Pháo Hoa

Chương 25


Đọc truyện Pháo Hoa – Chương 25

Mấy ngày nay cô không nhìn thấy Lục Trạm Giang, hình như anh đang bận rộn
việc gì đó. Lục Trạm Giang không ở nhà đã làm cô dịu bớt áp lực tâm lý,
vì phía Kim Hạo đang thúc ép bắt cô học thuộc những “tội trạng” mà Lục
Trạm Giang đã phạm phải, không chỉ học thuộc mà còn phải miêu tả xem lúc ấy vụ án đã xảy ra như thế nào. Sau khi biết được tin Lục Trạm Giang
hoàn toàn không có ở nhà, Kim Hạo cho người tiến hành kiểm tra cô mà
không hề kiêng dè. Nói ra bất kì cái tên nào cô lập tức phải kể được
người đó vì chuyện gì mà đắc tội với Lục Trạm Giang, sau đó bị Lục Trạm
Giang hẹn tới đâu, rồi giết hại bằng cách nào, thi thể của người đó đã
bị xử lí như thế nào.

Thứ Nhiếp Sơ Ngữ phải tiếp xúc mỗi ngày đều là quá trình phạm tội của Lục Trạm Giang, khiến cô bắt đầu nảy sinh ảo
giác anh thực sự là một gã đàn ông tội ác tày trời. Mà cô cũng thực sự
như những gì Kim Hạo nói, vì không chịu được sự tàn bạo của Lục Trạm
Giang mấy năm trước mới bỏ đi, giờ đây vì muốn pháp luật trừng trị Lục
Trạm Giang mới quay trở về bên cạnh anh.

Ngày nào cũng như ngày
nào, Nhiếp Sơ Ngữ đều bị hỏi đi hỏi lại, gần như trở thành một phản xạ
có điều kiện, chỉ cần nhắc đến một cái tên là lập tức kể được toàn bộ vụ án.

Sau khi cô học thuộc những thứ này rồi, Kim Hạo lại muốn cô
thể hiện tự nhiên một chút, không thể khiến mọi người thoạt nhìn đã biết là học thuộc lòng, nên cô bắt đầu giấu đi một vài thông tin rồi làm mơ
hồ một số thứ.

Thông tin không được coi là quá nhiều nhưng cô lại cảm thấy cực kì mỏi mệt. Cô không thông minh cho lắm nhưng cũng biết
suy nghĩ. Kim Hạo chọn cô làm những việc này chắc chắn vì ba năm trước
cô từng qua lại với Lục Trạm Giang. Quãng thời gian đó không ai có thể
phủ nhận, mượn lời cô để chỉ ra những tội ác của Lục Trạm Giang là chuẩn xác. Những lời này nói ra từ miệng cô cũng vì thế mà trở nên đáng tin
cậy.

Vì áp lực tâm lý quá lớn, cô nằm xuống giường là ngủ thẳng
giấc, tỉnh dậy là do bị âm thanh bên ngoài đánh thức. Cô lập tức mở mắt, bật đèn, sau đó bò dậy khỏi giương. Đi ra ngoài ban công, nhìn thấy mấy chiếc xe đi vào trong biệt thự. Xe dừng lại rất nhanh, sau đó Lục Trạm
Giang được Kỷ Niên dìu từ trong xe ra.

Một tiếng nổ ầm vang bỗng xuất hiện trong đầu Nhiếp Sơ Ngữ, gần như không kịp nghĩ gì, cô vội vã lao xuống nhà.

Vì chạy xuống dưới quá nhanh, suýt nữa cô bị trẹo chần.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Anh bị thương rồi, vì sao lại bị thương?

Cô vừa chạy tới, đúng lúc đối mặt với Kỷ Niên và Lục Trạm Giang đang đi
vào. Lục Trạm Giang dừng bước nhìn cô. Anh mắt cô đang quan sát cơ thể
anh, cuối cùng dừng lại trên bả vai trái, ở đó có một vệt máu.

“Anh sao vậy?” Vô vàn lời muốn nói cuối cùng lại thành một câu duy nhất ấy.

“Không sao.” Lục Trạm Giang nói xong bèn ra hiệu cho Kỷ Niên dìu mình lên gác.


Nhiếp Sơ Ngữ cũng lên theo, lòng cô chất đầy tâm trạng nên không nhìn thấy
hàm ý sâu xa trong ánh mắt Kỷ Niên và Trần Bình khi nhìn mình.

Nhiếp Sơ Ngữ đứng ngoài cửa, lúc này bác sĩ đã tới, đang kiểm tra cho Lục
Trạm Giang, đến khi bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng cô mới yên
tâm. Sau khi băng bó, anh lập tức bảo bác sĩ xử lý vết thương cho Kỷ
Niên và Trần Bình. Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới phát hiện ra họ cũng bị
thương, không biết họ đã đi đâu và gặp phải chuyện gì.

Biết Lục Trạm Giang không còn gì đáng ngại, Kỷ Niên và Trần Bình mới yên tâm rời đi.

Họ ra khỏi cửa, Nhiếp Sơ Ngữ mới đi từng bước tới bên giường. Cô nhìn về
phía bả vai được quấn băng của anh, gần như có thể tưởng tượng ra anh
đau cỡ nào, “Còn đau không?”

Lục Trạm Giang nhìn cô chăm chú, khóe môi hơi cong lên: “Em đang quan tâm tới tôi?”

Quan tâm ư? Lý trí muốn lắc đầu nhưng cô bỗng nhiên muốn thành thật đối diện với trái tim mình, thế là gật đầu.

Lục Trạm Giang bật cười, vẫy tay bảo cô ngồi xuống. Sau khi cô ngồi xuống,
anh liền dùng tay xoa đầu cô. Đây là động tác anh thường làm với cô khi
họ còn bên nhau ngày trước. Cô ngây ngốc nhìn anh, trong lòng có một suy nghĩ mãnh liệt, năm xưa vì sao phải ra đi chứ? Cho dù làm một kẻ thế
thân, cả đời này cô cũng chưa bao giờ được yêu thương như thế.

Nếu được làm lại lần nữa, liệu cô có bỏ mặc tất cả, chỉ muốn được ở lại bên anh hay không? Nhưng lý trí nói với cô rằng, cho dù thời gian có quay
trở lại, cô vẫn sẽ ra đi, vẫn sẽ canh cánh trong lòng cảm giác phải là
người thay thế cho ai đó.

Lý trí khiến cô tỉnh táo trở lại. Cô
đang quan tâm người đàn ông này nhưng mấy ngày nay cô lại làm những việc gì? À, ghi nhớ những tội danh của anh, giúp việc cho kẻ thù của anh.

Nhưng Lục Trạm Giang dường như không nhận ra sự thay đổi trong nét mặt cô,
anh chỉ xoa đầu cô. Mái tóc cô hơi mỏng, rất mềm và mượt, khi vuốt ve
cảm giác rất dễ chịu.

Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí yên bình
trong phòng. Lục Trạm Giang thu tay lại. Trần Bình đi vào, sau đó lẳng
lặng liếc nhìn Nhiếp Sơ Ngữ.

Lục Trạm Giang lập tức vẫy tay với Nhiếp Sơ Ngữ, “Em về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cô vừa định từ chối thì chợt vỡ lẽ. Trần Bình có chuyện muốn nói với Lục
Trạm Giang, rõ ràng những lời này cô không nên nghe, Lúc này cô mới gật
đầu, sau đó đứng dậy đi ra.


Cô trở về phòng, lần tìm di động của
mình, bỗng thấy có một cuộc gọi nhỡ. Cô nhận ra đây là số của Kim Hạo
nhưng Kim Hạo chưa bao giờ dùng số di động này gọi cho cô, huống hồ hắn
ta cũng tỏ rõ thái độ sẽ không gọi vào di động.

Cô xóa số máy gọi tới, rồi lập tức đăng nhập vào hòm thư mật. Bên trong quả nhiên lại có
một bức thư mới, trong thư cảnh cáo cô đừng hòng làm chuyện gì trái lệnh hắn, hơn nữa không cần biết dùng cách gi cũng phải được tập tài
liệu A từ máy tính của Lục Trạm Giang.

Khi cô còn chưa kịp tiêu
hóa chuyện này thì một bức thư mới khác gửi tới. Cô mở ra xem, trong thư chỉ có một clip, cô lập tức ôm miệng bật khóc.

Chu Cẩn Phong
trong clip bị người ta giữ chặt, có người ấn tay trái của anh lên một
tấm gỗ, sau đó là một con dao, cắt thẳng ngón tay út của anh ra, máu
chảy đầm đìa…

Cả người Nhiếp Sơ Ngữ run rẩy, di động cũng cầm
không nổi. Tiếng kêu thảm khốc của Chu Cẩn Phong khiến cô đầu óc tối
tăm, choáng váng. Cô ngồi sụp xuống, ôm miệng khóc rưng rức.

Cô khóc một lúc, lập tức lấy chiếc di động trong ngăn khóa hai lớp của túi xách, gọi thẳng cho Kim Hạo.

“Tôi đều đã làm theo những gì anh nói, vì sao anh còn đối xử với anh ấy như
vậy… Vì sao anh phải làm vậy, đó là tay người, là tay…” Tâm trạng cô quá kích động, dã không thể biểu đạt trọn vẹn những gì mình nghĩ, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ngón tay Chu Cẩn Phong không còn nữa cùng với
tiếng hét khiếp đảm của anh. Cô biết cả đời này mình đã nợ người đàn ông ấy, không bao giờ trả hết.

So với sự kích động của cô, Kim Hạo đương nhiên rất bình thản. Hắn cười khẽ một tiếng, “Vẫn chưa đủ, cô làm vẫn chưa đủ.”

Nhiếp Sơ Ngữ gần như sụp đổ, “Anh muốn tôi làm thế nào, rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào?”

“Rất đơn giản, nhanh chóng dùng chiếc USB tôi giao cho cô file tài liệu như tôi nói, tuyệt đối đừng giở bất cử trò gì, nếu không Chu Cẩn Phong
sẽ không chỉ mất một ngón tay thôi đâu. Tốt nhất là cô nhanh lên, tôi
không có kiên nhẫn đâu, một khi tâm trạng không vui, tôi lại thích làm
mấy chuyện tanh tưởi… Tôi đợi tin vui của cô.”

Cô nhìn chiếc di động đã bị tắt máy, thực sự quá tàn nhẫn. Một kẻ như Kim Hạo vì sao vẫn còn sống, vì sao cô lại phải nghe theo sự sắp đặt của hắn?

Lục Trạm Giang nằm trên giường, vốn không coi vết thương nhỏ nhặt này ra
gì, Năm xưa anh thay Chu Thừa Nghiệp đi giải quyết công chuyện, còn nguy hiểm gấp trăm lần chuyện xảy ra hôm nay, anh vẫn cứ bình an trở về.
Trải qua quá nhiều chuyện nên đã có thể bình thản đón nhận, đồng thời
cũng không quá xem trọng, bởi bản thân anh thấy nó nghiêm trọng nhưng

người khác thì chưa chắc.

“Anh Lục, hôm nay anh không nên đích thân đi.” Trần Bình vẫn còn tỏ ra bất bình với hành động của Lục Trạm Giang.

“Đây là hậu quả sau khi bản thân tôi đã suy nghĩ cẩn thận. Giờ đã xảy ra rồi, cậu có thể trật tự.”

Trần Bình nhíu mày, biết anh không thích người khác nhiều chuyện, đành nuốt
hết những lời định nói vào. vốn dĩ Trần Bình và Kỷ Niên đang thăm dò xem Kim Hạo giấu Chu Cẩn Phong ở đâu. Để lần ra được vị trí cụ thể, họ đã
phái rất nhiều người theo dõi sát sao, không chỉ theo sát mọi hành động
của Kim Hạo mà còn cả những người bên canh hắn ta nữa. Cuối cùng đã có
thể xác định được vị trí đại khái, chỉ có điều Kim Hạo vô cùng gian xảo, mãi họ vẫn chưa thể lần ra vị trí cụ thể.

Trần Bình và Kỷ Niên
nghĩ hôm nay sẽ đi tìm. Kết quả không ngờ Lục Trạm Giang lại đích thân
đi. Khi Lục Trạm Giang tìm tới nơi mới biết thì ra Kim Hạo đã có phòng
bị trước, phản kích điên cuồng về phía họ. Nếu không phải sợ mọi chuyện
ầm ĩ tới tai cảnh sát, có lẽ bọn chúng không chỉ đơn giản dùng dao mà sẽ dùng hẳn súng.

Lục Trạm Giang nhắm mắt lại. Anh chỉ bỗng nhiên
cảm thấy không ổn mà thôi, sau đó bắt đầu phân tích chuyện này từ tính
cách của Kim Hạo. Kim Hạo làm việc vô cùng thận trọng, cho dù hắn không
tới tận nơi cũng sẽ cho người mai phục gần chỗ giấu Chu Cẩn Phong. Nếu
hắn không màng tới người tên Chu Cẩn Phong này thì đương nhiên sẽ chẳng
có chuyện gì, nhưng một khi đã để tâm thì lẽ dĩ nhiên những người mai
phục đó hoàn toàn có thể là những cánh tay đắc lực của hắn.

Hôm
nay đám người ấy rất liều mạng. Nếu anh không tới kịp, Kỷ Niên và Trần
Bình dù ai tử mạng ở đó cũng đều là thiệt hại của anh, anh không thể nào giương mắt nhìn chuyện đó xảy ra. Mà Kim Hạo tuyệt đối cũng sẽ không
nghĩ tới chuyện anh đích thân đến. Khi đám người của Kim Hạo thông báo
rằng anh cũng có mặt, với người như hắn tuyệt đối sẽ không tiếc tay
chân, bất chấp mọi giá cũng phải bắt anh lại, sống chết không màng. Anh
tới đó có thể thu hút được chú ý của bọn chúng, Kỷ Niên và Trần Bình
được bảo vệ mà bản thân anh cũng có thể nghĩ cách thoát thân.

Trần Bình không nhắc lại chuyện này nữa, “Nhưng chúng ta vẫn chưa xác định
được tung tích của Chu Cẩn Phong, có phải nên bỏ cuộc…”

Trần Bình và Kỷ Niên hoàn toàn không hiểu vì sao Lục Trạm Giang phải tìm ra Chu
Cẩn Phong. Nếu Chu Cẩn Phong xảy ra chuyện, chẳng phải càng tốt hơn cho
anh và Nhiếp Sơ Ngữ sao? Vì sao phải hao tốn nhiều công sức cho chuyện
này? Nếu bỏ cuộc chắc chắn sỗ tốt hơn.

“Mấy ngày tới cử người theo sát Kim Hạo, kín đáo một chút.”

Trần Bình có phần không hiểu, “Chúng ta không tìm được Chu Cẩn Phong, giờ đây Kim Hạo nhất định sẽ càng thận trọng hơn.”

“Hắn chính là thận trọng quá mức, bất luận chúng ta có biết được chỗ giấu
Chu Cẩn Phong hay không, với tính cách cẩn trọng của hắn sẽ không yên
tâm để Chu Cẩn Phong tiếp tục ở lại đó. Mấy ngày tới, hắn chắc chắn sẽ
di chuyển địa điểm, thế nên bắt buộc phải theo sát.”

Ánh mắt Trần Bình lóe lên một tia sáng, “Vâng, em sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Trần Bình
nhìn Lục Trạm Giang, bỗng nhiên nghĩ ra liệu có phải anh cố tình làm

chuyện hôm nay, ngoài mặt giống như giải cứu Chu Cẩn Phong, thực chất là để Kim Hạo chuyển địa điểm, như vậy họ càng có cơ hội lần rõ vị trí
giấu Chu Cẩn Phong.

Nhiếp Sơ Ngữ xuống nhà liền nhìn thấy người
giúp việc bê thức ăn, chuẩn bị lên gác. Cô nhìn thức ăn trong đĩa, thơm
ngon, màu sắc hấp dẫn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy thòm
thèm.

Cô ngăn người giúp việc lại, “Để cháu mang lên cho!”

Những người ở đây đều mơ hồ biết được quan hệ giữa cô và Lục Trạm Giang,
huống hồ cô là người con gái duy nhất được Lục Trạm Giang đưa về, đương
nhiên không phản đối đề nghị của cô.

Nhiếp Sơ Ngữ mang cơm canh lên gác, gõ cửa trước, sau khi Lục Trạm Giang gọi vào, cô mới đẩy cửa.

Lục Trạm Giang nhìn thấy cô mang thức ăn vào liền nhướng mày.

Nhiếp Sơ Ngữ bày cơm canh ra rồi mới nhìn về phía anh, “Ăn cơm đã!”

Vừa rồi Lục Trạm Giang đọc báo, giờ tờ báo đã được gập lại. Anh cầm đũa lên nhưng lại nhìn cô, “Em vẫn chưa ăn sao?”

Nhiếp Sơ Ngữ há hốc miệng không nói được gì. Đúng là cô chưa ăn, nhưng vì cô
không muốn ăn. Khi đột ngột bị hỏi như vậy cô chẳng biết mở lời ra sao.
Cô nghĩ một lúc, nói mình vốn không đói, còn chưa nói xong, Lục Trạm
Giang đã bảo người làm mang thêm một bộ bát đũa nữa lên.

Cô khẽ thở dài, hơi cau mày, lúc này thực sự không muốn nói gì nữa.

Sau khi người giúp việc mang bát đũa lên, Nhiếp Sơ Ngữ đành phải ăn cùng Lục Trạm Giang.

“Tối qua ngủ không ngon giấc sao?” Lục Trạm Giang nhìn thấy những quầng thâm rõ nét dưới đôi mắt cô, nét mặt có vẻ như đang tỉ mỉ quan sát.

Nhiếp Sơ Ngữ cười cười, “Mơ thấy ác mộng.”

Thấy cô không muốn nhắc tới đề tài này nên anh cũng không nói nữa, chỉ im lặng ăn cơm.

Ăn xong, Lục Trạm Giang ra khỏi giường, muốn đi tắm. Nhiếp Sơ Ngữ biết
được ý định của anh liền đứng dậy. Anh mới bị thương, vết thương dĩ
nhiên không thể dính nước.

Lục Trạm Giang liếc nhìn cô, hình như cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị.

“Anh cẩn thận một chút đừng để vết thương dính nước.”

“Tôi còn tưởng em có đề nghị gì hay ho.” Lục Trạm Giang tỏ ra bỡn cợt, rõ
ràng câu nói này mang hàm ý sâu xa, ý tưởng hay nhất đương nhiên là cô
có thể chủ động giúp anh tắm.

Chẳng biết cô có hiểu hàm nghĩa phía sau nó hay không, chỉ đỏ mặt rồi lại ngồi xuống, “Tóm lại anh cẩn thận một chút.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.