Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 29:
“Lão Lý, bận gì vậy?”
“Vừa rồi Tiểu Hạ nói muốn chơi xích đu nên tôi làm một chiếc cho cô, đang tuổi ăn chơi, Tiểu Hạ ngoan và ít nói, không đi chơi giải trí với bạn bè, không giống như mấy đứa nhóc hàng xóm của tôi, thi xong cái là bay nhảy ngay, sáng nay mới về nhà”.
Dì Lương cười, “Trời nắng nóng thế này nghĩ gì mà muốn chơi xích đu”.
“Con gái mà…”
Chú Lý có hai đứa cháu trai, đồ chơi không ít, làm một chiếc xích đu treo trên cây rất đơn giản.
Tô Hạ ra khỏi căn nhà nhỏ, vòng ra bãi cỏ sân sau, phơi nắng dưới bóng cây.
Chú Lý giẫm lên tấm ván gỗ, bớt chút thì giờ nói: “Tiểu Hạ, lát nữa là có thể chơi xích đu rồi”.
“Vâng”, Tô Hạ ở bên cạnh giúp đưa dụng cụ cho ông, “Tay chú bị thương ạ?”
“Ăn hại mà! Nhắc tới là giận! Nhà anh trai chú có mấy con chó, cháu chú nhìn thấy có một lần mà rất thích nên chú mang một con về, con chó đấy cực kỳ hung dữ, ngày đầu tiên đã cắn chú”.
“Cháu từng bị một con chó cắn, cháu phải đến bệnh viện để giải cảm”.
“Ôi”, Lý Thiến nói, “Mà này, Tiểu Hạ, cháu từng nuôi chó à?”
“Trước đây cháu có nuôi một con, mới đầu nó cũng rất hung dữ, cháu bị cắn hết mấy lần, sau đó nó ngoan hơn rồi”.
“Nuôi như thế nào? Dạy cho chú Lý ít kinh nghiệm với, cháu chú thương nó lắm, không cho đánh cũng không cho mắng, đúng là tức chết chú mà”, chú Lý buộc dây thừng thật chắc, vỗ vỗ tấm ván gỗ, “Nào, ngồi lên thử, thân cây này đủ to, cháu lại gầy, đánh đu liên tục xem”.
Tô Hạ mỉm cười ngồi lên xích đu, đẩy mạnh mũi chân một cái, từ từ đung đưa.
“Cho nó ăn đừng cho ăn quá no, để nó đói vài ngày sau đó luộc một bát thịt thật thơm cho nó, đợi đến khi nó hoàn toàn thuần phục thì mới cho nó ăn. Chó cũng như người, càng quen càng được một tấc lại tiến một thước, nhưng cũng không được để nó đói quá lâu hoặc ăn quá no, đánh vào tính tình nó, cho nó chút đồ ngon, chỉ cần nó muốn thì mắc câu, quyền chủ động đương nhiên là của chú, dù biện pháp có cũ hay mới, miễn dùng được là được”.
Chú Lý gãi đầu cười, “Có học khác thật, nói chuyện cái nào ra cái đấy, chú về sẽ làm thử theo”.
⎯⎯
Hôn lễ đến gần, Dương phu nhân cực kỳ bận rộn, đến gần tối mới trở về, Lục Trấn An cũng hiếm khi về nhà ăn tối.
“Tiểu Hạ, còn một thời gian nữa là có kết quả thi tuyển sinh đại học, con đã tính điểm của mình chưa? Nếu con nghĩ điểm của mình không đủ vào trường đại học tốt thì mẹ sẽ liên hệ trước với bạn bè ở nước ngoài đưa con ra nước ngoài, ở nước ngoài điều kiện tốt, con có thể ra ngoài tiếp xúc với thế giới cũng tốt”.
“Mấy ngày nay con ngủ suốt nên chưa tính điểm, có lẽ làm bài không tốt lắm”.
Dương Lộ thở dài, “Lúc nên học hành thì ham chơi, bây giờ không ngóc đầu lên được? Nhìn anh của con kìa, chẳng bao giờ để người ta bận tâm”.
“Anh thông minh, con sao so sánh được”, Tô Hạ không phản bác.
“Đầu đều giống y nhau, sao con lại ngốc thế này…”
“Thôi nào, con gái của nhà khác không xinh bằng Tiểu Hạ của chúng ta, Tiểu Hạ vừa mới xuất viện mà”. Lục Trấn An không để ý mỉm cười, ông thích nhà cửa đông vui như vậy mới có sinh khí, “Tiểu Hạ, con đi xem Lục Xuyên, nếu nó sốt quá thì gọi bác sĩ đến, bao tuổi rồi mà chẳng nói năng gì”.
“Vâng”, Tô Hạ đứng dậy khỏi bàn ăn.
Dì Lương nói hai ngày nay anh toàn ngủ, có lẽ là do không uống thuốc, chắc là cũng không uống trà gừng.
Người giúp việc ở Lục gia không tùy tiện ra vào phòng ngủ của anh nên anh không có thói quen khóa cửa bật đèn, đây là lần đầu tiên Tô Hạ nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của người đàn ông này, anh trông rất giống mẹ mình.
Khi lòng bàn tay cô vừa chạm vào trán anh, cổ tay cô bị nắm chặt kéo lên giường, Tô Hạ thét lên: “Ối!”
Đôi mắt Lục Xuyên nhắm nghiền, đôi chân dài đè lên người cô, vùi đầu vào cổ Tô Hạ, giọng nói khàn khàn hỗn loạn, “Hồ ly tinh ở đâu ra đây? Muốn lén lút làm gì?”