nói gì thì nói, về sau Tiểu Lâm là phu nhân phó tổng, là cục cưng bảo bối của sếp tổng nhà chúng ta, một người làm quan cả họ được nhờ, phòng chúng ta nhờ thế kiểu gì chẳng được ưu ái hơn, phải nói là quá tự hào luôn.

Lâm Hưởng lật đồ trên bàn vài lần, hỏi : “ Chị Vương, tài liệu bí thư cần đưa đâu sao em không thấy?”

Chị Vương nghe thế ngẩng phắt dậy, sống lưng thẳng tắp chỉ còn thiếu nước giơ tay hành lễ với cậu : “ Chị thấy chú bận nên tiện tay nộp cho bí thư luôn rồi. Chú cứ việc nghỉ ngơi, chị biết từ sáng đến giờ chú bị giày vò như thế chắc cũng mệt lắm rồi.”

“…” Bà chị này đột nhiên làm sao thế?  Lâm Hưởng chuyển tầm mắt sang chị Lưu : “ Chị Lưu, hôm qua chị bảo laptop của con chị hỏng, muốn nhờ em xem hộ mà, chị đưa đây em sửa cho.”

Chị Lưu cuống quýt cầm mấy tập tài liệu đè lên cái laptop trên mặt bàn : “ Không cần, một chút chuyện nho nhỏ đấy còn làm phiền chú làm gì, hôm qua chị mang đi bảo hành rồi, đừng để ý.” Đùa sao, phu nhân phó tổng thân hình mảnh mai (?) gầy yếu như vậy làm sao lại đi sửa máy tính vất vả như vậy được? Phó tổng chưa xót thì mình cũng thấy xót hộ.

“A…” Lâm Hưởng đứng lên, cầm cốc cà phê định đi pha một tách, tiện tay cầm luôn cốc của chị Trương.

Chị Trương lập tức đứng vọt dậy đoạt lấy hai cái chén, vui vẻ nói : “ Tiểu Lâm muốn uống cà phê hả? Nào nào nào, mau ngồi xuống đi, chị giúp chú pha, chú thích uống nhiều sữa hay nhiều đường?”

=.= Rốt cuộc mấy bà chị này làm sao vậy? Tự nhiên lại kì quặc quá vậy. Lâm Hưởng sắp nổ đầu đến nơi rồi! Mẹ nó đang yên đang lành thế này tự nhiên đối xử tốt chắc chắn có âm mưu.

Dĩ nhiên kì lạ nhất phải là tên dở hơi Chung Nhất Thần kìa, hắn gọi Lâm Hưởng lên văn phòng, không nói năng gì, chỉ nhìn cậu cười ngây ngô.

Mẹ nó , Lâm Hưởng chỉ nhìn thôi cũng thấy đau cả trứng : “Anh ăn phải nấm cười hả? Hay bị cao thủ võ lâm nào điểm huyệt cười? Hay anh đập đá nhiều quá?”

“Lâm  Hưởng ~~~!!” Chung Nhất Thần nghe tai này ra tai khác, mấy câu đả kích vừa rồi vốn không xi nhê gì, dù sao hắn bị đả kích mãi quen rồi, vả lại hôm nay tâm tình hắn còn rất tốt.


“Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh.”

Chung Nhất Thần vẫn như trước lộ ra cái mặt hòa ái dễ gần : “ Không có chuyện gì, chỉ muốn nhìn cậu thêm một chút.”

Lâm Hưởng liền xù lông, mẹ nó, cái bộ dạng ông chú biến thái đáng khinh này mà dám dùng để nhìn cậu! Rốt cuộc mấy người muốn làm gì ???

“Gần đây tình cảm với em trai tôi không  tệ đúng không?” Phương diện đó hẳn rất vừa lòng đúng không???

“Anh quản được chắc?”

“Hắc hắc…”

Chung Nhất Thần liếc mắt nhìn xuống bụng cậu, gần đây đọc không ít đam mỹ sinh tử văn đâm ra cũng bị tẩy nào hoàn toàn rồi.

Không biết trong bụng Lâm Hưởng là bé trai hay bé gái ta? Nếu sinh con trai về sau sẽ cho bé thừa kế Đằng Phong, nếu sinh bé gái… Vậy đẻ tiếp! Nhà bọn họ không lo không nuôi nổi mấy đứa trẻ con, có sinh một trăm đứa cũng không thành vấn đề.nhimkishu98.wordpress.com

Thế nhưng hắn luyến tiếc Tiểu Tự nhà mình sinh em bé, đau lắm á. Trong tiểu thuyết toàn tả mấy cảnh đàn ông đẻ em bé gần như chết đến nơi, kêu la thảm thiết, máu chảy đầm đìa. Đây không phải việc người bình thường có khả năng làm được. Lâm Hưởng rắn chắc hơn Lâm Tự, việc giúp Chung gia nối dõi tông đường cứ giao cả cho hai người họ đi, lao động hăng say vận may sẽ đến, sau này mình xin vài đứa là được.Để bù đắp lại, hắn hứa từ nay về sau sẽ đối xử thật tốt với Lâm Hưởng, không bắt nạt cậu ấy nữa.( Thằng nào bắt nạt thằng nào cơ?)

Chung Nhất Thần vui mừng vỗ vai Lâm Hưởng : “ Gần đây có gì muốn không không?”

Lâm Hưởng dùng khóe mắt liếc hắn, đột nhiên hỏi như vậy, rốt cuộc tên dở hơi này lại nghĩ bậy bạ cái gì? Có điều với loại sức chiến đấu lẫn IQ đều nằm dưới số 0 này không cần mất quá nhiều sức suy nghĩ làm gì.

“Thịt!”

“… Ăn toan hay lạt ?” (Toan là chua, lạt là cay. Nhưng vì liên quan đến câu Toan nhi lạt nữ ở dưới nên tớ để nguyên)

Lâm Hưởng cho rằng hắn đang hỏi cách nấu nướng : “ Toan lạt đều được… Có điều đừng lạt quá” Cậu không thích ăn lạt lắm.

Toan nhi lạt nữ, nếu không thích ăn lạt, vậy là con trai rồi?

Chung Nhất Thần nghĩ thế càng thêm hào hứng, vô cùng nhiệt tình kéo Lâm Hưởng từ trên ghế dậy : “ Đi, tôi đưa cậu đi dạo.”

Lâm Hưởng bị hắn kéo ra ngoài có chút không thoải mái : “ Đi dạo cái gì mà đi dạo! Sắp tới giờ cơm rồi, hôm nay cơm ở căng tin toàn đồ ngon thôi.”

“Chúng ta ra ngoài ăn.”

Vậy là tốt rồi, không cần đi căng tin cướp đoạt đồ ăn! Lâm Hưởng hoàn toàn không có ý kiến : “ Không gọi Thành Lâm theo sao?”

Làm một người vợ, Lâm Hưởng yêu cầu mình phải thực hiện đủ trách nhiệm với chồng, chẳng lẽ đây là di truyền thuộc tính mẹ hiền vợ đảm của Lâm Tự. Lại nghe Chung Nhất Thần đáp vội : “ Không cần gọi đâu.” Đùa hả, gọi em trai theo làm gì đến phiên mình chăm sóc người mang thai, như thế sau này biết lấy gì xơ múi thằng cháu tương lai.

Hai người ăn no nê xong, Chung Nhất Thần lái xe đưa Lâm Hưởng tới trung tâm thương mại.

Tổng giám đốc Chung đứng trước cửa, vô cùng hảo sảng vung tay : “ Muốn mua gì cứ lấy cả đi!”

“…”

Đưa  ra ngoài là để mua đồ cho cậu? Lâm Hưởng đen mặt. Đám người này ăn phải cái gì vậy? Bình thường đã thần kinh rồi, giờ không bình thường lại càng giống thần kinh hơn.

“Cứ đi một vòng đi, muốn mua gì cứ mua, đừng lo lắng về chuyện tiền nong.” Đây là đầu tư! Về sau đẻ con nhớ cho ông bác này ké một tí.

Lâm Hưởng không biết hắn đang nghĩ gì trong đầy, nếu biết bảo đảm cậu sẽ nhảy dựng lên, túm tóc bạt tay vả ba cái vào mặt hắn! Sinh con mẹ nhà anh! Ông đây mà đẻ được thì đầu óc anh cũng đã có thể giống người bình thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.