Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 1


Đọc truyện Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc – Chương 1

Lâm Hưởng là một chuẩn gay vừa mới qua sinh nhật lần thứ 24.

Suốt 24 năm qua, cậu từng thích qua năm thẳng nam, ba đồng chí song tính luyến, một bạn gay.

Năm thẳng nam đoán chắc không có cơ hội rồi, chưa kịp tỏ tình đã thành thất tình. Ba đồng chí song tính luyến cậu cũng từng thử chủ động, đáng tiếc người ta hoặc là đã yêu thằng khác hoặc là chỉ thích đâm đàn bà, không cần nói cũng biết, lại thất tình. May sao gặp được một bạn gay hợp ý, hai người nhanh chóng phát triển tình cảm tươi đẹp, đáng tiếc mẹ nó chứ, hai người bọn họ sớm đã được định không thể ở bên nhau… Tiên sư, hai tiểu thụ thì có thể làm ăn gì “*$Y*R&*T

( Không biết dịch hơi thô mọi người có thích không nhưng bản cv có chửi bậy thật =)))

Lâm Hưởng tuy là thụ nhưng không phải dạng đàn ông ẻo lả, tuy thích đàn ông thật nhưng cũng không ưa nổi mấy bạn liễu yếu đào tơ, nói giọng mũi, mắt long lanh. Trước kia ưng ý bạn gay kia cũng vì thích dáng người cao lớn thô kệch, gương mặt tục tằng của bạn ấy. Hai người nắm tay nhau thân thiết như đôi chim câu, dắt vào khách sạn ân ái. Chờ đến thời điểm mấu chốt, cả hai cùng nhìn đối phương, trong mắt đều có chung một ý : Thông đi cưng!

Sau đó đương nhiên mọi chuyện bất thành, ngược lại Lâm Hưởng có thể một ông bạn thân thiết. Người đàn ông tên Trần Nguyên, vốn là giáo viên câu lạc bộ thể hình, cởi quần áo ra nguyên một thân cơ bắp cuồn cuộn, thân hình như thế mà làm thụ, tiếc chết đi được.

Chuyện tình yêu trong đời thực vốn không dễ dàng, vì thế Lâm Hưởng kí thác giấc mộng ái tình lên tiểu thuyết, sau khi đọc không ít đam mỹ đâm ra lại nghiện, nghiện quá cuối cùng tự YY luôn. Lúc nào rảnh rỗi không có gì làm thì đem những đồ vật vô tri vô giác ra YY rồi viết đoản văn ném lên mạng, có một lần đam mỹ cậu viết bỗng nổi như cồn, cậu thấy vậy càng viết hăng. Cứ thế qua nhiều năm, thu hoạch không được gì mấy ngoài một đống bạn đọc mồm mép tép nhảy…. Đương nhiên, người ta chửi nhiều hơn là khen.

Đàn ông viết truyện thường sẽ không hợp khẩu vị các bạn hủ nữ, huống gì một thanh niên xuất thân từ khối khoa học như cậu giờ lại viết văn, không nghĩ cũng đủ biết…. Lúc đầu mới viết chỉ tùy tiện viết bừa bãi mấy câu chữ, tình cảm chóng vánh, nội dung câu chuyện thiếu logic, mọi phương diện đều không thể ưng cho được. Nhưng kệ chữ, Lâm Hưởng cũng chẳng thèm để ý, bị người ta chê nhiều thành quen, giờ ngày nào không được đọc mấy bình luận chửi bới khéo cậu lại ngủ không ngon ấy chứ.

Từ lúc 17 tuổi cậu bắt đầu viết tiểu thuyết đam mỹ, viết đến giờ cũng vừa đúng 7 năm. Lúc ban đầu còn được đám anti đặt biệt danh “ Lôi mẹ” . Dần dần về sau lại trở thành đại thần nổi danh, trong giới đam mỹ chỉ cần nhắc tới hai chữ “ lôi mẹ” mọi người đều biết là ai.


Vậy vì sao lại gọi cậu là “Lôi mẹ”? Vậy phải kể lại câu chuyện năm đó.

Năm ấy cậu học năm ba đại học, bị lừa ký hợp đồng đi quét dọn toàn bộ kí túc xá ….Mà cái kẻ lừa cậu kia tên Lưu Hồng Lôi. Sau đó tiếng lành đồn xa, chẳng hiểu từ lúc nào chốn giang hồ đặt cho cậu biệt danh “Lôi mẹ”.Nếu người ta đã mất công nghĩ tên cho mình thì tội gì làm họ thất vọng? Từ đấy cậu quyết tâm không phụ sự kì vọng của cái tên, lắm khi viết xong còn tự thấy sợ chính mình.

(Vậy là bạn bị đặt tên “Lôi mẹ” là dựa theo từ Lôi của tên riêng. Nhưng “lôi mẹ” cũng có nghĩa là những tác giả viết ra tình huống truyện bựa bựa, cẩu huyết ấy nên bạn cũng theo đấy toàn viết mấy truyện như thế =))) Cái này gọi là dòng đời xô đẩy nè)

Từ đấy, tên tác giả vô lương tâm viết văn chán ngắt Lâm Hưởng chính thức đi vào dĩ vãng, Lâm Hưởng của ngày nay đã đi theo con đường xấu xa ( Viết văn lọt hố ) không lối về, độ nổi tiếng chỉ có tăng chứ không có giảm.

Lâm Hưởng tốt nghiệp đại học được hơn một năm, hiện tại làm nhân viên văn phòng cho một xí nghiệp tư nhân.

 Ba đồng nghiệp của cậu đều là nữ, vì thế cậu biến thành trụ cột của cả phòng, bình thường có việc gì chạy vặt đều cậu làm hết. Có điều công việc này rất nhàn hạ, nếu không có đơn hàng nhiều thì cả ngày có thể ngồi chơi máy tính. Dù lương hơi thấp, còn không bằng một phần mười tiền viết văn hiện tại của cậu nhưng ít ra là lương cố định, nếu có tháng nào không viết nổi  thì vẫn có tiền này mua mì gói cầm hơi qua ngày.

Sáng nay sau khi Lâm Hưởng rời giường, nửa ngủ nửa tỉnh đi ra khỏi phòng ngủ mà trong lòng cứ thấy là lạ, tuy cụ thể lạ ở chỗ nào thì cậu nói không được. Cậu đi vào bếp, nghi ngờ nhìn vào bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, đi qua phòng khách để vào phòng vệ sinh, tầm mắt rơi xuống đồ vật nằm chình ình trên ghế sô pha. Mình đang mơ à?

Tổ sư bố quần đứa nào vậy!!!!!!!


Cậu nhớ rõ ràng tối qua viết truyện xong còn lên giường tắt đèn đi ngủ. Chả lẽ nào nửa đêm tự mình mộng du ra đường kiếm trai lên giường. Mẹ ơi, cái này không khoa học gì cả.

Đang lúc cậu phát điên lên thì cửa phòng ngủ cho khách đột nhiên mở ra, Lâm Hưởng cứng ngắc người quay lại nhìn chàng trai không đến 20 tuổi, nhìn thế nào cũng chỉ là nhóc con 15,16  là cùng. Thằng bé ra khỏi phòng xoa mắt, ngáp một cái : “ Anh sao thế, anh hai?”

Lâm Hưởng điên rồi: “Cậu………….. ! !”

Cậu bé nhìn cậu một cái, bước tới vài bước nắm lấy hai vai cậu, khóe mắt chớp chớp, không nhanh không chậm vài giọt nước mắt đã lăn dài.

“Anh hai, em là Lâm Tự, em trai của anh mà. Anh quên rồi sao?”

Đờ phắc, một thằng xuất thân từ cô nhi viện như ông đào đâu ra em trai? Lâm Tự? Sao cái tên này nghe quen tai thế nhỉ?

Tựa như có tia chớp xẹt ngang tai, Lâm Hưởng ngộ ra : “ Lâm Tự?”


“Đúng vậy anh hai, em là Lâm Tự đây.”

“Tôi là anh cậu- Lâm Hưởng?”

 “Đúng vậy.”

“Cậu bao tuổi?”

“Em 15 rồi!”

“Cậu tốt nghiệp cấp 2 xong liền bỏ học sau đó vì có chút nhầm lẫn mà xin đi làm cho tập đoàn Đằng Phong ( Tình huống này cẩu huyết thế nào thỉnh nhìn xuống dưới)?”

“Anh hai, sao anh biết hôm nay em nhận lời mời của Đằng Phong? Em vừa mới nhận được cuộc gọi mời đi phỏng vấn, nhưng em chưa nói cho anh cơ mà?”

Lâm Hưởng tiêu đời rồi. Ôi mẹ ơi đây là cái tình huống gì thế này.

Cậu xuyên qua sao? @(*%Y#*(# Thế quái nào đã mất công xuyên sao lại vặn vẹo thế nào xuyên thẳng vào tiểu thuyết của mình chứ. Nhưng đây rõ ràng là nhà cậu, chẳng lẽ nào là nhân vật trong tiểu thuyết xuyên tới cạnh mình? TT^TT Tay phải cậu cấu tay trái, tay trái véo tay phải, cho mày chết này cái tay thối. Chết tiệt tay gì mà thối nát như vậy. Đang yên đang lành lấy tên mình đặt cho anh trai tiểu thụ làm gì? Giờ thì sướng chưa hả?

Cái hố này cậu mở ra năm kia, viết được hai năm rồi. Gọi tử tế thì là chuyện tình yêu kinh điển của một shota. Nói thẳng ra là chuyện yêu đương ngược luyến tình thâm của đại gia nhà giàu bố láo tra công cùng thánh mẫu tiện thụ đập không chết, rape không rên, mắng chửi không cãi lại. Mà cậu còn lấy tên của mình đặt cho nhân vật phụ -aka anh trai của tiện thụ – Lâm Hưởng.


Cư dân  mạng đánh giá thế này : “Trong hàng vạn hàng ngàn tác phẩm có thể tìm ra một tác phẩm lôi cỡ này đã là hiếm. Có thể tìm ra một lôi mẹ cực phẩm cỡ này, tuyệt đối là không thể.”

Cậu thậm chí còn nhớ rõ nhóm độc giả còn chúc : Thật mong lôi mẹ có ngày trở thành tiện thụ  bị ngược đến chết đi sống lại.

Được rồi, hiện tại cậu chưa xuyên thành tiện thụ mà biến thành anh trai của tiện thụ. Để thể hiện số phận hẩm hiu của tiểu thụ, ngay từ đầu cậu đã cho tiểu thụ từ oan gia trở thành thích thầm nam chính aka tổng tài Đằng Phòng – Chung Nhất Thần, tiểu thụ đồng thời xảy ra tranh chấp với anh trai. Sau này pháo hôi công (*) khác vì tranh giành không nổi liền buồn bã lái xe. Khốn nạn thế nào lái xe sao không chọn chỗ vắng vẻ mà phóng lại cứ thích đi trên đường cái. Cuối cùng đâm vào vị anh hai của tiểu thụ, chết tan xác. Tha thứ cho cậu dùng thủ pháp nói quá miêu tả cái chết của bạn anh trai này. Tuy rằng bắt buộc phải để anh trai chết xây dựng một tình huống cẩu huyết nhưng gì thì gì cũng cùng tên với mình, viết ra cậu cũng đau lắm chứ bộ.

Cậu nhớ rõ nhân vật anh trai này tầm 24 tuổi. Hôm qua cậu vừa ăn mừng sinh nhật tuổi 24…. Tuổi 24 xinh đẹp sao bỗng hóa than bùn TT^TT

Tại sao kết cục lại bi thảm như vậy, chẳng lẽ ông trời đã đỉnh để cậu lấy tuổi 24 của mình ra bồi tội với thế gian? Quỳ T^T

Từ lời của cậu em, Lâm Hưởng rốt cuộc xác nhận được thân phận của mình. Cậu vẫn là một nhân viên văn phòng nho nhỏ… Được rồi, chẳng hiểu thế nào xí nghiệp tư nhân vô danh tiểu tốt giờ biến thành tập đoàn Đằng Phong. Sự vật xung quanh căn bản không thay đổi gì, chỉ những thứ liên quan đến nhân vật trong truyện thì đổi khác một chút.

Mà tiểu thuyết muốn hay thì không thể quên bộ phận nhân vật phụ, tiêu biểu là đồng chí pháo hôi aka phó tổng tài tập đoàn Đằng Phong, em trai của nam chính Chung Nhất Thần – Chung Thành Lâm.

Hay rồi, vậy là chúng ta một câu chuyện cẩu huyết tột cùng : Hai anh em cùng  yêu tiểu thụ nhỏ tuổi đáng yêu ngày ngày chỉ biết khóc sướt mướt. Vì tình cạnh tranh đến vỡ đầu chảy máu.

(*) Pháo hôi công : Mấy bạn công phụ đẹp trai dịu dàng nhưng vĩnh viễn không rước được người đẹp về =)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.