Đọc truyện Pháo Đài Số – Chương 95
David Becker chưa bao giờ cầm súng, nhưng lúc này anh đang có một khẩu trong tay. Người Hulohot vẫn cuộn tròn trong bóng tối trên cầu thang Giralda. Becker dí nòng súng vào thái dương kẻ địch và cấn thận ngồi thấp xuống. Chỉ cần lên đạn và bóp cò. Nhưng khẩu súng của Hulohot đã lên đạn sẵn. Trong nháy mắt, viên đạn đã kết liễu cuộc đởi Hulohot.
Becker buông súng rồi đổ vật xuống sàn. Bao lâu rồi mới có lúc anh lại muốn được khóc to lên. Nhưng phải cố ghìm lòng. Còn khối thời gian để làm điều đó. Đã đến lúc trở về nhà. Anh cố đứng lên, song chưa thể đi được vì quá mệt mỏi. Kiệt sức, David ngồi nghỉ một lúc lâu trên sàn cầu thang đá. Lơ đãng, anh xem xét cái xác đang nằm cạnh đó. Đôi mắt của tên sát nhân bắt đầu đờ đẫn dần và như nhìn vào cõi vô định. Có vẻ cặp kính của hắn vẫn nguyên vẹn. Becker nghĩ đây là một cặp kính bất thường, có một dây kim loại nối từ tai mắt kính xuống một cái hộp nhỏ dắt ở thắt lưng. Anh thấy nó khác những chiếc kính bình thường, song cũng không còn đủ sức để xem xét thêm nữa.
Ngồi trên bậc cầu thang và miên man suy nghĩ, Becker đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay. Mắt anh vẫn đủ tinh tường để đọc dòng chữ khắc trên đó. Đúng như Becker suy đoán, chữ viết không phải là tiếng Anh. Nhìn chăm chú những ký tự được khắc trên mặt nhẫn một lát rồi ảnh chau mày nghĩ: Vật này có đáng để đổi lấy một sinh mạng không? Khi Becker bước ra khỏi tháp chuông Giralda ánh nắng buổi trưa thật chói chang. Vết thương hai bên sườn không đau như trước nữa, thị lực cũng trở lại bình thường. Song anh vẫn choáng váng.
Becker đứng lại một lát và ngửi hương hoa cam. Rồi anh chậm rãi đi qua hành lang. Khi Becker đang sải bước ra khỏi pháo đài, một chiếc xe tải thình lình tiến đến, đỗ lại bên cạnh anh. Hai người trong xe nhảy ra ngoài, họ đều mặc quân phục và còn rất trẻ. Họ tiến tới gần Becker với dáng vẻ cứng đơ như chiếc máy đã được gài sẵn chương trình hoạt động. Một người hỏi:
– Có phải David Becker không? Becker dừng lại, ngạc nhiên vì họ biết tên anh. Becker hỏi:
– Các anh là ai? – Hãy đi theo chúng tôi, ngay bây giờ!
Có điều gì đó khiến David Becker nghi ngờ cuộc gặp gỡ này. Suy nghĩ ấy khiến đầu óc anh lại quay cuồng. Anh lùi lại. Người thấp hơn ném cho Becker một cái nhìn sắc lạnh. Anh ta nói:
– Lối này, ông Becker, đi ngay. Becker quay đầu toan chạy, nhưng anh vừa nhấc chân thì một trong hai người đã rút súng ra. Becker cảm thấy ngực đau dữ dội, rồi cơn đau lan lên tận đỉnh đầu. Những ngón tay anh cứng đơ lại, mồi anh ngã xuống. Một giây sau, chỉ còn là mầu đen bao phủ.
.
Strathmore xuống đến nền tầng máy TRANSLTR, xuống khỏi chiếc thang hẹp và lội bì bõm trên nền nhà lõng bõng nước. Chiếc máy tính khổng lồ đang rung dữ dội. Hơi nước mù mịt, ngưng đọng thành những giọt lớn và rơi xuống như mưa. Còi báo động rú như sấm dậy. Ông nhìn chiếc máy phát điện chính đã ngừng hoạt động. Xác của Phil vẫn đó, nằm vắt trên cánh quạt tản nhiệt. Quang cảnh nơi này chẳng khác gì một màn trình diễn dạ hội hoá trang.
Strathmore thấy tiếc về cái chết của Phil, nhưng đó chỉ là một tai nạn rủi ro. Chính anh ta đã buộc ông phải hành động như vậy. Khi anh nhân viên An ninh hệ thống lao xuống cầu thang, luôn miệng khẳng định có virus xâm nhập, Strathmor đã chặn anh ta lại ở ngay chân cầu thang và cố giải thích mọi chuyện. Nhưng Phil nhất định không chịu tin: “Có virus, tôi sẽ gọi Jabba”. Phil cố lao về phía trước, ngài chỉ huy cố chặn lại. Đầu cầu thang thì quá chật hẹp, mào chắn lại thấp. Mỉa mai thay, Phil đúng, đó chỉ là một con virus mà thôi. Cú ngã thật đáng sợ. Một tiếng thét kinh hoàng vang lên chỉ trong vòng một khoảnh khắc rồi lập tức im bặt. Nhưng cái mà ngài chỉ huy Strathmore nhìn thấy ngay sau đó còn hãi hùng hơn gấp nhiều lần. Từ một góc tối dưới chân cầu thang. Greg Hale đang ngước nhìn lên, vẻ mặt đầy kinh hãi. Đó chính là khoảnh khắc ông quyết định Greg Hale phải chết.
TRANSLTR kêu răng rắc. Strathmore bắt đầu quay ra xem xét cỗ máy. Phải cắt hẳn nguồn điện. Ông có thể thấy rất rõ thiết bị ngắt mạch vòng nằm ở bên kia máy bơm khí freon, bên trái thi thể của Phil. Strathmore biết chỉ cần kéo chiếc cần lên là mọi nguồn điện trong Crypto bị ngắt hoàn toàn. Vài giây sau những máy chính sẽ lại tiếp tục hoạt động, toàn bộ thiết bị làm lạnh sẽ trở lại bình thường và TRANSLTR sẽ an toàn. Nhưng khi Strathmore định gạt cầu dao, ông nhận ra còn một trở ngại cuối cùng nữa: thi thể của Phil vẫn nằm vắt trên cánh quạt của một máy tản nhiệt. Tắt và bật lại máy chính chỉ gây thêm sự cố về điện nữa. Phải chuyển cái xác đó đi. Strathmore túm cổ tay Phil lôi ra. Xác Phil đã cứng đơ lại. Toàn bộ nước trong cơ thể đã bay hơi hết, cái xác lúc này đã khô đét lại. Ngài chỉ huy nhắm mắt lại, nắm lấy cổ tay xác chết rồi lôi ra. Cái xác xê dịch vài inch.
Strathmore cố hết sức lôi mạnh hơn nữa. Bỗng nhiên cái xác lộn về phía sau. Strathmore chới với rồi ngã nhào xuống cửa buồng máy. Ông kinh hãi nhìn bàn tay mình. Trong tay ông là cánh tay của Phil đã long rời khỏi cơ thể.
Trên lầu, Susan vẫn tiếp tục chờ đợi. Cô ngồi trên ghế trong Node 3, người tê dại. Xác của Hale ngay dưới chân cô. Susan không thể tưởng tượng được ngài chỉ huy sẽ đi lâu như vậy. Cô cố gắng không nghĩ tới David nhưng vô ích. Lời của Hale như những lưỡi dao găm vào trái tim cô. “Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của David”. Susan nghĩ mình sắp phát điên mất.
Cô định chạy xuống Crypto thì Strathmore đã cắt nguồn điện. Chỉ còn bóng đêm và sự im lìm bao trùm. Còi báo động im bặt và các màn hình trong Node 3 tắt ngấm. Trong bóng tối, không còn nhìn thấy xác của Greg Hale nữa, Susan sợ hãi co cả hai chân lên đi văng. Cô quấn chiếc áo khoác của Strathmore quanh mình.
Bóng tối tĩnh mịch bủa vây lấy cô. Susan chưa bao giờ chứng kiến không khí tĩnh mịch đáng sợ như vậy ở Crypto. Thường thì luôn có tiếng máy kêu rền rĩ. Nhưng giờ đây dường như chỉ có tiếng thở dài thất vọng của một cỗ máy khổng lồ, tiếng lách tách nổ, tiếng quạt gió dần dần nhỏ đi. Susan nhắm mắt và cầu nguyện cho David. Cô cầu xin Chúa lòng lành che chở, bảo vệ người cô yêu.
Vốn không phải là một con chiên ngoan đạo, cô chưa bao giờ tin rằng Chúa sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của mình. Nhưng lúc này, trong tâm trạng bất an, cô cần một chỗ dựa tinh thần. Bỗng nhiên cảm thấy có cái gì rung nhẹ ở ngực làm cô giật nảy mình. Susan đặt tay lên ngực tự trấn an. Một lát sau cô hiểu ra đó không phải bàn tay của Chúa mà là vật gì đó trong túi áo khoác của ngài chỉ huy Strathmore. Ông đã đặt chế độ rung cho chiếc máy nhắn tin hiệu SkyPager. Có người vừa gửi cho Strathmore một tin nhắn.
Dưới đó 6 tầng nhà, Strathmore đang đứng cạnh thiết bị ngắt mạch vòng. Toàn bộ Crypto tối đen như mực. Ông tận hưởng bóng đêm một lúc. Có tiếng ống thoát nước đang chảy. Một cơn bão đã xảy lúc nửa đêm. Strathmore ngửa đầu ra sau cho nước mưa rơi xuống mặt để rửa trôi tội lỗi của mình. Mình sẽ không bị đánh bại, Ông ta quỳ xuống và rửa thật sạch mùi thịt của Phil ám vào bàn tay.
Giấc mơ về Pháo Đài Số của Strathmore đã không thành, ông có thể chấp nhận thực tế đó. Thứ duy nhất quan trọng với Strathmore bây giờ là Susan. Lần đầu tiên trong đời, ngài chỉ huy nhận ra Tổ quốc và vinh quang không phải là tất cả. Tình yêu cũng là một phần tất yếu và không thể thiếu được. Ông đã hy sinh tuổi thanh xuân cho Tổ quốc, và danh dự. Ông đã sống khắc kỷ suốt bao nhiêu năm. Nhưng để được cái gì chứ? Để chứng kiến một gã giảng viên oắt con cướp đi giấc mơ của mình sao? Strathmore đã chăm sóc Susan, bảo vệ cô. Ông ta đã mong chinh phục được cô. Và bây giờ cuối cùng thì ông ta sẽ có được cô. Susan có thể cần đến bờ vai của ông. Khi Susan đau khố tột cùng, vô vọng vì mất mát, thì ông sẽ kịp thời xuất hiện để chứng minh cho cô thấy rằng tình yêu sẽ chữa lành mọi vết thương. Danh dự, Tổ quốc, Tình yêu. David Becker sắp chết vì cả ba thứ đó.