Đọc truyện Pháo Đài Số – Chương 49
Becker cố nhấc mình khỏi sàn xe buýt và ngồi sụp xuống một ghế còn trống.
– Hay đấy! – Một thằng bé với thứ tóc ba màu nhếch mép cười.
Becker nheo mắt vì sáng quá. Đó chính là đứa trẻ mà anh đã đuổi theo lên đến tận xe buýt. Anh buồn bã nhìn những mái tóc lẫn lộn màu đỏ, trắng và xanh.
– Tóc kiểu gì đấy – Becker lẩm bẩm và nhìn sang cả những người khác.
– Tất cả đều…
– Đỏ, trắng, và xanh hả – Thằng bé hỏi ướm.
Becker gật đầu và cố gắng không nhìn vào lỗ xuyên đã bị nhiễm trừng nơi môi trên của thằng bé.
– Của Judas Taboo đấy – thằng bé trả lời thành thật.
Becker nhìn nó với vẻ bối rối.
Thằng bé nhổ bọt xuống lối đi, rõ ràng tỏ ra khinh bỉ sự quê mùa của Becker.
Judas Taboo ư? Ca sĩ nhạc Punk vĩ đại nhất kể từ thời Sid Vicious? Anh ấy chém bay đầu mình vào ngày này cách đây đúng một năm à? Hôm nay là ngày giỗ của anh ấy.
Becker lơ đãng gật đầu, rõ ràng anh đã mất phương hướng.
– Judas đã nhuộm tóc như thế này vào ngày anh ấy ra đi – Thằng bé lại nhổ nước bọt – Mọi người hâm mộ đều nhuộm tóc màu đỏ, trắng và xanh ngày hôm nay để tưởng nhớ anh ấy.
Một lúc lâu. Becker không nói gì. Thật chậm rãi, như thế đã bị tiêm thuốc an thần, anh quay lại và nhìn thẳng về phía trước. Anh nhìn đám người trên xe buýt. Tất cả đều là những người ăn mặc kiểu Punk. Hầu hết đều nhìn anh chẳm chằm.
Hôm nay, tất cả trong bọn họ đều để màu tóc đỏ, trắng và xanh.
Becker đứng dậy và ấn công tắc báo dừng trên thành xe. Đã đến lúc phải xuống. Anh ấn công tắc một lần nữa. Vẫn chẳng thấy gì.
Anh ấn thêm lần thứ ba, xe vẫn chạy.
– Người ta đã ngắt điện ở công tắc báo dừng trên chuyến xe 27 – Thằng bé lại nhổ nước bọt – Bởi thế, anh không xuống xe được đâu.
Becker quay lại.
– Ý cậu là tôi không thể xuống xe ở đây được à?
Thằng bé cười to.
– Không xuống được, cho đến bến cuối.
Năm phút sau, chiếc xe đi vào một con đường nông thôn Tây Ban Nha tối tăm. Becker quay xuống chỗ thằng bé ngồi sau anh.
– Có phải xe chuẩn bị dừng lại không?
Thằng bé gật đầu:
– Vài dặm nữa thôi.
– Thi chúng ta đang đến đâu đây?
Thằng bé bỗng nhiên bật cười to:
– Anh không biết mình đang đi đâu à?
Becker nhún vai.
Thằng bé bắt đầu cười như điên.
– Ôi, trời ạ! Anh sẽ thích chỗ đó cho mà xem.