Đọc truyện Pháo Đài Số – Chương 33
Becker lườm gã khổng lồ bằng một cái nhìn đầy đe doạ.
– Ông tên gì?
Một vẻ sợ hãi hiện ra trên khuôn mặt to béo của gã.
– Ông muốn gì vậy?
– Tôi là cảnh sát phụ trách khách du lịch ở Seville. Ông đang chứa gái điếm trong phòng phải không?
Gã người Đức nhìn một cách sợ sệt về phía cánh cửa phòng tắm. Gã lưỡng lự rồi thừa nhận:
– Vâng.
– Ông có biết đây là hành vi bất hợp pháp ở Seville không?
– Nein – Không… – Gã nói dối – Tôi không hề biết điều đó. Bây giờ tôi sẽ bảo cô ta về nhà ngay.
– Quá muộn rồi ông bạn ạ – Becker nói vẻ trịnh thượng – – Tôi có một đề nghị dành cho ông đây.
Gã người Đức hổn hển:
– Một đề nghị…
– Phải, hoặc là sẽ đưa ông về trụ sở cảnh sát ngay bây giờ…
Becker đột nhiên dừng lại, anh bẻ từng đốt ngón tay răng rắc.
– Hoặc là sao – Gã người Đức hỏi, mắt gã đầy vẻ sợ hãi.
– Hoặc là chúng ta sẽ làm một vụ trao đổi.
– Ông muốn trao đổi như thế nào – Gã đã từng được nghe vô khối chuyện về lũ cảnh sát tham nhũng ở Tây Ban Nha.
– Ông đang có một thứ mà tôi cần – Becker nói.
– À vâng, tất nhiên rồi! – gã thở pháo, nở một nụ cười gượng gạo. Ngay lập tức hắn với chiếc ví trên bàn ngủ.
– Thế ông muốn bao nhiêu?
Becker làm ra vẻ khinh bỉ:
– Ông định hối lộ người đang thi hành công vụ hả?
– Không! Tất nhiên là không rồi! Tôi cứ nghĩ là… – Gã béo nhanh chóng cất ví đi – Tôi…tôi… – Gã trở lên lúng túng. Hắn ngồi xụp xuống góc giường, vò hai bàn tay lo lắng.
Chiếc giường như oằn xuống trước sức nặng của gã.
– Tôi xin lỗi.
Becker chậm rãi rút ra một bông hồng từ chiếc bình hoa đặt ở giữa phòng, anh đưa lên mũi ngửi thật thoải mái trước khi đột nhiên thả bông hoa rơi xuống sàn nhà. Anh đột nhiên chuyển hướng.
– Ông có thể cho tôi biết gì về vụ án mạng?
Mặt gã người Đức trở lên trắng bệch.
– Vụ án mạng ư?
– Phải, ông còn nhớ người đàn ông châu Á hồi sáng chứ? Ở trong công viên ấy, đó là một vụ ám sát – Ermordung!
Becker cảm thấy thích từ vụ ám sát trong tiếng Đức. Ennordung, nghe mới rùng rợn làm sao.
– Ermordung? Ông ta…ông ta đã bị…?
– Phải!
– Nhưng… không thể nào – Gã người Đức như nghẹn ứ trong cố họng. Tôi đã ở đó mà. Ông ta hình như chỉ bị một cơn đau tim thôi, chính tôi đã thấy, không có máu cũng chẳng có đạn.
Becker lắc đầu lạnh lùng.
– Mọi thứ không phải lúc nào cũng đúng như vẻ bề ngoài của chúng.
Mặt gã người Đức tái mét.
Becker cười thầm trong bụng. Câu chuyện anh bịa ra đã thực sự có tác dụng. Gã người Đức đáng thương sợ đến mức vã hết cả mồ hôi.
– A…a…anh muốn gì – Gã lắp bắp – Tôi có biết gì đâu.
Becker bắt đầu đi qua đi lại quanh gã.
– Người đàn ông bị giết lúc đó có đeo một chiếc nhẫn. Tôi muốn có chiếc nhẫn đó.
– Tôi… tôi không có chiếc nhẫn đó.
Becker tỏ vẻ bề trên, anh hất hàm ra phía cửa phòng tắm.
– Thế còn Rocio? Còn Dewdrop thì sao?
Khuôn mặt gã người Đức chợt chuyển từ tái mét sang trắng nhợt
– Ông biết Dewdrop – Gã liền đưa tay lên lau trán, chiếc tay áo bằng vải bông thấm đẫm mồ hôi. Gã đang định trả lời thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên hé mở.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn.
Rocio Eva Granada đứng ở bệ cửa. Một mái tóc đỏ dài bồng bềnh, một làn da Iberian không chê vào đâu được, đôi mắt nâu sâu thăm thẳm, một gò trán cao tuyệt đẹp. Cô nàng mặc chiếc áo khoác tắm bằng vải bông cùng một loại với gã người Đức đang mặc. Sợi giải rút buộc khít bên hông, cổ áo trễ đễ lộ ra bộ ngực rám nắng.
Cô nàng bước vào phòng, đầy vẻ tự tin.
– Tôi giúp gì được anh nhỉ – cô nàng thốt ra một thứ tiếng Anh hơi khàn khàn.
Becker nhìn người đàn bà trước mặt không chớp mắt.
– Tôi cần chiếc nhẫn – Anh nói giọng lạnh lùng.
– Thế anh là ai – cô nàng vặn lại.
Becker chuyển sang dùng tiếng Tây Ban Nha với một âm giọng Andulusian đặc sệt.
– Cảnh sát.
Cô nàng bật cười rồi trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha.
– Không thể nào.
Becker cảm giác cứng lưỡi. Rõ ràng Rocio cứng cơ hơn nhiều so với gã khách hàng của cô ả.
– Không thể – Anh nhắc lại, cố giữ thái độ lạnh nhạt – Liệu tôi có cần đưa cô về đồn để giúp cô tin không?
Rocio cười tự mãn.
– Tôi sẽ không làm khó cho anh như vậy đâu. Nào, nói xem anh là ai?
Becker vẫn kiên trì với vở kịch của mình.
– Cảnh sát Seville.
Rocio bước lại phía anh đầy hăm doạ.
– Tôi không lạ gì mấy gã cảnh sát vùng này. họ đều là những khách hàng tuyệt vời nhất của tôi..
Becker cảm giác cái nhìn của cô ả như xuyên thấu tim gan anh.
Anh liền thay đổi vở diễn đôi chút.
– Tôi thuộc bên cảnh sát đặc nhiệm chuyên trách vấn đề về khách du lịch. Cô đưa chiếc nhẫn ra đây nếu không tôi sẽ đưa cô về đồn và…
– Và gì nào – Cô nàng nhếch cặp lông mày lên vẻ mỉa mai thách thức.
Becker đột nhiên im lặng. Anh gần như điên lên, kế hoạch của anh xem ra đã thất bại. Tại sao cô ta lại không tin nhỉ?
Rocio tiến lại gần hơn nữa.
– Tôi không biết anh là ai và anh muốn gì nhưng nếu anh không biến khỏi đây, tôi sẽ gọi bảo vệ khách sạn và chắc chắn những nhân viên cảnh sát thực sự sẽ tống anh vào tù vì dám mạo danh họ.
Becker biết rằng trong tình huống đó, Strathmore sẽ chỉ cần khoảng 5 phút thôi là có thể đưa anh ra khỏi xà lim, nhưng anh nhận thức rõ rằng chuyện này nhất thiết cần phải được giải quyết một cách bí mật. Nếu bị tống giam thì chẳng còn gì để nói nữa.
Rocio dừng lại cách Becker vài bước chân và lườm anh chằm chằm.
– Thôi được rồi – anh thở dài, giọng nói nặng nề như thừa nhận thất bại. Anh nói tiếng Tây Ban Nha bằng giọng chuẩn của mình.
– Đúng là tôi không phải cảnh sát ở Seville này. Chính phủ Mỹ phái tôi qua đây tìm chiếc nhẫn. Đó là toàn bộ những gì tôi có thể cho cô biết. Tôi muốn mua lại chiếc nhẫn của cô.
Không gian yên lặng một hồi lâu.
Rocio đột nhiên hé môi nở một nụ cười quỷ quyệt.
– Bây giờ thì dễ nói chuyện hơn rồi – Cô nàng ngồi xuống một chiếc ghế vắt chéo chân lên hỏi – Thế anh có thể trả tôi bao nhiêu?
Becker cố che đậy sự hài lòng của mình. Anh nhanh chóng bắt đầu cuộc mặc cả.
– Tôi sẽ trả cô 750 000 pesetas. 5000 đô đấy – Số tiến này chỉ là một nửa số tiền anh hiện có nhưng có lẽ phải gấp đến 10 lần giá trị thực của chiếc nhẫn.
Rocio nhếch lông mày lên.
– Cũng khá nhiều đấy?
– Đúng vậy, cô đồng ý chứ?
Rocio lắc đầu.
– Ước gì tôi có thể nói có.
– 1.000.000 pesetas. – Becker thốt lên – Tôi chỉ có từng đó thôi.
– Úi chà! – cô nàng mỉm cười – Mấy người Mỹ các anh đúng là chẳng biết mặc cả gì thật. Sống ở đây mà thế thì…
– Tiền mặt, trao tay luôn – Becker vừa nói vừa định rút chiếc phong bì trong túi áo ra. Mình chỉ muốn được về nhà.
Rocio lắc đầu.
– Tôi không thể.
Becker gần như phát khùng.
– Tại sao không?
– Tôi không còn giữ chiếc nhẫn nữa! – cô nàng nói giọng thương cảm – Tôi đã bán đi rồi.
Tokugen Numataka nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ rồi đi đi lại lại vô
cùng bực bội. Vẫn chưa nhận được tin tức gì từ đối tác của ông ta, North
Dakota. Mấy thằng Mỹ chết tiệt, chẳng đúng giờ chút nào!