Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 50:
Giờ cơm tối vào lúc sáu giờ, mọi người trong tòa nhà thí nghiệm sẽ đến nhà ăn ăn cơm, dù là nam hay nữ đều ngoái nhìn vào bãi đỗ xe mấy lần.
Trường học ở vùng ngoại ô, về cơ bản thì các giảng viên đại học đều sống ở khu nhà giàu, lái xe đến sẽ tắc chết mất, nhiều giảng viên đi làm bằng tàu điện ngầm, một số khác thì ở trong ký túc xá dành cho nhân viên trường, đi chỉ tốn mấy phút nên cũng không lái xe chi, ngày nào bãi đỗ xe cũng trống hơn phân nửa số chỗ.
Xe mấy chục triệu tệ dù đỗ trong góc tối cũng bắt mắt.
Nam sinh ở độ tuổi nào cũng mơ ước có xe sang, hâm mộ nên trêu đùa vài câu, nữ sinh thì suy nghĩ nhiều hơn, nữ sinh đại học cặp sugar daddy là chuyện bình thường, các nữ sinh đoán xem người ngồi trong xe bao nhiêu tuổi.
Cho đến khi người trong xe mở cửa kính hút thuốc, để lộ khuôn mặt góc cạnh và bàn tay có thể nói là tác phẩm nghệ thuật trên cửa kính xe, rất nhanh có người nhận ra đó là Lục Xuyên, có tin tức rằng bộ phim mới của anh quay ở Bắc Kinh.
Cái tên Lục Xuyên gần như chiếm tâm điểm của các cô gái trong tòa nhà thí nghiệm.
Sau khi đi gặp Tiêu Tề về thì Tô Hạ bận bịu miết, cô không ăn tối, thậm chí còn không xuống cầu thang, cô đeo tai nghe làm thí nghiệm nên cô không biết.
“Em về trước đi”, Tô Hạ rút cánh tay khỏi tay đàn em.
Cô đàn em cười sâu xa.
Tô Hạ không kiêng dè, thản nhiên đi về phía bãi đỗ xe.
Bắc Kinh không so được với Giang Thành, ban đêm gió rất lạnh.
Khói thuốc phiêu tán theo gió, Tô Hạ dừng bước cách người đàn ông một bước, cười khanh khách nhìn anh, “Đã lâu không gặp”.
Rõ ràng mười ngày trước mới gặp.
Không, là ngủ.
“Ăn khuya đi, em đói”, Tô Hạ không quan tâm anh có đồng ý hay không, đi qua ngồi xuống ghế phó lái.
Lục Xuyên không thay đổi sắc mặt, hút thuốc xong lên xe.
Mấy người đứng bên đường nhường đường cho xe đi, luồng sáng bạc lướt, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Xe rất sạch sẽ, không có đồ gì đó của phụ nữ, Tô Hạ lướt điện thoại hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Lục Xuyên đảo vô lăng, “Tùy em”.
Ở đây khá hẻo lánh, hơn mười hai giờ không có gì ăn, Tô Hạ tìm một quán cách đó không xa, định vị xong thì đặt điện thoại ở bên cạnh.
Ánh đèn đường vụt qua, phản chiếu khuôn mặt góc cạnh và quai hàm sắc bén của anh.
Hai giây sau, Tô Hạ nhìn sang chỗ khác, vươn vai dựa vào ghế xe, “Đưa anh đi ăn thịt Đường Tăng, đi theo bản đồ nhé”.
Giọng điệu lười nhác chậm chạp, hút hồn người nghe.
Sau đó chìm vào giấc ngủ.
Bốn mươi phút đi xe, nhà hàng nằm ở đoạn đường sầm uất, đèn neon nhấp nháy, màn hình quảng cáo điện tử sáng rực, đối với nhiều người cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu.
Khi xe dừng lại cô tỉnh dậy, Lục Xuyên cười mỉa trong lòng, cô không buồn ngủ mà lười nói chuyện với anh.
Giờ này không có nhiều người, tất cả các món đều là đặc sản của Bắc Kinh, Tô Hạ đói đến đau dạ dày, sau khi lên hết món cô vùi đầu vào ăn.
Lục Xuyên chỉ ăn vài miếng.
Món tráng miệng được phục vụ sau cùng, là kem dâu tây.
Tô Hạ thích ăn ngọt, kem không đủ ngọt đối với cô nhưng cô lại thấy quá ngọt đối với Lục Xuyên.
Nhờ vả người khác thì phải có thái độ nhờ vả.
Mọi thứ đều mang lên cho cô trước, cô vẫn chưa trả tiền.
Chỗ ngồi này có tầm nhìn khá đẹp, có thể nhìn thấy cảnh đêm của Bắc Kinh, Tô Hạ đứng dậy ngồi vào chỗ ở phía bên kia, vòng tay ôm cổ người đàn ông kéo xuống hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh.
Mới đầu tiên Lục Xuyên không đáp lại, thậm chí có chút chán ghét, kéo tay Tô Hạ ra, Tô Hạ lại ngồi trên người anh.
Không có ý dây dưa, chỉ nhìn anh cười.
Nhìn nhau nửa phút, đột nhiên Lục Xuyên bí mật công kích, ôm eo Tô Hạ, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên nhấm nháp.