Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 64:
Hôm nay có người sinh nhật, sau khi đi ăn xong họ đi hát tăng hai. Cô đàn em và đàn anh Lưu quay lại lấy board game*.
*Boardgame là thể loại trò chơi cờ bàn, bao gồm 2 hay nhiều người tương tác trực tiếp với nhau thông qua một bàn cờ.
Bình thường mấy trò chơi đó đều để trong phòng nghỉ bên cạnh, đàn anh Lưu thấy đèn phòng thí nghiệm vẫn sáng nhưng cửa bị khóa nên tưởng là có ai đó quên tắt đèn, đang tìm chìa khóa mở cửa.
Trước khi tắt đèn, ánh mắt liếc qua vũng nước đọng trên bàn thí nghiệm.
“Chắc là chị Tô đến dọn vệ sinh, em nhìn kìa, dưới sàn vẫn còn ướt, trời nóng nên hơi khô. Đi thôi, để bọn họ chờ sốt ruột lát lại giục”.
Cô đàn em không chờ được nữa, ấn thang máy trước, đàn anh Lưu cũng không nghĩ nhiều, tắt hết đèn rồi khóa cửa lại.
“Tại sao hôm nay Tô Hạ không đi?”
“Đàn chị đi với đạo diễn lớn rồi, chủ nhật chị ấy cũng không đến trường. Em từng gặp đạo diễn Lục một lần rồi, người thật còn đẹp trai hơn trên ảnh, hơn nữa còn đối xử với đàn chị rất tốt, đàn anh à, anh nên buông tay đi”.
“…”
Thang máy lên đến, hai người lần lượt đi vào.
Cả tầng lầu yên tĩnh trở lại, trong phòng thí nghiệm chỉ có tiếng dụng cụ chạy.
Nếu vừa rồi đàn anh Lưu tiến lên thêm vài bước nữa thì đã nhìn thấy nữ thần mà anh ta giấu trong lòng mình hai năm nay bị người đàn ông khác hôn môi ở bên cạnh tủ lạnh.
“Hắn theo đuổi em?” Lục Xuyên hôn lên sườn mặt cô, tay đặt trên eo Tô Hạ di chuyển xuống phía dưới, chạm vào cửa mình nhớp nháp của cô, chậm rãi đưa vật đang cương cứng của mình đi vào trong bóng tối.
Trước đây, dù bất cứ khi nào ở trên giường anh đều nhớ mang bao, mặc dù mỏng nhưng cách một lớp màng hoàn toàn khác với giao hợp thân mật trực tiếp, thậm chí Tô Hạ có thể cảm nhận được đường gân mạch nhảy trong người mình, ma sát giữa xác thịt kích thích ham muốn dục vọng.
“Em đẹp thế này, có một hai người theo đuổi khó hiểu lắm… à?”
Âm cuối bị va chạm đến không được rõ, hô hấp trở nên nặng nề, tiếng nước nhớp nháp kèm theo tiếng cười trầm thấp thờ ơ của Lục Xuyên.
Lục Xuyên chơi đưa đẩy với cô, tiết tấu rất chậm.
Ở tuổi này của anh, không thể nào nuốt hết cả miếng bánh trong một lần được.
Ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra ở cách đó không xa.
“Vậy vừa rồi em nên để anh ta vào”, Lục Xuyên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi môi đỏ mọng bị anh hôn đến sưng đỏ ướt át hơi hé ra, rũ mắt hôn lấy môi cô, thở dốc khàn khàn, “Nhìn xem em bị tôi chơi như thế nào”.
Tô Hạ véo hông anh một cái, “Không muốn làm thì mau rút ra”.
“Thẹn quá hóa giận”, Lục Xuyên đổi tư thế dựa lưng vào tường, nâng chân cô lên vòng qua hông mình, cửa sổ đang mở, chiếc áo blouse của cô bị gió thổi tung lên, vòng eo mảnh khảnh của cô như là dùng lực mạnh chút sẽ gãy ngay.
Tô Hạ không có tâm trạng hùa theo cái thú vui buồn nôn của anh, cô đẩy ngực anh ra nhưng lại bị Lục Xuyên bắt lấy và gập ngược ra sau.
Cơ thể ấm áp của anh kề sát, vùi đầu vào hõm cổ cô cười, “Phía dưới em xiết chặt như thế, em có nỡ để tôi ra ngoài không?”
Tô Hạ cắn anh một cái, anh càng cười vui vẻ hơn, chìm đắm trong tiếng cười khàn khàn, không còn kiềm chế nữa, sung sướng như thế nào thì cứ để sung sướng như thế đó?
Tiếng nước đứt quãng nấp dưới lớp áo, đùi trong của Tô Hạ bị ma sát đến đỏ bừng.
Bắn ở trong, rất sâu.
“Xin lỗi”, Lục Xuyên chậm rãi rút ra, kéo theo dòng chất lỏng đặc sệt màu trắng.
Tô Hạ tát anh một cái, anh không hề tránh đi, nắm tay cô hôn xuống.
Quần tây của Lục Xuyên ướt sũng, do vải đen nên không nhìn rõ.
Tô Hạ sửa sang lại một chút là ổn, nhưng quần lót ướt quá không mặc được, Lục Xuyên thản nhiên nhét quần lót vào túi quần tây dưới ánh mắt nhìn biến thái của cô.
Lúc rời đi xuống ga ra dưới tầng hầm, khi xe chạy ra khỏi trường học, Tô Hạ nói: “Đến tiệm thuốc mua thuốc”.
Lục Xuyên đảo tay lái, lái xe về phía chung cư, đèn đường lờ mờ nhưng trong mắt anh lại đầy sao.
Anh nói, “Nếu em có thai thì kết hôn và sinh con thôi”.