Đọc truyện Pháo Đài Số – Chương 24
David Becker đứng trong buồng điện thoại ven đường La Clinica de Salud Publica; anh vừa bị tống ra khỏi bệnh viện vì đã làm phiền bệnh nhân số 104, ông Cloucharde.
Mọi chuyện dường như phức tạp hơn rất nhiều so với suy đoán của anh. Yêu cầu nhỏ của ngài Strathmore, tìm vài vật dụng cá nhân, nay đã biến thành cuộc truy lùng một chiếc nhẫn kỳ quái.
Anh vừa gọi cho ngài Strathmore và thông báo cho ông biết về vị khách du lịch người Đức. Tin tức của anh khiến ông ta có vẻ không vui. Sau khi yêu cầu anh kể chi tiết sự việc, Strathmore im lặng một lúc lâu.
– David! – Strathmore cuối cùng cũng nói, rất nghiêm trọng Tìm chiếc nhẫn là vấn đề an ninh quốc gia. Tôi giao nhiệm vụ này cho anh. Đừng làm tôi thất vọng.
Và David nghe tiếng cúp máy.
David đứng trong buồng điện thoại và thở dài. Anh bắt đầu lật tìm những trang vàng trong cuốn danh bạ điện thoại Guia Telefonica tả tơi.
– Chẳng đi đến đâu cả – Anh lẩm bẩm một mình – Ở đó chỉ có ba số điện thoại của “dịch vụ bạn đồng hành”, và anh cũng không có nhiều thông tin lắm. Tất cả những gì anh biết là bạn gái của tên người Đức đó có mái tóc đỏ, màu tóc thuộc loại hiếm ở Tây Ban Nha. Ông Cloucharde mê sảng đã gọi tên cô gái là Dewdrop. Becker rùng mình – Dewdrop? Nghe giống như tên một con bò hơn là một cô gái đẹp. Đây không phải là tên của người theo đạo thiên chúa. Cloucharde chắc đã nghe nhầm.
Becker quay số đầu tiên.
– Cơ quan dịch vụ xã hội Sevilla… – một giọng phụ nữ nhẹ nhàng cất lên.
Becker nói tiếng Tây Ban Nha với giọng Đức nặng.
– Chào, có nói được tiếng Đức không?
– Không. Nhưng tôi nói được tiếng Anh – Có tiếng đáp lại.
Becker giả vờ nói tiếng Anh một cách khó khăn:
– Cảm ơn, không biết cô có thể giúp tôi được không?
– Chúng tôi rất sẵn lòng – Người phụ nữ nói chậm nhằm giúp đỡ khách hàng của mình.
– Có lẽ anh cần một người bạn đồng hành?
– Vâng, đúng vậy. Hôm nay anh trai tôi Klaus có một cô gái rất đẹp Tóc đỏ. Tôi cũng muốn một cô như vậy vào ngày mai, làm ơn!
– Anh trai anh đã đến đây – Giọng cô gái đột nhiên trở nên sôi nổi, như thể họ đã là bạn từ lâu.
– Vâng, anh ta rất béo, cô có nhớ anh ta không? Không à? Anh nói là anh ta đến đây hôm nay?
Becker nghe thấy tiếng cô gái đang kiểm tra sổ sách. Có thể không có tên Klaus, nhưng Becker biết rằng khách hàng ít để lại tên thật của mình.
– Hmm, xin lỗi! – Cô gái nói. – Tôi không thấy anh ta đến đây. Thế tên cô gái mà anh trai anh đi cùng là gì?
– Tóc đỏ. – Becker có né tránh câu hỏi.
– Tóc đỏ – Cô gái nhắc lại. Ngừng một chút – Đây là Cơ quan dịch vụ xã hội Sevilla. Ông có chắc là anh trai ông đã đến đây?
– Chắc chắn.
– Senor, chúng tôi không có ai tóc đỏ cả, Chúng tôi chỉ có vẻ đẹp Andalusian thuần khiết thôi.
– Tóc đỏ – Becker nhắc lại, cảm thấy thật ngu xuẩn.
– Tôi xin lỗi, chúng tôi không có ai tóc đỏ cả. Nhưng nếu ông…
– Tên cô ta là Dewdrop – Becker thốt ra, cảm thấy ngu xuẩn hơn.
Cái tên buồn cười này chẳng có nghĩa gì với cô gái cả. Cô ta xin lỗi và nói rằng Becker đang nhầm lẫn cô ấy với một dịch vụ khác.
Cô gái lịch sự cúp máy.
Cuộc gọi một.
Becker nhăn mặt và quay số tiếp theo. Đường được nối ngay lập tức:
– Xin chào Hội những cô gái Tây Ban Nha, tôi có thể giúp gì cho ngài?
Becker diễn lại vở kịch. Một người Đức sẵn sàng trả nhiều đô la cho một cô gái tóc đỏ, người đã đi cùng với anh trai mình ngày hôm nay.
Lần này, giọng trả lời là một giọng Đức lịch sự, nhưng cũng không tìm thấy ai tóc đỏ cả.
– Keine Rotkopfe, tôi xin lỗi – Người phụ nữ cúp máy.
Cuộc gọi hai.
Becker nhìn xuống danh bạ điện thoại. Chỉ còn một số điện thoại cuối cùng. Cái phao cứu tinh cuối cùng đây.
Anh bấm số.
– Escortes Belen – giọng đàn ông trơn tru trả lời.
Một lần nữa Becker kể lại câu chuyện bịa của mình.
– Si, si senor. Tôi tên là Senor Roldan. Tôi rất vui được giúp ngài. Chúng tôi có hai cô gái tóc đỏ. Những cô gái xinh đẹp.
Tim Becker đập rộn lên.
– Rất đẹp – Anh hỏi lại bằng giọng Đức.
– Tóc đỏ?
– Vâng, thế tên anh trai ông là gì – Tôi sẽ nói cho anh biết ai là người bạn đồng hành của anh ấy trong ngày hôm nay. Và ngày mai tôi có thể sẽ cử cô ấy đến chỗ anh.
– Klaus Schmidt – Becker thốt ra cái tên mà anh nhớ có trong một quyển sách cũ. Sau một lúc.
– Thưa ngài, chúng tôi không thấy có tên Klaus Schmidt trong danh sách đăng ký, nhưng có lẽ anh trai ngài muốn giữ bí mật, vì có một bà vợ ở nhà chăng? – Anh ta cười một cách vô duyên.
– Đúng vậy, Klaus đã lập gia đình. Nhưng anh ấy béo quá. Vợ anh ta không ngủ với anh ta nữa – Becker nháy mắt với bóng của mình trong tấm kính trước mặt. Nhỡ bây giờ Susan nghe thấy câu này thì sao? Anh nghĩ, “Dù có béo và cô đơn, mình vẫn muốn ngủ với cô ấy. Dù phải trả thật nhiều tiền.
Becker đã tạo một ấn tượng quá mạnh, nhưng anh đã đi quá xa. Gái điếm là bất hợp pháp ở Tây Ban Nha. Và Senor Roldan là một người cẩn thận. Anh ta đã bị một nhân viên điều tra thẩm tra về những khách du lịch quá nhiều ham muốn. Tôi muốn ngủ với cô ta. Roldan biết đây là một vụ sắp đặt. Nếu anh nói có, anh có thể bị phạt rất nặng, và phải cung cấp những cô gái thông minh nhất cho những tên cảnh sát miễn phí cho những ngày cuối tuần.
Khi Roldan trả lời. Giọng của anh không còn thân thiện nữa.
– Thưa ngài, đây là Escortes Belen. Tôi có thể hỏi là ai đang gọi vậy?
– Aah… Sigmund Schimidt – Becker nói yều ớt.
– Làm thế nào ngài có số điện thoại của chúng tôi?
– La Guia Telefonica, những trang vàng.
– Vâng thưa ngài, bởi vì chúng tôi là dịch vụ bạn đồng hành.
– Đúng tôi cần một người bạn đồng hành – Becker cảm thấy có điều gì không ổn.
– Thưa ngài, Escortes Belen là một dịch vụ cung cấp bạn đồng hành cho các thương gia, cùng đi ăn trưa, ăn tối. Đó là lý do vì sao chúng tôi có trong danh bạ điện thoại. Công việc của chúng tôi là hợp pháp. Cái ngài muốn tìm đó là một gái điếm – Từ đó được anh ta nói với vẻ kinh tởm.
– Nhưng anh trai tôi…
– Thưa ngài, nếu anh trai ngài hôn một cô gái trong công viên, thì cô gái đó không phải là người của chúng tôi. Chúng tôi có những quy định nghiêm ngặt về quan hệ giữa khách và người đồng hành.
– Nhưng….
– Ngài đã nhầm chúng tôi với công ty nào khác rồi. Chúng tôi chỉ có hai cô gái tóc đỏ, Inmaculada và Rocio, không ai trong số họ cho phép đàn ông ngủ với họ dù vì tiền. Đó là làm điếm, và việc này là bất hợp pháp ở Tây Ban Nha. Chúc ngài một buổi tối tốt lành.
– Nhưng….
Cúp máy.
Becker chửi thề và ném cuốn danh bạ về chỗ cũ. Cuộc gọi thứ ba. Anh chắc chắn rằng Cloucharde đã nói tên người Đức thuê cô gái đó trong suốt những ngày nghỉ cuối tuần.
Becker bước ra khỏi bốt điện thoại ở khu nối giữa đường Calle Salado và Averủda Asuncion. Mặc dù xe cộ nườm nượp, nhưng mùi hương cam ngọt ngào của Serville vẫn bao quanh anh. Giờ là hoàng hôn, thời điểm lãng mạn nhất. Anh lại nghĩ đến Susan.
Những lời trở lại trong tâm trí anh. Hãy tìm chiếc nhẫn. Becker đau khổ ngồi xuống chiếc ghế băng và cân nhắc hành động tiếp theo.
Làm gì tiếp theo đây?