Phản ứng quá độ

Chương 47


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 47:

Tô Hạ đi mua quần áo, kể từ khi cô bước vào, ánh mắt nhìn cô của nhân viên cửa hàng không có một giây nào bình thường.

    Sau khi Trần Khả đưa Tô Hạ đến chỗ người hướng dẫn phải đến phòng nuôi thú vật để lấy chuột, Tô Hạ có chứng nhận kiểm nghiệm có thể mang lên tàu cao tốc, bớt đi không ít chuyện.

    Từ Giang Thành về Bắc Kinh mất sáu tiếng, Tô Hạ ngủ trên đường quay về.

    Đến trường thì trời đã tối, sau khi Tô Hạ gọi điện cho lão Trương thì cô đến phòng thí nghiệm, khoảng nửa tiếng sau, vừa ngồi xuống thì cô nhận được email từ biên tập viên của tạp chí.

    Bài báo đã được thông qua.

    “Đàn em, chúc mừng, là tạp chí khu một à, tầm ảnh hưởng chừng mười con số lận, phải mời cơm đấy!”

    “Cuối tuần sẽ mời mọi ngời đi ăn lẩu”. Tô Hạ cười.

    “Hào phóng quá!”

    Cô đàn em còn thêm một tăng phim, đây là truyền thống của phòng thí nghiệm, có bài báo được đăng cả phòng đều ăn mừng.


    “Đàn chị Tô, chuyến đi này của chị không thiệt nhỉ, bài báo của đàn anh Lý một năm rồi mà vẫn chưa nhận được tin”.

    Thật ra Tô Hạ khá mệt, cô ngủ không ngon, lại bị cảm, nhưng đây quả thực là một tin vui.

    Một năm xúi quẩy đột nhiên đổi vận.

    “Em đi mua chút đồ uống đi”, Tô Hạ đang định đưa tiền cho đàn em thì chợt nhớ tờ một trăm tệ mình đã để lại trong hộp đựng điện thoại ở Giang Thành, cô dùng Alipay chuyển tiền cho đàn em, “Chị mệt quá nên về sớm đây”.

    “Cảm ơn chị”, đàn em mặt mày hớn hở, “Nếu Lão Trương kiểm tra bài, em sẽ giúp chị che giấu”. 
 
    Ba người bạn cùng phòng đều về muộn, Tô Hạ tắm rửa xong đo nhiệt độ cho mình.

   38 độ, thảo nào đầu đau như sắp nổ tung.

    Điện thoại đã tắt chuông, khi Khương Dao gọi đến cuộc thứ 7 Tô Hạ mới nhìn thấy, vừa nối máy cô đã nghe thấy tiếng khóc ở đầu bên kia, nó khiến cô đau đầu thêm.

    “Tô Hạ, Tiêu Tề xảy ra chuyện rồi!”

    “Lại đánh nhau?” Tô Hạ nắm lấy tay vịn leo lên giường, thờ ơ nói, “Mặc kệ cậu ta, bị giam mấy ngày cho cậu ta nhớ đời”.
 
    “Không phải”, Khương Dao khóc, “Lần này không phải…”

    “Thế là chuyện gì?”

    “Hiếp… Cưỡng hiếp! Cậu ta đúng là đồ khốn! Lúc chiều cậu ta đã bị cảnh sát bắt, đối phương còn là con gái của quan chức cấp cao, cậu ta chết cũng đáng lắm!”
 
    Tim Tô Hạ đập thình thịch, đầu choáng váng đến suýt chút nữa ngã xuống giường.

    “Cậu ta tiêu rồi, cậu ta bị nhốt mất”,  Khương Dao khóc không thành tiếng nói, “Tô Hạ, tôi không biết phải làm sao, cậu nghĩ cách giúp tôi với…”

    Khắp Bắc Kinh đều là người giàu, quán bar nơi Tiêu Tề làm việc chỉ giao dịch với những người giàu, có hệ thống hội viên và tính bảo mật cao, có boss công ty và cả các quan chức cấp cao.


    Tô Hạ bắt taxi đến đồn cảnh sát, Khương Dao khóc đến sưng mắt, giọng cũng khàn đi.

    Cảnh sát làm nhiệm vụ không chịu mở miệng nên đuổi họ ra ngoài,

    Khương Dao không chịu rời đi, tâm trạng không tốt, Tô Hạ đành phải ở bên ngoài sở cảnh sát cùng cô ấy. 
 
    Sáng hôm sau, Tô Hạ xin nghỉ với lão Trương, cô mới chạy một chuyến ở bên ngoài nên lão Trương không nói gì.

    “Cảnh sát không cho vào gặp, cậu canh ở đây cũng không ích gì, về nhà trước đi”.

    Khương Dao lắc đầu, ôm chặt Tô Hạ, cầu xin, “Tô Hạ, cậu giúp Tiêu Tề đi mà”.

    “Ở đây là Bắc Kinh, tôi giúp kiểu gì được”, Tô Hạ thở dài.    
 
    Không phải lần đầu Khương Dao biết Tô Hạ là người máu lạnh, nhưng cô ta không thể bỏ mặc Tiêu Tề, “Tô Hạ, tôi cầu xin cậu, làm ơn đi…”

    Trình gia chỉ có một cô con gái, làm sao mà bỏ qua cho Tiêu Tề được?

    Khương Dao quỳ trước cửa Trình gia, đối phương không buồn mở cửa mà gọi điện thẳng cho cảnh sát.

    Tô Hạ sợ Khương Dao ngất xỉu nên đi mua một chai nước, lúc quay về vừa khéo bắt gặp Tần Hoài đi ra từ Trình gia.


    Ấn tượng của Tô Hạ đối với Tần Hoài chỉ là một con bướm hoa, vừa gặp tối hôm qua nhưng khiến cô bình tĩnh hơn.

    Trình gia vừa mới gặp chuyện, lúc này không tiếp ai cả, Tần Hoài không biết trước, chuyến này xem như lãng phí thời gian.

    “Anh Tần”, Tô Hạ bước tới.

    Tần Hoài nhìn thấy Tô Hạ, đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức nở nụ cười, “Trùng hợp vậy”.

    Anh ta nhìn Khương Dao, “Bạn của cô à?”

    “Vâng”, Tô Hạ lễ phép cười, “Tôi muốn nhờ anh Tần giúp đỡ, tôi biết là đường đột nhưng thật vừa khéo”. 

    Khương Dao khóc lóc thảm thiết, Tần Hoài nghe đại khái lập tức bước tới.

    Tần Hoài châm một điếu thuốc, “Tôi cũng tới nhờ người ta làm việc, một việc cũng chưa xong làm sao dám nhận thêm việc khác, hay là cô trực tiếp đi tìm anh Lục đi, Trình Minh Chí là chồng của người hướng dẫn của anh Lục, anh Lục có tiếng nói hơn tôi”. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.