Phản ứng quá độ

Chương 55


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 55:

Cô đàn em mang một bát anh đào đã rửa sạch đến hỏi Tô Hạ có ăn không.

    “Đàn chị, ngọt lắm đó, chị ăn thử đi…”

    Tô Hạ nhắm mắt lại, tờ giấy A4 trong tay bị vo tròn.

    Phía bên kia điên thoại truyền đến giọng cười khàn khàn của đàn ông, “Không ăn à?”

    Đồ ngốc nghếch ngọt ngào được nuôi dưỡng bởi tình yêu của cha mẹ này, dù Tô Hạ muốn nổi điên nhưng nhìn khuôn mặt đó của đàn em, cô không giận nổi nữa.

    “Ồ, chị đang gọi điện à, vậy chị tiếp tục đi…” Cô đàn em thấy Tô Hạ đang gọi điện Tô Hạ nên thức thời rời đi, mang cho những người khác ăn.

    Tô Hạ lướt chuột, trên màn hình máy tính là tài liệu lịch sử mới nhất, giọng bình thản, cô cũng không tức giận lắm, “Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy đây”.

    “Vội cái gì, không phải em vừa mới ăn xong, đang nghỉ ngơi à”, Lục Xuyên ngồi trước máy quay đang xem lại cảnh quay, ánh sáng bao trùm lấy anh, đường nét trên khuôn mặt càng góc cạnh và sắc hơn, “Một mình lau dọn có mệt không?”


    “Người đến muộn trước đó chưa dọn dẹp xong, tuần sau mới đến lượt”.

    “Buổi tối làm gì?”

    “Dạy thêm cho học sinh tiểu học”.

    “Xa không?”

    “Không xa, đi xe buýt vài trạm là đến”.

    Lục Xuyên hỏi, “Mấy giờ xong?”

    “Chín giờ, xong rồi em muốn quay lại phòng thí nghiệm”,  Tô Hạ chán nản ngáp, “Không còn nữa không, em cúp máy đây”.
 
    Hoàn toàn trái ngược với Tô Hạ hay nhắn tin gọi điện sáu năm trước, Tô Hạ bây giờ nói được hai câu là cúp máy, hiện tại Lục Xuyên phải chủ động gọi cho cô, còn cô có bắt máy hay không phải xem duyên phận.

    Có điều sau đêm đó, cả hai đều ngầm ăn ý không nhắc lại chuyện sáu năm trước.

    “Cúp đi”, Lục Xuyên vừa dứt câu thì cuộc gọi bị ngắt.

    Sau khi đặt máy bay, trợ lý lon ton tới bên cạnh ghế đạo diễn, thấy mắt Lục Xuyên dán vào giao diện điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Đạo diễn Lục, bắt đầu chưa?”

    “Ừ”.

    ⎯⎯⎯


    Phim mới của Lục Xuyên quay ở Bắc Kinh không phải chuyện bí mật gì, những bức ảnh của người ở phim trường bí mật chụp đã bắt đầu xuất hiện trên Internet, anh thực sự rất bận.

    Đề tài mới của Tô Hạ bắt đầu, cô còn phải dạy thêm, cũng chẳng rảnh rỗi gì.

    Đã mười ngày hai người không liên lạc, lúc anh gửi hoa đến, suýt chút nữa Tô Hạ quên mất còn có một người như vậy.

    Nhân viên gửi hoa giơ tay giữa không trung đôi phút, ngượng ngùng nói, “Cô Tô, đạo diễn Lục nói buổi tối cùng ăn cơm, bảo cô chờ điện thoại của anh ấy”.

    Tô Hạ hoàn hồn, chỉ cầm lấy hoa không nói gì.

    Lão Trương thích họp nhóm vào ba giờ chiều, họp hai tiếng, vừa hay đến giờ cơm, Tô Hạ định quay về ký túc xá, vừa đi xuống lầu đột nhiên cô dừng lại.

    Tiêu Tề ngồi xổm dưới đèn đường hút thuốc, chiếc xe máy đã được sửa đổi đậu ở bên hạnh.

    Cậu ta nhìn thấy Tô Hạ lập tức nhoẻn miệng cười và huýt sáo, vừa lưu manh vừa xấu xa.

    “Chỉ là đẹp trai một chút thôi, không đến mức không nhận ra”.


    Cậu ta ăn mặc phong phanh, hôm nay gió lớn, lại gầy đi nhiều, quần áo cũng có vẻ rộng thùng thình.

    Tô Hạ chậm rãi bước đến, gió làm mũi cô đau xót, “Cậu có lạnh không?”

    “Đàn ông không sợ lạnh”, Tiêu Tề nhướng mày ý không sao cả, đứng dậy, lấy mũ bảo hiểm đội lên cho Tô Hạ, “Đi, anh đây đưa cậu đi ăn lẩu”.

    Tô Hạ không nỡ từ chối, ngồi lên yên sau, “Cậu gọi điện thoại cho Khương Dao chưa?”

    “Lát gọi sau, chúng ta đi trước”, Tiêu Tề cười nói, “Ôm chặt, không thôi ngã tôi không chịu trách nhiệm đâu. ”

    Gió thổi bên tai, hình như cậu ta còn nói gì đó nữa nhưng lẫn vào trong gió tan biến mất.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.